17. Sư Đệ Có Khả Năng Còn Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường

Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Sau khi cậu nói xong, bên trong xe rơi vào yên tĩnh.

Ngay cả người lái xe phía trước cũng vô thức nín thở liếc về phía sau, sâu sắc cảm thán Giản Tinh Xán thật dũng cảm, có thể tống tiền cố vấn của cậu khi ra ngoài mua đồ.   

Đúng lúc tài xế đổ mồ hôi.   

Giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt vang lên từ phía sau, trầm thấp và uy lực: “Dừng lại.” 


Người tài xế vội vàng tìm chỗ dừng lại và nói: “Vâng, thưa ngài.”  

Người đàn ông ngồi phía sau mặc đồ thể thao dễ chịu. thoải mái. Ánh sáng bên đường chiếu vào khuôn mặt tuấn tú sang trọng, toát lên vẻ nam tính khó tả. Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi mua mấy con đi."

Tài xế chạy nhanh đáp lời: "Vâng, tiên sinh."

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, trong xe lại yên tĩnh.   

Giản Tinh Xán ngồi đó, nắm chặt tấm thẻ trong tay. Cậu ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng nói: "Anh muốn ăn bao nhiêu?"

Thẩm Lâm Kiệt nghiêng đầu nhìn: "Sao vậy, sợ không đủ ăn à?"  

"Không phải." Giản Tinh Xán ngoan ngoãn lắc đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt trắng dưới ánh đèn trong xe, đôi mắt u uất và có phần bối rối: "Tôi không có nhiều tiền."   

"...."  

Im lặng.  

Nam diễn viên Thẩm xuất thân từ một gia đình giàu có, làm việc trong làng giải trí nhiều năm. Thân phận và địa vị của anh thì không cần phải nói, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị nghi ngờ không trả nổi vài con cá.   

Giản Tinh Xán cầm tấm thẻ, thì thầm: “Trước tiên, mua một con, tôi… chia anh một nửa.” 

Cố vấn Thẩm nguyện ý cho cậu đi nhờ xe một đoạn đường, là người tốt.

Vì vậy, cậu muốn chia con cá làm đôi tặng anh để thay lời cảm ơn.

Ừm, thật tốt.

Cậu là một con linh miêu ngoan và luôn báo đáp lòng tốt.

Giản Tinh Xán nghĩ nghĩ rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý định: "Như vậy có được không?"

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Không."

Giản Tinh Xán ngơ ngác nhìn anh.

Thẩm Lâm Kiệt xoa xoa vùng giữa lông mày, mở cửa hít thở không khí, nói với cậu: “Xuống xe!"

Nghe thấy vậy, Giản Tinh Xán cũng nhanh chóng ấn nút mở cửa xuống xe.

Đường phố bên ngoài người tấp nập qua lại, vừa xuống xe, mùi thơm béo ngậy “xèo xèo” xung quanh xộc thẳng vào mũi, ai ngửi cũng cảm thấy ngon miệng.

Người lái xe tình cờ cầm cá nướng lại đây, thấy vậy liền vẫy tay với họ.

Thẩm Lâm Kiệt quay đầu qua bên cạnh, vừa định nói Giản Tinh Xán tới lấy cá, thì thấy được đôi mắt của chàng trai trẻ đang dán chặt vào con cá không chớp mắt, giống như một con mèo tham lam vậy.

Người lái xe mang một ít cá nướng tới đưa cho Thẩm Lâm Kiệt: “Cá của ngài.”

Cá được nướng vàng giòn, bên trên rưới dầu nóng, vừa mới ra lò, rắc thêm bột ớt đỏ và hạt vừng. hương vị thơm ngon đến mức khiến người ta không thể cầm lòng được.

Giản Tinh Xán nhận lấy, háo hức cắn một miếng.

Trong miệng có lớp da nướng giòn, bên trong là thịt cá mềm ngọt, thơm cả môi và răng.

Thẩm Lâm Kiệt cau mày nhắc nhở: “Đừng cắn miếng quá lớn, cẩn thận bỏng miệng.”

Giản Tinh Xán lắc đầu, hai má phồng lên, đôi mắt to lấp lánh, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, hài lòng. Giống như sợ Thẩm Lâm Kiệt ngăn cản cậu ăn, nên hơi nghiêng người nói: “Không nóng, không nóng.”

Cậu cười thật vui vẻ, thỏa mãn, đó là dáng vẻ ngày thường anh chưa bao giờ được thấy.

Ánh đèn vàng ấm áp của các cửa hàng hai bên đường, đung đưa chiếu vào người, kéo dài cái bóng phía sau.

Thẩm Lâm Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Khi nhìn vào khuôn mặt của Giản Tinh Xán, ánh sáng mờ ảo, anh chợt nhớ đến một đứa trẻ nghịch ngợm và háu ăn, luôn ham ăn và không sợ bị bỏng chút nào.

Mỗi lần anh dạy dỗ, đứa nhỏ luôn sốt ruột né tránh nói: “Không nóng, không nóng.”

Sau mỗi lần như vậy, miệng đứa nhỏ lại bị bỏng, mấy lần liền nhảy dựng lên:

“Sư huynh, mau dùng pháp lực."

"Lần sau đệ chắc chắn sẽ nghe lời huynh."

"Sư huynh tốt, huynh là người tốt nhất, chỉ lần này thôi."

Lần nào cậu cũng nói vậy, rồi lại dạy mãi không sửa.

Tính tình cậu có đôi phần kiêu ngạo và khoa trương, nhưng cũng rất giỏi làm nũng, khiến người ta không thể giận được.

"Tê......"

Một âm thanh nhỏ vang lên làm Thẩm Lâm Kiệt tỉnh táo lại.

Giản Tinh Xán cầm miếng cá nướng, đôi môi đỏ mọng mím lại, vẻ mặt hơi đau khổ, bàn tay cầm xiên hơi run lên.

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mi liếc nhìn cậu: “Có bị bỏng không?” Đôi mắt của Giản Tinh Xán đỏ hoe, nhưng vẫn thành thật nói: “Tôi lỡ ăn nhanh quá."

Không có oán giận.

Cũng không có động tác gì.

Cơn gió biển từ xa thổi về, lùa qua từng góc áo mang theo chút se lạnh mặn mà. 

Giọng nói của ai đó vang cách đó không xa, Giản Trân mặc một chiếc váy ngắn đứng đó, nở nụ cười: "Ôi, thật trùng hợp, anh cũng đến đây à! "

Cô đi lại gần. 

Chiếc vòng cổ của Giản Trân sáng lên dưới ánh đèn đêm, lúc trước cô ấy ở xa nên cậu không thể nhìn rõ, nhưng khi đến gần hơn, cậu đã thấy được cái cổ trắng thon dài kia đeo một chiếc vòng cổ quấn quanh, ở giữa có treo một con mèo xinh đẹp.

"Thật hiếm lạ đó." Giản Trân đi tới và nói với Thẩm Lâm Kiệt, "Người như anh còn có thể đi ăn ngoài sao."   

Đến khi Giản Trân nhìn thấy xiên cá trong tay Thẩm Lâm Kiệt, vẻ mặt cô ấy mới thay đổi.   

Giản Tinh Xán ăn xong miếng cá cuối cùng, ngoan ngoãn nói: "Chào cố vấn."   

Giản Trân quay lại, nét mặt đã trở lại bình thường, cô mỉm cười nói: "Chào bạn nhỏ, tôi nghe thấy cô quản lý nói cậu đến đây để mua một chiếc vòng tay à?"   

Giản Tinh Xán nhanh chóng gật đầu.   

Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra rằng mình đã ăn cá.   

Cậu đã bị cá cuốn đi, sẽ không đủ tiền mua chiếc vòng tay nữa.   

Ngay khi Giản Tinh Xán đang gặp khó khăn, một giọng nam trầm và mạnh mẽ vang lên: "Đi mua đi, không cần trả tiền cá đâu."   

Giản Tinh Xán có chút kinh ngạc ngước lên nhìn Thẩm Lâm Kiệt.  

Thẩm Lâm Kiệt dáng người cao gầy, trong gió đêm mát lạnh, người đàn ông vững vàng như núi, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa: “Tôi có ân với Từ lão, cậu là cháu trai của ông ấy, nên trước khi lên tàu ông đã giao phó cậu cho tôi. Tôi cũng phải cho ông ấy mặt mũi"  

Lời nói đầy đủ tiền căn hậu quả, nói có sách mách có chứng.  

Một người bình thường chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc khi biết mình có quan hệ và nhận được sự chăm sóc của cố vấn xịn xò như thế.   

Nhưng Giản Tinh Xán chỉ hơi cúi đầu, lông mi khẽ run lên, hàng mi đen nhánh tựa đôi cánh yêu tinh mỏng manh trong gió, giọng nói có chút vụng về và ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh."

Tài xế ở bên cạnh nói: ”Cậu Giản, tôi đưa cậu đi mua một vòng tay được không?"   

Giản Tinh Xán đáp lời.   

Hai người lần lượt rời đi.   

Giản Trân rời mắt khỏi bọn họ, cô nhẹ nhàng mím môi cười: “Sao anh phải nói những lời như vậy? Đứa nhỏ này có chút ỷ lại anh nhỉ."

Thẩm Lâm Kiệt buồn bực đưa con cá vào tay cô, giọng điệu chậm rãi nhưng lại có chút lạnh lùng: “Em rất rảnh phải không?”   

Giản Trân thở dài nhẹ nhàng.

Đây cũng không phải ngày đầu tiên họ quen nhau nên cô biết rất rõ về Thẩm Lâm Kiệt, anh có vẻ chững chạc, ổn định và hòa đồng. Nhưng thực chất tính tình anh ấy lại rất lạnh lùng, rất nhiều đệ tử sợ anh.   

Mọi người đều kính sợ anh vì sự nghiêm khắc và lạnh lùng của anh, không dám đến gần.   

Chỉ có mỗi sự đệ là không sợ anh.

Từ lúc nhớ tới, hình như người duy nhất mà Thẩm Lâm Kiệt yêu quý chính là sư đệ của mình.

“Em rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh cầm con cá đấy.” Giản Trân cắn một miếng và nói: “Bởi vì nhiều năm như vậy anh chưa bao giờ ăn cá.

Không ai dám lên tiếng đề cập đến nó.

Mọi người dường như đã quên đi mọi thứ, nhưng trên thực tế thì chưa có ai vượt qua cả.

Thẩm Lâm Kiệt dựa vào xe với tư thế lười biếng, khuôn mặt trong đêm đặc biệt lạnh lùng: “Tôi không thích cá.”

Giản Trân cười nhạt nói: “Vậy sao anh còn mua?”

Sư huynh là người rất nguyên tắc, quy củ rất chặt chẽ, không bao giờ động đến những gì mình không thích.

Nhưng nếu mọi thứ đối với anh đều là quy tắc thì sư đệ chính là sự bất thường, trái với quy tắc.

Sư huynh nói anh ấy không thích ăn cá.

Nhưng khi lên núi, mọi người đều biết món cá anh nướng là ngon nhất.

Bởi vì cậu nhóc nghịch ngợm kia thích ăn.

Đứa trẻ đó kiêu ngạo vì được ai đó chiều chuộng.

Đã nhiều năm như vậy, kể từ khi sư đệ của cô mất đi, cô hiếm khi thấy Thẩm Lâm Kiệt làm điều gì trái với nguyên tắc, cho đến tối nay cô nhìn thấy anh cầm cá nướng.

Lúc đó cô có chút choáng váng.

Thậm chí còn có linh cảm mơ hồ rằng sắp có một sự bất thường nào đó xuất hiện.

Thẩm Lâm Kiệt dường như biết cô đang nghĩ gì, chậm rãi nói: "Đứa trẻ đó là cháu trai của ông Từ."

"Em đương nhiên biết điều đó." Giản Trân ăn cá nướng, sau đó đổi sang món khác và nói tiếp: "Em chỉ ngạc nhiên thôi! Đã lâu rồi em không thấy anh quan tâm đến tiểu bối nhiều như vậy."

Không ai trả lời.

Giản Trân nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười nói: “Hơn nữa, vừa rồi không biết tại sao, nhìn cậu nhóc đó ăn cá em lại nhớ đến tiểu đệ đệ của chúng ta, thằng bé cũng thích ăn cá như vậy, gặm từng miếng nhỏ, bắt đầu cắn từ đuôi. Giống như một con mèo."

Gió biển mát lạnh thổi qua quần áo của hai người.

“Bố có gọi điện cho em vào ban đêm và tâm sự, trong khoảng thời gian này mẹ không thể ngủ ngon và luôn mơ về em trai.” Giản Trân vén mái tóc của mình lên thái dương: “Bà thường khóc sau khi thoát khỏi giấc mơ và tỉnh dậy, bà ấy sẽ quấy rầy ba, nói rằng bà đã mơ thấy con trai mình vẫn còn sống và muốn đi tìm cậu."

Mấy năm nay, nếu muốn nói người thống khổ nhất, đã chịu đả kích lớn nhất người đó chính là mẹ Giản.

Đặc biệt trong những năm đầu tiên, thậm chí đến mức bà không thể ngủ được vào buổi tối. Phải xa con đột ngột như vậy là một đòn giáng mạnh vào người mẹ.

Sau này, thời gian dần trôi qua cùng với sự hướng dẫn, can thiệp của chuyên gia tâm lý, mọi việc mới dần dần được cải thiện.

Nhưng gần đây, nó lại bắt đầu xuất hiện không rõ lý do.

Giản Trân cầm miếng cá nướng sửng sốt hồi lâu, đôi mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Sư huynh, nói cho em biết đi... Chẳng lẽ tiểu sư đệ thật sự còn sống và đã đến thế giới của chúng ta hay sao? "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net