16. Tôi Muốn Ăn Cá Nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.   

Vẻ mặt của Thẩm Dã lúc đó ngũ vị tạp trần.

Ngay bây giờ, đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất cứ như con mèo nhỏ bị túm gáy.

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt hơi sắc, nhìn về phía hắn: “Nói đi, sao lại không nói.”

Thẩm Dã thay đổi sắc mặt ngàn vạn lần, cuối cùng ráng nặn ra nụ cười, nói: “Em, em muốn nói là, ca ca anh minh thần võ, năng lực không những phi phàm mà còn rất độ lượng, sẽ không cùng tiểu bối so đo.”

Đằng sau Thẩm Lâm Kiệt là camera của người quay phim.

Khán giả thấy một màn như vậy liền cười bò:

“Ha ha ha, Thẩm ca đúng là người trong xã hội, co được dãn được.”

“Lúc nãy rõ ràng Thẩm ca không nói như thế a!”

“Sao nói chuyện lúng túng thế!”

“Không ai có thể mạnh miệng trước mặt Thẩm Lâm Kiệt được, ha ha ha!”

Thẩm Lâm Kiệt cong cong môi, nam nhân ngồi ở chỗ kia, toát ra khí chất ổn trọng, có thể so sánh với tiên nhân, cho dù vậy, sự hiện diện của anh vẫn có chút đáng sợ, người đàn ông cong môi: "Thật sao?"

Thẩm Dã gật gật đầu, có chút khẩn trương.

Thẩm Lâm Kiệt lại gật gật đầu: “Vậy à.”

Thẩm Dã thở phào nhẹ nhõm, tưởng cuối cùng cũng được cho qua.

Trăm triệu lần không nghĩ tới!

Tên Diêm Vương sống lại vẫy vẫy tay về phía hắn: “Tới đây.”

Thẩm Dã ngẩn người, trong lòng có dự cảm không lành, nhưng Thẩm Lâm Kiệt lại ngồi ở đó bình tĩnh như vậy, hắn không dám không đi!

Sau khi đi qua.

Thẩm Lâm Kiệt không biết từ nơi nào móc ra một cái bút, lật tấm thẻ của Thấm Dã, thong thả ung dung nói: “Thí sinh Thẩm Dã, nấu xói sau lưng cố vấn, trừ 5 điểm tinh tệ.”

Thẩm Dã mở to hai mắt, một bộ dạng không dám tin!

Khán giả lại cười ầm lên:

“Ha ha ha ha ha!”

“Tiểu Thẩm thật đáng thương!”

“Chưa gì đã bị trừ!”

Lại thấy Thẩm Lâm Kiệt vẫy vẫy tay hướng tới Giản Tinh Xán: “Đến đây.”

Giản Tinh Xán ngẩn người, ngoan ngoãn đi tới, Thẩm Dã cho hắn một cái ánh mắt đồng tình, một bộ dạng chờ cậu bị trừ điểm.

Thẩm Lâm Kiệt vươn bàn tay thon dài, nói: “Tấm thẻ ghi điểm.”

Giản Tinh Xán lật hồi lâu mới tìm được tấm thẻ của mình, rõ ràng là trước đó bạn cậu đã bị trừ điểm, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đưa ra thay vì che dấu.

Thẩm Lâm Kiệt nhận lấy tấm thẻ, thấy cậu nán lại, mới nhướng mi nhìn, chậm rãi nói: "Cậu có sợ không?"

Giản Tinh Xán chớp chớp đôi lông mi dài, do dự một lát mới thấp giọng nói: "Không sợ"

Thẩm Lâm Kiệt không tỏ ý kiến nhướng mày, nam nhân cúi đầu lấy bút viết vào mặt sau: “Thí sinh Giản Tinh Xán, bị bạn cùng phòng quấy rầy, để an ủi cộng thêm 5 điểm tinh tệ.”

!!

Giản Tinh Xán có chút ngoài ý muốn.

Thẩm Dã mới phản ứng kịch liệt nhất, đầu tiên xông tới bắt lấy cánh tay ca ca hắn: “Ca dựa vào cái gì! Ca là anh trai của em hay anh trai cậu ấy? Thật không công bằng! Sao lại cho cậu ấy thêm điểm a, trái tim em bị tổn thương, em cũng muốn thêm điểm!”

Ngao ngao ngao thanh âm đinh tai nhức óc.

Tính tình đại thiếu gia không khác gì con khủng long đồ chơi phun lửa khắp nơi.

Ngay khi mọi người cho rằng Thẩm Lâm Kiệt sẽ không phản kháng khi thấy anh vẫn ngồi trên ghế rất bình tĩnh và điềm nhiên.

Thẩm Lâm Kiệt lại chậm rãi nói: “Cậu chắc chắn vẫn muốn giữ cánh tay tôi sao?”

Thẩm Dã không hiểu ý tứ của anh.

Thẩm Lâm Kiệt tựa hồ lại cầm bút viết: “Thí sinh Thẩm Dã, tấn công cố vấn…”

Thẩm Dã đột nhiên buông ra, oa oa oa: “Không được, em buông tay, đừng trừ, đừng trừ!”

Một màn kịch trong ký túc xá nam, Thẩm Dã vốn là một cậu trai cao 1m8. Đặc biệt vào ban ngày, hắn là một chàng trai lãnh khốc, mặc áo khoác da biểu diễn Street Dance, hình tượng cực kỳ tương phản, ở trước mặt Thẩm Lâm Kiệt cứ như một đứa con nít.

Khán giả được giải trí, thỏa mãn:

“Ha ha ha ha ha hơn nửa đêm tui cười rớt giường.”

“Thẩm Lâm Kiệt anh là ma quỷ sao?”

“Này cũng quá buồn cười.”

Thẩm Dã lấy về tấm thẻ ghi điểm của mình, nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm: “Trừ điểm mỗi em thôi, lương tâm ca  không đau sao?”

Thẩm Lâm Kiệt nói: “Sẽ không.”

Thẩm Dã tức giận nói: “Vì cái gì?”

“Không phải như cậu đã nói sao.” Thẩm Lâm Kiệt thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên ghế, rõ ràng là một căn phòng ký túc xá đơn giản, trên người khoác bộ quần áo bình thường nhưng vẫn đem lại cảm giác cao quý hiện lên trên khuôn mặt thanh tú kia. Anh nhìn Thẩm Dã, chậm rãi nói với giọng điệu có phần kéo dài: "Bởi vì tôi nghiêm khắc mà."

……

Thẩm Dã lập tức mắc nghẹn, ước gì có thể nuốt chửng những lời mà hắn nói về vị Diêm Vương sống này năm phút trước!

Hắn đây không phải đang vác đá nện vào chân mình sao!!

Cố tình ——

Bởi vì đúng là lời hắn nói ra, nên bây giờ không thể phản bác!!

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy cười càng vui vẻ:

“Quả nhiên là thù dai tất báo.”

“Thẩm ảnh đế của chúng ta siêu mang thù đó.”

“Ha ha có thù oán liền báo.”

“Người nam nhân này vì sao phúc hắc như thế, tôi thích.”

“Tôi nhịn cười không được!”

Trong bầu không khí vui vẻ này, Thẩm Lâm Kiệt vẫn kiểm tra các vật phẩm thí sinh mang theo theo quy định của tổ chương trình, cho đến khi kết thúc.

Trước khi rời đi, người đàn ông dừng lại. "Đúng rồi."

Thẩm Lâm Kiệt quay lại và nhìn Giản Tinh Xán: "Điểm tính tệ được người cố vấn thêm vào bảng điểm sẽ có hiệu lực ngay lập tức."

Giản Tinh Xán có chút ngốc, còn chưa hiểu lời anh nói có ý tứ gì.

Thẩm Lâm Kiệt không nhiều lời, khi rời khỏi phòng chỉ để lại một câu: “Còn một tiếng nữa quy định cấm đi lại ban đêm mới có hiệu lực”

Anh rời đi, người quay phim cũng rời đi.

Giản Tinh Xán còn chưa phản ứng lại, Thẩm Dã liền vọt tới, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, tôi hiểu rồi! Nếu điểm có hiệu lực ngay lập tức, nghĩa là Hầu Nhi, bây giờ cậu có thể đi mua sắm trong trung tâm thương mại!!" 

Giản Tinh Xán nói: “Mua vòng tay sao?”

Trương Sơn vừa trở về, sau khi nghe được cũng lập tức gật đầu: "Đúng thế, tôi mới ra ngoài hỏi người quản lý, giá của chiếc vòng tay đuổi côn trùng trên đảo là năm tinh tệ."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này.

Thẩm Dã vô tâm vô phế vỗ vỗ bả vai Giản Tinh Xán: “Vận khí cậu còn khá tốt đó! Vừa vặn được thêm năm tinh tệ, còn không mau cảm ơn tôi, nếu không phải tôi hy sinh, làm sao có thể đổi lấy năm tinh tệ này!”

Giản Tinh Xán trung thực mở miệng: “Cảm ơn.”

Trương Sơn nhìn một màn này, hắn lại cảm thấy trên đời này sẽ không bao giờ có sự trùng hợp như vậy. 

Nam diễn viên Thẩm hẳn đã biết những khó khăn của Giản Tinh Xán, nhưng đoàn làm chương trình không thể trực tiếp đưa một chiếc vòng tay vì có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, nên họ đã sử dụng phương pháp này.   

Thật là một sự dịu dàng thầm lặng.   

Không phải Giản Tinh Xán là người may mắn, mà là họ may mắn gặp được người cố vấn tốt như vậy. 

……

Bên ngoài lâu đài

Giản Tinh Xán hỏi đường đến trung tâm mua sắm.

Nhưng khi biết cậu là thí sinh, bảo vệ nói cậu phải xin thẻ giới nghiêm trước khi đến trung tâm thương mại bằng ô tô. Muốn có thẻ giới nghiêm thì phải nộp đơn vào tổ chương trình trước, điều này sẽ rất lãng phí thời gian.

Giản Tinh Xán có chút khó xử.

Trong lúc cậu đang do dự, có tiếng ồn ào của một đám đông cách đó không xa.

Là Thẩm Lâm Kiệt với những người khác đã hoàn thành công việc và sắp kết thúc ngày làm việc của họ. Các cố vấn không ở trong lâu đài, nên sẽ có xe đến đón và có nhân viên ở đó bàn giao công việc.

Người bảo vệ vẫn đang nói với Giản Tinh Xán: "Cậu vẫn nên hỏi đạo diễn trước. Tôi không dám để thí sinh rời khỏi khu vực mà không được phép. Hòn đảo này quá lớn, tôi không thể chịu được hết trách nhiệm."

Giản Tinh Xán đành phải đáp lời.

Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc ô tô lao tới.

Khi tài xế đưa thẻ ra vào cho người bảo vệ, cửa sổ phía sau hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú trưởng thành của người đàn ông trong đêm. Ánh mắt của anh nhìn qua Giản Tinh Xán.

Giản Tinh Xán gật đầu chào hỏi, ngoan ngoãn nói: "Xin chào cố vấn."

Thẩm Lâm Kiệt có vẻ cau mày: "Cậu vẫn chưa đi à?"

Người bảo vệ phía sau nói: "Cố vấn Thẩm, thí sinh cần có thẻ ra vào."

Lâm Kiệt tựa hồ đã hiểu, anh gõ ngón tay mảnh khảnh lên cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Lên xe đi, tôi vừa hay đi ngang qua trung tâm mua sắm, mua xong sẽ kêu tài xế đưa cậu về. "

Giản Tinh Xán hơi ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ giúp cậu.

Thẩm Lâm Kiệt không nhìn cậu mà nói với bảo vệ: “Bây giờ cậu ấy có thể ra ngoài được chưa?”. Bảo vệ vội vàng gật đầu, hắn nào dám phản bác mặt mũi của diễn viên Thẩm?

Hắn cười nói: “Đương nhiên có thể!”


Giản Tinh Xán cũng ngơ người, mở cửa xe ngồi vào, cậu ngồi ở ghế sau, mới phát hiện hàng ghế sau của chiếc xe này không rộng lắm, có thể là do tổ tiết mục chuẩn bị xe, lúc cậu bước vào ngồi xuống, cậu và Thẩm Lâm Kiệt gần như dán vào nhau.


Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi gần nhau như vậy.

Gần đến mức Giản Tinh Xán có thể ngửi thấy mùi tre xanh thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông, yên tĩnh, tao nhã và êm dịu.

Người tài xế khởi động lại xe nhưng bên trong vẫn im lặng.

Qua kính xe, tài xế liếc nhìn Giản Tinh Xán, có chút thở dài trước sự vụng về của đứa trẻ. Thật là một cơ hội tuyệt vời để tạo quan hệ với cố vấn, vậy mà chỉ ngồi đó một cách ngu ngốc. Hắn cũng biết đây là một cơ hội mà nhiều người mơ ước nhưng khó có được.

......

Thẩm Lâm Kiệt dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau một ngày vừa quay phim không ngừng nghỉ vừa làm cố vấn chính, chắc chắn ai cũng phải mệt mỏi vì khối lượng công việc nặng nề như thế. Giản Tinh Xán ngoan ngoãn, im lặng ngồi thành thật.

Xe chậm rãi đi đến khu trung tâm mua sắm.

Đây là một con phố thương mại có quy mô khá lớn. Trên đường có rất nhiều nhân viên đang mua đồ ăn ở phố ăn vặt. Bởi vì đang mùa hè, có hơi nóng, cửa sổ xe mở ra, gió biển từ từ thổi vào cũng mang theo mùi thơm của đồ ăn đường phố.

Giản Tinh Xán lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, và đột nhiên——!

Một quán ăn lọt vào mắt cậu. Đó là một quán cá nướng nhỏ, trên đảo không thiếu hải sản. Chủ quán cá nướng cũng rất có kinh nghiệm. Món cá nướng đủ màu sắc, thơm ngon và hương thơm tràn ngập. Cá nướng vàng đều cả hai mặt, không có mùi tanh, thẳng tắp thành hàng khiến người ta thèm thuồng!

Cậu đặc biệt còn có dòng máu linh miêu, trăm năm rồi không được ăn cá nướng!

Giản Tinh Xán ngồi dậy ngay lập tức, gần như dựa sát vào cửa sổ, đôi mắt mở trừng trừng, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, khó khăn nuốt nước bọt.


“Ục ục……”

Có âm thanh đói bụng rất nhỏ vang lên  trong xe.

Giản Tinh Xán theo bản năng che che bụng, vừa quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm, giống như một con dã thú đang nhìn vào một con vật nhỏ mỏng manh nào đó trong bóng tối

Thẩm Lâm Kiệt đã tỉnh lại

Giản Tinh Xán không hiểu sao lại lắp bắp: "Tôi, tôi..."

Ánh mắt của Thẩm Lâm Kiệt rơi vào quầy bán cá nướng bên ngoài, giọng nói trầm thấp: "Cậu muốn ăn à?"

Giản Tinh Xán mím môi, nỗ lực nghẹn ra lời nói: “Không có.”

“Ục ục……”

Một tiếng đói bụng phản kháng phát ra.

"....."

Trong xe có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

"Đúng a." giọng nói Tinh Xán đau khổ, thì thầm: "C-chỉ thèm chút xíu thôi." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net