18. Được Sư Huynh Cho Sữa Đậu Nành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn

**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Ngày thứ hai,

Toàn bộ thí sinh trên đảo chào đón buổi sáng đầu tiên sau khi đến đây.

Mặt trời còn chưa ló dạng ở đường chân trời, gió biển mát lạnh thổi qua, bầu trời vừa sáng dần, chuông của toàn bộ lâu đài đã vang vọng khắp hòn đảo.

Tiếng còi dồn dập ngày càng lớn, những tiếng rên rỉ phát ra từ các ký túc xá khác nhau:

"Có động đất à?"

“Sao lại thế này?”

"Ối, ồn ào quá."

"Mới có năm giờ sáng à?"

Một giọng nói qua loa vang lên: "Tất cả học sinh chú ý, vui lòng mặc đúng đồng phục và tập trung tại đài phun nước của lâu đài trong vòng hai mươi phút sau. Đến muộn không tiếp."   

Hầu hết học viên đều đang ngủ và tự hỏi hôm nay là hôm nào.   

Giản Tinh Xán ngồi dậy khỏi giường và phát hiện ra rằng ngoại trừ cậu và Vũ Văn Sở, hai người khác trong ký túc xá vẫn đang ngủ. Trương Sơn ngủ trong chăn, còn Thẩm Dã thì không có dấu hiệu tỉnh dậy.  

Vũ Văn Sở mỉm cười, nói: "Cậu có vẻ không buồn ngủ chút nào."   

Giản Tinh Xán xoay người ra khỏi giường: "Giấc ngủ của tôi tương đối ngắn."   

Cậu đã phí mất trăm năm bị phong ấn trong bóng tối.   

Ánh sáng rực rỡ sẽ mang lại cho cậu cảm giác an toàn hơn.   

Vũ Văn Sở cũng đứng dậy, từ trên giường nhìn ra, chậm rãi ngáp một cái: "Trời còn chưa sáng, xem ra tổ chương trình muốn làm gì đó."

Giản Tinh Xán nhanh chóng thay quần áo tập luyện.   

Vũ Văn Sở ​​quay lại và nói với vẻ tán thành: "Cậu trông khá năng động trong bộ quần áo này."   

Đồng phục tập luyện của《 Tinh Quang 》 chủ yếu là màu xanh lam, giữa áo phác họa bầu trời và các vì sao. Bộ quần áo mà Giản Tinh Xán thường mặc rộng và to, đột nhiên mặc bộ quần áo tập luyện bó sát, trông tươi sáng và nhanh nhẹn hơn.   

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn."   

Vũ Văn Sở ​​nhìn vào mái tóc màu vàng trên đầu cậu, mỉm cười và nói: "Không có gì, mau đánh thức hai người kia, nếu không họ có thể bị trừng phạt đó."   

Giản Tinh Xán gật đầu.   

Họ nhanh chóng tắm rửa và gọi hai người còn lại dậy.   

Khoảng thời gian hai mươi phút rất căng thẳng, sau khi la hét một hồi, Trương Sơn gọi phát liền dậy, Thẩm Dã thì ngủ như lợn chết, cuối cùng ba người mỗi người vác một thứ, mặc quần áo kéo nhau xuống lầu.   

Khi đến gần đài phun nước, bọn họ đã nghe thấy giọng nói của Giản Trân đang nói với các thí sinh trên cầu thang: "Chỉ còn nửa phút nữa thôi, đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh lên!"   

Nhìn xuống đã thấy có vài người đứng rải rác.  

Khi Giản Tinh Xán và những người khác đến, bọn họ tiến lại gần người cố vấn đang đứng ở đài phun nước.   

Bây giờ đã hơn năm giờ sáng, mỗi học viên chạy tới đều có chút nhếch nhác, thậm chí có người còn có mái tóc rối bù bồng bềnh chưa kịp chài.   

Mọi người thì thào:   

“Trời ạ”   

“Tôi buồn ngủ quá, sắp chết rồi.”
 
"Tôi vừa rồi còn ở trong mộng.”

"Vừa rồi sao lại phải dậy sớm như vậy…”

So với những người khác, người đàn ông đứng trước mặt kia lại hoàn toàn khác biệt, không so sánh không đau thương.

Thẩm Lâm Kiệt mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu đen. Người anh cao và mảnh khảnh, rõ ràng là huấn luyện viên phải dậy sớm hơn, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đó không hề có chút mệt mỏi nào. Anh ta đứng đó với đôi mắt đen sâu thẳm như mực, trên tay có một chiếc đồng hồ bấm giờ. Không biết đã nhìn thấy gì, anh nhấn nút.

“Đã tới giờ.” Giọng nói của anh được truyền rõ ràng qua micro đến từng ngóc ngách của quảng trường: “Tất cả thí sinh chưa đến đúng giờ, yêu cầu đứng ngoài vạch vàng.”

Chỉ một câu, toàn trường đều im lặng.

Những học sinh vừa rồi còn hơi buồn ngủ lập tức tràn đầy sinh lực, xung quanh trở nên im lặng.

Giản Tinh Xán đang kéo Thẩm Dã, khi nghe Thẩm Lâm Kiệt nói, bọn họ vừa chạy qua ranh giới màu vàng, có cảm giác như mình vừa sống sót sau thảm họa.

Giản Trân mím môi mỉm cười, sau đó cầm lấy micro: “Trước hết, chúc mừng mọi người hôm qua đã vượt qua giai đoạn đầu tiên và có mặt ở Đảo Tinh Quang của chúng ta. Mọi người đều phải quên đi thân phận quá khứ của mình. Đứng ở đây, mỗi người ai cũng theo đuổi ước mơ, điều chúng tôi muốn là đem đến cho khán giả một thần tượng phải chăm chỉ, kiên trì và cố gắng vì ước mơ của mình."

"Chúng ta sẽ dành ra ba tháng cùng nhau thực hiện điều đó, để có tinh thần tốt hơn trong tham gia huấn luyện, chạy bộ buổi sáng là việc đầu tiên." Giọng Giản Trân rất rõ ràng: "Và đó là việc phải làm hàng ngày."

Toàn bộ khán giả xôn xao.

Phải chạy quanh đảo vào lúc năm giờ sáng mỗi ngày, đây là một ác mộng đối với nhiều người.

Thẩm Lâm Kiệt cầm lấy micro, liếc nhìn mọi người, thấp giọng nói: “Các bạn cảm thấy cay đắng hay mệt mỏi?”

“Các bạn cảm thấy làm thần tượng là chuyện đơn giản sao?” Mọi người dường như được dọn sạch áp lực: “Một phút trên sân khấu là mười năm vất vả rèn dũa bên ngoài. Đừng quên mục đích bạn đến hòn đảo này để làm gì. Nếu muốn giành được nhiều sự ủng hộ và yêu mến từ những người khác, bạn nhất định phải tốt về mọi phương diện, phải có yêu cầu khắt khe hơn với bản thân và phải giỏi hơn người khác, nếu không bạn sẽ dần dần bị đào thải."

Lời nói của anh cuốn lấy trái tim của mọi người, khiến những người trẻ tuổi mới đến hòn đảo này cảm thấy khó thở và nhận ra sự tàn khốc của môi trường hiện tại.   

Thẩm Lâm Kiệt liếc nhìn mọi người, đặt micro xuống, nhẹ giọng nói: "Có ai buồn ngủ không? Nếu muốn quay lại ngủ thì bây giờ có thể lui ra ngoài vạch vàng."

Mọi người đứng nghiêm, đồng thanh hét lên: "Báo cáo huấn luyện viên, không có!"

Thẩm Lâm Kiệt nghiêm khắc không hề nói quá, sau khi nghe cố vấn chính giảng bài, tất cả thí sinh có mặt đều đứng thẳng tắp, thậm chí tinh thần tập trung rất cao. Tất cả họ đều khác hoàn toàn so với trước đây.

Lượng người xem trong phòng phát sóng dần dần tăng lên:

"Tôi đã đến đây từ sáng sớm để nghe anh Thẩm giảng bài."

"Hahaha, tỷ muội đây rồi."

"Anh Thẩm đôi khi cũng uy nghiêm như vậy. Tôi chỉ nhìn anh ấy qua màn hình thôi cũng không dám thở mạnh. ”

“Kỳ huấn luyện thực sự rất tàn khốc…”

Trên bờ biển nơi mặt trời vừa mọc, những người trẻ mặc đồ tập đang chạy thành hàng. một khung cảnh tuyệt đẹp, mọi người đều trong ngày chạy đầu tiên. Họ đều mệt mỏi, nhưng không ai bị bỏ lại phía sau, cũng không ai phàn nàn. Hoàn toàn khác với ngày đầu tiên vô kỷ luật.

Giản Trân, người đi phía sau nhìn họ, mím môi cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Đúng là có sư huynh thì không lo có đệ tử lười.”

Thẩm Lâm Kiệt nhẹ nhàng liếc cô.

Giản Trân khéo léo vỗ ngực thở dài: “May bây giờ mình không cần phải tập thể dục buổi sáng.”

Khi cô nói lời này, một số học sinh đã chạy xong.

Huấn luyện viên Lưu Quang vẫy tay nói: "Mọi người chạy xong thì đến, có bữa sáng ở đây!"

Ban tổ chức đã sắp xếp người đặt một chiếc bàn dài ở vạch đích để cung cấp bữa sáng bổ dưỡng cho các học viên. Sợ những thí sinh ngất xỉu vì đói và phải tiêm glucose.

Thẩm Dã kéo Giản Tinh Xán chạy tới, gần như tê liệt.

Giản Tinh Xán đỡ anh ta, chậm rãi nói: "Cậu nặng quá."

Thẩm Dã bổ nhào đến trước bàn Thẩm Lâm Kiệt. Chàng trai đầu nhím vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh ơi, anh có biết bờ biển này dài bao nhiêu không? Em thực sự kiệt sức rồi…”

Thẩm Lâm Kiệt nhìn hắn một cái, nói: “Tôi sẽ nhờ đạo diễn mua bảo hiểm cho cậu.”

Thẩm Dã suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

May mắn thay, trên bàn có rất nhiều bánh bao hấp và chè ngọt đã ngăn được miệng hắn.

Giản Tinh Xán đứng bên cạnh cũng cầm bánh bao lên bắt đầu ăn. Bên tai là tiếng Thẩm Dã không ngừng lảm nhảm, cậu vẫn tiếp tục ăn mặc kệ những âm thanh này.

Thẩm Dã thốt lên: "Hầu nhi, ăn thử đi, ngon lắm."

Giản Tinh Xán ăn cơm nắm. Cậu có tật xấu là ăn vội. Lần này cũng không ngoại lệ,  lại bị bỏng.

"Híc..."

Cậu nhẹ nhàng hít một hơi.

Khi cậu bị đau, đúng lúc có người bên cạnh đưa tới một ly sữa đậu nành.

Giản Tinh Xán uống một ngụm, sữa đậu nành mát lạnh làm dịu cơn đau, cảm thấy rất thoải mái. Cậu quay qua, có chút bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Lâm Kiệt đang đứng bên cạnh, dựa vào bàn và nói chuyện với Thẩm Dã. khuôn mặt tuấn tú, ánh nắng ban mai chiếu vào người anh như phủ cho anh một lớp ánh sáng vàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net