Hinh Nhi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ chap này em sẽ đổi lại tên mẹ của Mạn nha mọi người. Chap trước em lấy tên Bối Hân , chap này và về sau sẽ là Lilly như tên thật của bác gái nhaaa.

______

Sau khi dùng bữa xong Tần Lam định nán lại cùng trò chuyện với Lilly một chút nhưng lần này lại bị Cẩn Ngôn phá, con người này quả thật như đứa trẻ, miễn đi xa thì thôi, khi về liền bám theo cô không rời. Lần nào đi công tác về cũng điện cho cô cả chục cuộc gọi chỉ để gọi cô về, còn mè nheo rằng nhớ cô không thôi, lần này cũng chẳng thay đổi, Cẩn Ngôn chỉ vừa rời khỏi sân bay đã gấp rút điện cô về rồi. Ngô Cẩn Ngôn trong mắt Tần Lam cô chỉ là một đứa trẻ mãi không chịu lớn. Nhắc đến đây liền nhớ Đàm Trác từng kể cho cô nghe khi cô ấy còn ở Tử Cấm Thành đã rất đau đầu với nô tì Anh Lạc của Hoàng Hậu, còn nhận xét Cẩn Ngôn cùng Anh Lạc tính cách chẳng khác nhau, lần nào cũng khiến Hoàng Hậu lo lắng, la mắng không ngừng. Nhưng tiếc thay kết cục của họ lại không trọn vẹn.

Tần Lam thở dài, đành cáo từ trước. - Bác à, hẹn hôm khác cháu lại cùng bác trò chuyện. Cháu phải về rồi ạ.

- A, là Tiểu Ngôn gọi về đúng không? Con bé đó khi nào gặp ta sẽ la mắng một trận, ta thật muốn cùng cháu trò chuyện lâu hơn nữa. - Lilly nắm lấy tay Tần Lam vỗ nhẹ.

- Dạ. Cẩn Ngôn vừa đi công tác về ạ. Lần sau cháu phải nhờ bác dạy dỗ thay rồi. - Tần Lam mỉm cười, Cẩn Ngôn rất sợ bác Lilly, lần nào nghe bác ấy la mắng xong về sau liền không dám làm trái.

- Vậy được rồi, cháu mau về đi. Cẩn thận nhé!

- Dạ, cháu về. Mạn Tỷ, Đàm Trác tạm biệt! - Tần Lam chào cả ba xong liền rời đi, cô còn phải ghé mua thức ăn cho Cẩn Ngôn, em ấy vừa đáp máy bay liền về nhà chắc hẳn vẫn chưa dùng bữa. Cô tất nhiên không nên chậm trễ rồi.

Sau khi thấy Tần Lam rời đi Lilly cũng ngước nhìn xem đồng hồ. Cũng không còn sớm, bà đưa mắt nhìn Đàm Trác ngồi bên cạnh, từ từ quan sát, ngũ quan cô gái này quả thật rất xinh đẹp, không phải nét đẹp của hiện đại, cô gái này thiên về cổ đại hơn, nhưng bây giờ bà lại không thể nhớ ra được là đã gặp ở đâu. Lilly thở dài.

- Tiểu Mạn, chúng ta cũng về thôi. Tử Hàn hôm nay còn có bài tập.

Xa Thi Mạn buông đũa, đưa tay với lấy khăn lau gần đó rồi gật gù, chậm rãi lấy điện thoại ra thanh toán tiền. Đàm Trác bên cạnh mở to mắt nhìn cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm. Sao máy chị ấy có cái thứ đó mà máy mình lại chẳng có nhỉ?

- Được rồi, chúng ta về thôi.

- A, chúng ta có thể về rồi sao? - Đàm Trác ngơ ngác nhìn cô, ngân lượng, ngân lượng đâu?

- Đúng vậy, em sao thế?

- Chúng ta không trả ngân lượng cho họ?

Xa Thi Mạn im lặng, lén nhìn về phía Lilly, quả thật cả gương mặt mẹ cô bây giờ là không giấu nổi ngạc nhiên. Xa Thi Mạn nở nụ cười với bà, khẽ chấn an.

- Đàm Trác, ở đây không dùng ngân lượng. Một lát về đến nhà chị sẽ giải thích cho em sau, được chứ?

Đàm Trác mơ hồ gật đầu, nàng bây giờ mới nhìn đến Lilly đang kinh ngạc bên cạnh. Bốn mắt chạm nhau, như có điện xẹt ngang khiến bản thân bất giác rùng mình.

- Con đưa Tiểu Trác về đi. Ba con đã cho người đến đón ta với Hàn Hàn rồi.

- Vậy con đưa mẹ ra ngoài.

Lilly rời khỏi phòng, bà cùng Hàn Hàn đi phía trước, trong lòng dấy lên một chút kì lạ, không thể quên được câu hỏi vừa rồi của Đàm Trác. Ngân lượng sao? Đã qua bao nhiêu lâu rồi, bây giờ ở đây nói ra hai từ "ngân lượng" thật không thể không khiến người khác khó hiểu. Lilly khẽ quay lại nhìn hai người đi phía sau liền thấy Tiểu Mạn nhà bà dùng nụ cười đến xán lạn kia với Đàm Trác, bà không nhớ nổi lần cuối thấy được nụ cười như thế từ Tiểu Mạn là khi nào. Cô gái đó chính là dấu chấm hỏi lớn trong bà, vừa thay bà lại thấy rất quen. Chắc chắn phía sau cả Tiểu Mạn và Tần Lam có gì đó giấu bà.

Trong đầu Lilly chợt xẹt ngang đoạn ký ức về khoảng thời gian kinh hoàng nhất trong bà, chẳng lẽ...

***

- Thi Mạn, khi nãy có phải em đã khiến bác gái hoảng sợ không? - Đàm Trác cuối đầu, hai tay vo vo vạt áo của mình.

- Ngốc a, không đâu. - Xa Thi Mạn đang tập trung lái xe chợt bật cười, đưa một tay qua xoa đầu nàng.

- Nhưng em vẫn không nghĩ được như thế nào bác gái lại thấy em quen thuộc.

- Chắc là Đàm tiểu thư đã từng một lần khác xuyên không đến đây? - Xa Thi Mạn bông đùa trêu nàng.

- Thật sao? Em không có, không nhớ được. - Đàm Trác dùng ánh mắt tột cùng hoang mang nhìn cô, không khỏi khẩn trương giải thích.

Xa Thi Mạn cũng bị thái độ khẩn trương của Đàm Trác làm cho bất ngờ đôi chút, không ngờ em ấy đối với việc này lại nhạy cảm như vậy. Quả thật nếu như là cô, cô cũng sẽ như vậy. Đột nhiên lại đến một thế giới hoàn toàn khác, gặp những con người khác, mọi thứ đều khác, thật sự là không khỏi sợ hãi, đổi lại Đàm Trác lại trong khoảng thời gian ngắn liền thích nghi, mạnh mẽ là hai từ Xa Thi Mạn có thể dùng cho Đàm Trác bây giờ.

- Chị...có từng nghĩ...mẹ chị xuyên không về thời đại của em không? - Đàm Trác đã giữ cái suy nghĩ này từ khi bước ra khỏi nhà hàng, cuối cùng cũng để nó trượt khỏi môi.

Ánh mắt Xa Thi Mạn khẽ lay động, cô im lặng, không trả lời. Vờ như không nghe thấy. Chuyện này...chuyện này cô chưa từng nghĩ đến. "Xuyên không" hai từ này còn chẳng bao giờ nằm trong đầu óc cô từ khi Đàm Trác xuất hiện cô mới vô thức đưa hai từ đó vào đầu. Nhưng cũng không nghĩ "xuyên không" có thể dễ như vậy đâu, muốn xuyên là xuyên sao???

Đàm Trác khẽ buông ra tiếng thở dài, tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chắc do nàng nghĩ quá nhiều thôi, nhưng khi nhắm mắt được một lúc thì những ký ức ám ảnh về Tử Cấm Thành lại hiện lên, khoảnh khắc trông thấy Thục Thân lần đầu mỉm cười với nàng, sau đó là từng ngày hạnh phúc cùng Thục Thận trôi qua, từng câu nói một lần nữa như thật mà hiện lên và cuối cùng là khoảnh khắc Thục Thận từ từ bị đám người của Hoàng Thượng lôi đi khỏi Trữ Tú Cung.

"Hinh Nhi, trở về cứu ta."

"Hinh Nhi, mau trở về."

- Thục Thận...Thục Thận... - Đàm Trác bật dậy, nàng sao lại ở trên giường rồi. Cả căn phòng chỉ len lỏi ánh sáng từ đèn ngủ được đặt cạnh bên. Đàm Trác đưa tay lên ngực trái, nơi này lại đập nhanh như vậy. Nàng cảm nhận áo mình đều bị mô hôi làm ướt, trong lòng chợt dân lên cảm giác bất an không thôi.

Lê cả người nặng trĩu vào phòng tắm, nàng đứng dưới vòi sen lạnh, chỉ mong dòng nước có thể cuốn đi mọi sự việc khiến nàng mệt mỏi ngày hôm nay. Đàm Trác nhắm mắt lại, hứng từng dòng nước lạnh ngắt xối từ đỉnh đầu xuống, rơi lên da thịt của nàng, Đàm Trác khẽ rùng mình. Ngay lúc vừa định tắt nước, giọng nói của Thục Thận một lần nữa vang bên tai khiến nàng sợ hãi.

" Hinh Nhi...Hinh Nhi..."

Đàm Trác một thân run rẩy, lắc mạnh đầu, đưa tay với lấy áo choàng bên cạnh nhanh chóng khoác vào. Xa Thi Mạn khi nãy ra bên ngoài xử lý một chút giấy tờ, đến khi vào lại không thấy Đàm Trác đâu, định sẽ ra bếp tìm nàng nhưng lại nghe tiếng nước chảy liền biết nàng trong đấy nên đành ngồi trên giường chờ đợi. Đàm Trác vội vàng mở cửa, sau đó là thất thần chôn chân một chỗ khiến Xa Thi Mạn nhíu mày.

- Đàm Trác.

- Đàm Trác... - Một lần nàng không đáp, Xa Thi Mạn liền gọi lần hai.

Đàm Trác từ từ đưa mắt nhìn Xa Thi Mạn, ánh mắt muôn phần bất an, tràn ngập hoảng sợ. Đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thi Mạn lo lắng bước xuống, tiến gần lại Đàm Trác.

- Trác Trác, em sao vậy? Em có biết bản thân không nên tuỳ tiện mà tắm khuya không? Tắm khuya sẽ...

Cái ôm bất ngờ của Đàm Trác cắt ngang lời nói của cô, hai tay nàng gắt gao ôm lấy cả người cô, siết chặt giống như nếu nàng lơ là buông lỏng sẽ đánh mất cô vậy.

- Thi Mạn, em sợ...

Xa Thi Mạn lúc này mới cảm nhận người trong lòng cô đang run rẩy, từng giọt ấm nóng rơi xuống áo thấm vào da thịt cô.

- Đàm Trác, xảy ra chuyện gì? - Từ khi nàng bước ra đã không ngừng làm cô lo lắng, bây giờ lại một mực đứng ôm cô khóc đến không thể ngưng. Có trời mới biết, Xa Thi Mạn ngần ấy năm lăn lộn trên thương trường quyết luyện tính kiên nhẫn, đối mặt với chuyện kinh thiên động địa đến cỡ nào cũng không khiến cô mất bình tĩnh bằng việc chứng kiến Đàm Trác rơi lệ.

Đàm Trác khóc đến nước mắt cũng muốn không còn, đến khi nàng cảm nhận cả chân dần tê cứng lại mới từ từ buông Xa Thi Mạn ra. Cả gương mặt bây giờ mới lộ rõ, tràn ngập thê lương.

Xa Thi Mạn đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại, khẽ mỉm cười. Bàn tay cô tìm đến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đàm Trác, lôi nàng đi đến bên giường. Xa Thi Mạn để Đàm Trác ngồi trên giường còn mình quay lại tủ lấy máy sấy ra. Sau đó liền quay lại quỳ một chân xuống sàn nhà, đưa gương mặt đối diện với Đàm Trác.

- Ngoan! Đàm Trác bình tĩnh. Nói cho chị biết, có chuyện gì xảy ra với em. - Xa Thi Mạn là dùng tất cả sự ôn nhu của mình đối đãi với Đàm Trác, muốn bao nhiêu yêu chiều liền có bấy nhiêu. Sẽ không ai có thể thấy bộ dạng này của cô ngoài Đàm Trác, kể cả đối với Tiểu Hàn cũng chưa từng như vậy.

- Thi Mạn...Thục Thận...Thục Thận bảo em quay về... - Đàm Trác nói đến đoạn liền khóc, nước mắt vừa mới ngưng bây giờ lại túa ra như mưa.

Xa Thi Mạn cảm thấy trái tim cô hẫng đi một nhịp, hít một ngụm khí lạnh vào, cô im lặng nhìn Đàm Trác trước mắt cả thân thể không ngừng run lên vì khóc.

- Ban nãy khi ngủ, em liền thấy từng mảnh ký ức như cuốn phim được chiếu lại rất chân thật, đến đoạn khoảnh khắc Thục Thận từ từ trước mắt em bị người ta lôi đi. Tiếng nàng ấy gấp gáp vang bên tai em. Sau đó...sau đó em tỉnh dậy. Cứ nghĩ là do em suy nghĩ quá nhiều, nhưng không phải, lúc nãy...vừa lúc nãy khi còn trong phòng tắm, giọng nói Thục Thận lại một lần nữa vang lên. Thục Thận...Thục Thận nàng ấy bảo em quay về...cứu nàng ấy.

...

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net