Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Lam đến chủ yếu hỏi thăm Đàm Trác sau đó cũng có vài ý kiến về chuyện công ty mà cô muốn bàn với Xa Thi Mạn một chút. Cả ba người lớn cùng một đứa nhóc ngồi xoay qua xoay lại cũng đã đến tối, bụng ai nấy đều phản đối dữ dội. Về phần chân của Đàm Trác do ngồi quá lâu nên cũng bị tê đi, khiến nàng khi nhúc nhích có phần không bình thường, cả khuôn mặt đều rất khó coi. Xa Thi Mạn ngồi bên cạnh, dù là bàn bạc chuyện công ty nhưng ánh mắt đôi lúc sẽ để ý đến Đàm Trác.

- Em bị làm sao? Khó chịu ở đâu?

- Chân em tê quá, không nhúc nhích được. - Đàm Trác cố gắng cử động chân nhưng lại thất bại, nàng ngước nhìn Xa Thi Mạn bằng bộ dạng vô cùng đáng thương.

Xa Thi Mạn không nói gì, cô lặng lẽ rời khỏi ghế, quỳ một gối cuối xuống đặt chân của Đàm Trác lên chân mình nhẹ nhàng xoa bóp mặc kệ cho Tần Lam cùng Tiểu Hàn đều đang nhìn cô. Xa Thi Mạn lúc còn ở Pháp rảnh rỗi đã đăng ký một khoá học massage, định về sẽ xoa bóp cho mẹ cô nhưng không ngờ người lần này cô xoa bóp lại không phải là mẹ.

- Sao rồi, chân đã ổn hơn chưa? - Xa Thi Mạn ngước nhìn gương mặt đầy vẻ hưởng thụ của Đàm Trác có chút mắc cười, cô không nỡ phá vỡ cảm xúc của Đàm Trác nhưng bây giờ đã tối, nếu không dùng bữa thì e rằng Đàm tiểu thư đây sẽ bị đau bao tử.

- Hả...chân...chân đã đỡ rồi. - Đàm Trác đột nhiên bị hỏi liền thoát khỏi cảm giác thoải mái khi nãy, nàng bối rối nhìn Xa Thi Mạn, thật có chút mắc cỡ aaa.

- Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta ra ngoài dùng bữa, tự làm ở nhà chắc không kịp nữa rồi.

- Yeahh! Mama à, con còn muốn cùng rủ bà theo, hôm nay ông ra ngoài đánh mạc chược rồi. Bà ở nhà một mình sẽ rất chán. - Tiểu Hàn chợt nhớ ra khi sáng ông đã ra ngoài, giờ bà ở nhà không có Hàn Hàn sẽ buồn lắm, chi bằng rủ bà cùng dùng bữa.

- Đúng đó chị, cùng rủ bác theo đi. Lâu rồi em không nói chuyện với bác, khi nãy cũng chỉ đến đón Tiểu Hàn rồi liền rời đi.  - Tần Lam hào hứng tiếp lời của Tiểu Hàn.

Xa Thi Mạn đứng im lặng một chút rồi liền gật đầu đồng ý, cô cũng lâu không cùng mẹ dùng bữa, cứ đi đi về về giữa công ty và nhà nhưng lại là sớm đi rồi tận khuya mới trở về. Lúc đấy cả nhà đều chìm vào giấc ngủ cả rồi, coi như lần này một công đôi chuyện, sẵn tiện cho Đàm Trác gặp mẹ để còn mở mang tầm mắt. Xa Thi Mạn nghĩ đến liền mỉm cười, quay sang nhìn Đàm Trác.

- Em mau thay đồ đi, chúng ta ra ngoài dùng bữa.

- Với...với mẹ của chị? - Đàm Trác nãy giờ ngồi nghe cũng hiểu được một chút, tuy là cách gọi ở đây khác với thời nhà Thanh nhưng nàng vẫn biết mẹ ở đây có nghĩa là mẫu thân. Vậy...vậy một lát nàng sẽ gặp mẹ của Xa Thi Mạn sao?

Xa Thi Mạn mỉm cười nhẹ gật đầu. - Em còn ngồi đó, không mau một chút chị sẽ bỏ đói em.

- Được rồi, ta đi đây...à không. Em đi đây!

Tần Lam cùng Tiểu Hàn nghe Xa Thi Mạn nói liền bật cười, cả hai đều chưa từng thấy Xa Thi Mạn đùa giỡn với ai bao giờ, Đàm Trác chính là người duy nhất khiến Xa Thi Mạn có thể bộc lộ ra những điều thú vị mà bấy lâu nay cô chôn giấu. Thật sự rất giống những phim truyện ngôn tình, thuộc kiểu vì gặp được em nên tôi mới vì em mà thay đổi. Lần này Tần Lam phải kể lại với Cẩn Ngôn nhà cô mới được, chuyện hay như này không thể bỏ qua, Tần Lam cũng không quên thầm ngưỡng mộ và khen ngợi Đàm Trác, có thể khiến Xa Tỷ trở thành con người khác, lợi hại như vậy.

- Xa Tỷ à, chị hôm nay còn biết giỡn sao? - Tần Lam dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn con người đang đứng mỉm cười nhìn theo dáng Đàm Trác mặc dù nàng ấy đã khuất sau cánh cửa.

Xa Thi Mạn đang mỉm cười liền bị trêu, nụ cười trên môi ngay lập tức bị dập tắt, cô nhẹ hắng giọng rồi nhanh lấy lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày.

- Tần Lam, còn em hôm nay lại gan như vậy?

- Mama à, cô Lam nói đúng mà, không biết từ khi nào mà con không còn là người duy nhất được Mama nói giỡn như vậy. - Tiểu Hàn chu môi nói với vẻ hờn dỗi. Mama đừng có mà bỏ rơi con đó.

- Tiểu Hàn ngoan, con trai thì không được giận dỗi như vậy đâu. Mau đi gọi điện cho bà một lát cùng mình dùng bữa.

Tiểu Hàn đôi lúc sẽ nói ra những câu hờn dỗi như vậy, nhưng cậu bé này từ nhỏ đã rất biết nghe lời, chỉ cần Xa Thi Mạn nói một thì cậu bé liền nhanh chóng hiểu ra mà nghe theo, tuy không phải con ruột của cô, lại còn lớn lên trong vòng tay và sự dạy dỗ của ông bà ngoại nhưng Tiểu Hàn lại rất giống Xa Thi Mạn, biết tự lập, vô cùng hiểu chuyện, nhiều lúc còn bị chê là ông cụ non.

- Vâng, con đi ngay.

....

Lần này Xa Thi Mạn phải để Đàm Trác cùng Tần Lam đi một xe, còn cô phải cùng Tiểu Hàn đến đón mẹ. Cả ba đã thống nhất sẽ gặp nhau ở nhà hàng. Phía bên Tần Lam, Đàm Trác trên xe vô cùng căng thẳng, không biết mẹ của Xa Thi Mạn có giống mẫu thân của Thục Thận không nhỉ? Càng nghĩ lại càng hồi hộp, thường ở đây người ta sẽ gọi nhau như thế nào nhỉ?

- Tần Lam, cô có thể cho tôi hỏi một chút không?

- Được, cô cứ hỏi. - Tần Lam vừa lái xe nhưng bên tai vẫn tập trung nghe câu hỏi của Đàm Trác.

- Ở nơi này, tôi phải xưng hô với mẹ của chị ấy như thế nào?

- Cô chỉ cần gọi là bác thôi, tôi cũng gọi như thế.

- Bác sao? - Đàm Trác lập lại câu của Tần Lam, thật sự ở đây lại có những thứ mới mẻ như vậy.

- Đúng rồi, ở đây cách xưng hô sẽ không quá phức tạp như ở thời Thanh của cô. Cô cũng đừng quá căng thẳng, bác ấy rất hiền. Sẽ không làm khó cô.

Đàm Trác gật gù tỏ vẻ hiểu nhưng thật ra vẫn có chút lo lắng.

Khi xe dừng lại trước của nhà hàng Đàm Trác với Tần Lam cùng xuống xe, Tần Lam đưa lại chìa khoá cho nhân viên ở đó lái xe đi giùm. Tần Lam đi vào với tâm trạng phấn khởi bao nhiêu thì Đàm Trác bên cạnh lo lắng bấy nhiêu, nàng chỉ mới đến thế giới này chưa đầy 2 tháng, vẫn là chưa thích ứng kịp aaa. Nàng đi theo bước chân của Tần Lam lên lầu, ở đây chỉ có phía dưới là náo nhiệt, còn khi lên dãy lầu sẽ là những căn phòng rộng lớn, yên tĩnh không một tiếng động. Đàm Trác cứ đi mãi đến khi

- Đàm Trác, cười lên xem. Bác gái rất dễ thương, sẽ không sao đâu. - Tần Lam vui vẻ an ủi Đàm Trác.

- Tôi vẫn chưa kịp quen với cuộc sống ở nơi này. Thật khó. - Đàm Trác ủ rũ nhìn Tầm Lam.

- Bây giờ hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Sau đó mỉm cười một cái thật tươi rồi chúng ta cùng vào bên trong nhé!

Đàm Trác làm theo lời nói của Tần Lam, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trên gương mặt cũng đã bớt đi vẻ lo lắng, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện. Tần Lam nắm lấy tay Đàm Trác, tay còn lại không chấn chừ mà nhanh chóng đẩy cửa vào.

- Bác gái!!

Tần Lam buông tay Đàm Trác chạy về phía người phụ nữ đang ngồi quay lưng về phía nàng, đôi tay bị bỏ giữa không trung khiến nàng có chút hụt hẫng, đôi chân như đeo đá, không tài nào nhúc nhích. Thật không biết phải làm gì ngay lúc này, Đàm Trác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Xa Thi Mạn nhưng chỉ có Tiểu Hàn cùng mẹ của chị ấy. Điều này càng khiến cho Đàm Trác không khỏi căng thẳng.

- Tần Lam, ngồi đây. Ta hôm nay muốn cùng cháu trò chuyện thật lâu. - Bối Hân vỗ vỗ lên cái ghế trống bên cạnh, bà thật sự không để mắt đến người đứng ngoài cửa.

Đàm Trác bây giờ có chút lạc lõng, nhìn xung quanh, nàng hít một hơi thật sâu định bước đến chào hỏi thì lập tức bàn tay đang run của nàng có người nắm lại, Đàm Trác giật mình định rút tay về nhưng nhìn đến người bên cạnh lại vô cùng vui mừng. Cuối cùng chị ấy cũng chịu xuất hiện.

- Còn đứng đây làm gì, mau vào thôi. - Xa Thi Mạn nháy mắt nhìn nàng. - Cười lên đi Đàm tiểu thư, em như này trông rất xấu.

- Bà à, cô xinh đẹp đến rồi kìa. - Tiểu Hàn đang chơi điện thoại nghe tiếng động liền ngước lên. Đợi nãy giờ thì cô xinh đẹp cũng đến, lúc nãy trên xe con đã nói tốt cho cô rất nhiều đó.

Bối Hân nhìn theo hướng mắt của Tiểu Hàn, ánh mắt cả hai cùng lúc chạm nhau. Đàm Trác bất ngờ vì người nàng đang nhìn thấy chính là mẫu thân của Thục Thận. Cả hai chính là một, Đàm Trác tay càng lúc càng run, một loạt ký ức lại ùa về khiến nàng trong phút chốc đứng không vững.

- Em sao vậy? - Xa Thi Mạn nhận thấy Đàm Trác đang dùng sức nắm lấy tay mình, cô nhìn đến gương mặt liền thấy sắc mặt em ấy cũng không được tốt như khi nãy.

Đàm Trác lắc đầu ý bảo mình vẫn ổn. Nàng cố nở nụ cười thật tươi đi lại phía Bối Hân.

- Chào bác, cháu tên là Đàm Trác. Hôm nay rất vui được gặp bác!

- A là Đàm Trác sao? Tiểu Hàn lúc nãy có nhắc về cháu, không ngờ ở ngoài lại đẹp đến thế. Nào, hai đứa mau ngồi xuống.

Bối Hân trong lúc dùng bữa có để ý đến Đàm Trác, thật ra nhìn Đàm Trác rất quen thuộc nhưng lại không biết đã gặp ở đâu rồi.

- Đàm Trác này, cháu và ta có từng gặp nhau rồi đúng không? - Bối Hân dừng đũa, quay sang Đàm Trác hỏi.

Đàm Trác ngơ ngác nhìn Bối Hân, chẳng lẽ bác ấy biết nàng từ thời Thanh đến đây sao?

- Ta thật sự thấy cháu rất quen.

Xa Thi Mạn cùng Tần Lam bên cạnh cũng không ngờ đến Bối Hân lại hỏi như vậy. Đàm Trác chính là xuyên không mà đến, làm sao Bối Hân lại có thể gặp và cảm thấy quen thuộc được chứ, đó là chuyện không thể nào. Trừ khi...trừ khi Bối Hân cũng là người xuyên không.

- Mẹ à, Đàm Trác chỉ mới từ Pháp về đây định cư. Mẹ không thể nào gặp em ấy làm sao có thể quen được cơ chứ.

- Con bé là người Pháp sao? Chẳng có nét gì cả.

- Cô ấy chỉ là sống bên Pháp từ nhỏ thôi. - Tần Lam nhanh chóng chen vô để giải vây cho Xa Tỷ. Lúc trước có dẫn theo Cẩn Ngôn cùng dùng bữa cũng không thấy bác gái thắc mắc nhiều như hôm nay.

- Mẹ à, dùng bữa thôi, đồ ăn cũng sắp nguội mất rồi.

Bối Hân thôi không hỏi nữa, bà cầm đũa lên tiếp tục ăn uống nhưng ánh mắt đôi lúc lại rơi lên người Đàm Trác. Bà thật sự có thể chắc chắn rằng bà đã gặp cô gái này, nhưng ngay bây giờ lại không thể nào nhớ ra được đã gặp ở đâu. Bối Hân chưa bao giờ cảm thấy ghét trí nhớ của mình như lúc này, đúng là tuổi già rồi. Chẳng nhớ được gì rõ ràng cả.

Đàm Trác bên cạnh cũng đang bị cuống theo luồng suy nghĩ, bác gái đây đã gặp nàng sao? Nhưng đây là chuyện không thể, nàng đường đường là Cao Quí Phi chỉ toàn ở Tử Cấm Thành, từ khi vào cung cũng không bước ra khỏi cánh cửa to lớn kia một bước. Bác gái lại là người ở thời đại này, làm sao có thể gặp nàng cơ chứ? Nàng là đi xuyên thời gian tới đây, bác gái lại nói có chút quen thuộc với nàng, không lẽ ở nơi này có một người giống y như nàng sao??? Đàm Trác mãi suy nghĩ mà không để ý đến mình đang dùng bữa với ai và ai. Nàng cũng không động đũa thêm một lần nào.

- Đàm Trác, em ổn chứ? - Xa Thi Mạn gắp một miếng thịt đặt vào chén của nàng, từ khi Đàm Trác bước vào đây thì sắc mặt đã không được tốt rồi, bây giờ lại càng tệ thêm. Em ấy làm sao vậy? Khiến cô lo lắng không thôi.

- A, em...em không sao. Thật thất lễ quá.

...

________________________

Xin chào mọi người, chào cả nhà yêuu của emmm!!

Đầu tiên xin cám ơn vì mọi người vẫn còn theo dõi fic này. Sau đó là xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Lần này nghỉ dịch nên em sẽ ở đây viết chap cho mọi người aaaa.

Hôm nay viết đến giai đoạn Trác Meow Meow gặp mẹ của Mạn thì đột nhiên lại không biết tên thật của mẹ Mạn là gì. Aaa thật sự thổ thẹn quá. Em đặt một cái tên khác cho bác gái, mong mọi người thông cảm bỏ qua cho đứa viết chap u mê không biết tên mẹ của Idol mình ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net