Quãng đời còn lại, tất cả đều là em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Viện Khả từ khi không màng tới phép tắc đứng lên đi khỏi bàn tiệc thì cũng không có ý định trở vào, một nước cầm lấy tư trang mà tiến thẳng ra cổng, nhanh chóng lên một chiếc taxi đậu cách Xa gia không xa. Giọt nước mắt vẫn còn đọng lại bị cô đưa tay quẹt ngay đi, cũng chỉ là diễn một màn thôi mà khiến cô đây phải tốn công hết sức. Viện Khả nghĩ lại cảnh khi nãy liền nhếch môi cười, chắc hẳn sau khi Viện Khả chạy đi đã khiến Xa gia một phen náo loạn rồi.

- Hôm nay đành kết thúc tiệc sớm vậy. Chỉ là các người quá dồn ép tôi, các người dồn ép 1 thì tôi sẽ khiến các người trả lại gấp 10. Xa Thi Mạn...chị cũng chỉ được yêu một mình tôi!

Kể từ lúc ngồi lên chiếc taxi Viện Khả cũng không ngừng lầm bầm trong miệng, lúc thì lại im lặng đến lạ, lúc thì nở nụ cười vô cùng quỷ dị khiến cho vị lái xe phía trước cũng mang theo một nỗi sợ trong lòng. Anh ta nhẹ hắn giọng, ánh mắt nhìn lên gương chiếu hậu, giọng nói có phần lo sợ được cất lên.

- Cô à, xin hỏi cô muốn đi đâu?

- Bệnh viện X. - Vương Viện Khả bị giọng nói của vị tài xế ngồi trước kéo về thực tại, chợt nhớ ra mình không nên lộ liễu quá như vậy, dù gì cũng là đại tiểu thư của Vương gia. Nhanh chóng lục trong túi xách lấy ra một cái kính cùng với khẩu trang mà đeo lên.

Có trời mới biết người đang ngồi ở vị trí tài xế, tay cầm vô lăng đã cố giấu đi sự run rẩy đến mức nào. Tính ra cũng thật xui đi, chỉ vừa mới ra lái xe được hai hôm nay thôi đã gặp tình trạng như này, thật muốn buông bỏ sự nghiệp. Bệnh viện X là bệnh viện nổi tiếng về điều trị thần kinh, tất cả người đến đó đều có vấn đề nha, anh ta còn nghe nói, người không bệnh đi vào đấy chứng kiến thôi cũng sẽ thành bệnh đấy. Nhưng dù gì cũng không thể đuổi cô ta xuống xe ngay lúc này, thôi thì đành ngậm ngùi hướng xe thẳng đến bệnh viện đó vậy.

Vương Viện Khả bước vội đến căn phòng cuối cùng nằm trên tầng ba của bệnh viện, nơi này chính là tầng làm việc riêng của các bác sĩ, thật ra nếu như một khi không có phận sự nhất định không ai được bước vào khu vực này, nhưng mà Viện Khả chính là ngoại lệ. Đôi chân một lúc đi càng nhanh, bất quá nếu cô không mang giày cao gót thì sẽ chạy đến căn phòng đó rồi.

Cánh cửa được Viện Khả dùng sức đóng thật mạnh, nhưng người đang ngồi bên bàn làm việc một chút cũng không có biểu hiện gì gọi là giật mình, ánh mắt vẫn chuyên tâm nhìn vào đống hồ sơ.

- Thuốc của tôi đâu?

- Bên kia. - Người đàn ông đó ngước lên nhìn Viện Khả, nhưng ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu. Anh ta đưa tay chỉ về phía lọ thuốc được đặt trên bàn.

Viện Khả đi lại cầm lên lọ thuốc màu trắng, sau đó lấy ra hai viên lập tức đưa vào miệng. Cũng thật may Viện Khả đoán trước mình sẽ phát bệnh nên đã rời khỏi Xa gia trước đó, nếu không tình trạng này sẽ nhanh chóng bị Thi Mạn phát hiện mất. Ngồi nghỉ được một lát cũng đã cảm thấy ổn, lúc này mới nhìn đến người mà nãy giờ vẫn một mực giữ bình tĩnh không đoái hoài gì đến bệnh nhân của hắn.

- Nhiếp Viễn...anh cũng thật vô tâm đi.

Người có tên Nhiếp Viễn bấy giờ mới chịu buông bút, tay đóng lại sấp hồ sơ đang xử lý dở. Anh ta chỉ im lặng quan sát Viện Khả một hồi lâu.

- Theo như lịch thì sáng hôm nay cô phải đến đây lấy thuốc rồi chứ? - Loại thuốc Viện Khả dùng là được anh đặt từ Anh về, chỉ đủ dùng trong một tháng, số tiền chi vào đó cũng không hề nhỏ. Hết thuốc thì phải có thuốc tiếp ứng liền, vậy mà Viện Khả cư nhiên lại xem thường bệnh tình.

- Tôi...tôi có việc bận.

- Việc bận? - Nhiếp Viễn lập lại câu nói của Viện Khả, khoé môi đột nhiên khẽ cong lên. Cô ta coi thường bệnh tình của mình đến vậy thì thật sự việc trả thù và chiếm hữu ai đó đã sắp đánh úp cô ta rồi.

- Bận đến Xa gia làm loạn nữa sao?

- Phải đấy. Hôm nay tôi thật có thắng lợi trở về nha, Xa Thi Mạn chị ấy chắc cũng bị Xa phu nhân dạy dỗ cho một trận rồi. - Viện Khả bật cười, cả gương mặt khi nhắc đến Xa Thi Mạn lại chẳng thể che giấu được niềm vui sướng.

- Đừng đi quá giới hạn.

Nhiếp Viễn chỉ đơn giản nói một câu không rõ ràng, nhưng anh biết hẳn Viện Khả sẽ hiểu được một phần dù ít hay nhiều. Nhớ lần đó, lúc anh gặp Viện Khả là trong tình trạng người không ra người ma không ra ma, Viện Khả lúc đó chính là một con nghiện nha, nhưng vấn đề nằm ở khoảng tâm lý có chút không bình thường, nghe Vương Hạc Hiên thuật lại thì Viện Khả bị Hứa Khải yêu đương đến chán rồi vứt bỏ, song dẫn đến một khoảng thời gian trầm cảm, đến lúc phát hiện bệnh tình cũng không có nhẹ được nữa, chuyển biến thật sự nặng, Nhiếp Viễn đã tốn rất nhiều giấy mực cùng công sức tìm tòi để kéo Viện Khả khỏi hố đen của cô ấy. Tính đến đây cũng được hơn 1 năm rồi, tình trạng nghiện cũng được cải thiện rất tốt, chỉ còn...tâm lý vẫn không được ổn.

****

Thật ra Viện Khả không phải là lí do chính khiến Xa Thi Mạn đột nhiên nổi giận mà đem nàng cùng rời khỏi Xa gia. Một phần cô tức giận cũng vì Lilly quá xem trọng mối quan hệ với Vương Hạc Hiên mà nhắm mắt bỏ qua cho Vương Viện Khả. Vương gia cả đời này không có giúp đỡ Xa gia, năm đó còn nhớ Vương Hạc Hiên nhẫn tâm nhìn Xa gia bị dồn đến bước đường cùng cũng không cứu giúp. Vậy mà Xa Minh cùng Lilly vẫn một mực coi trọng họ, coi trọng luôn cả người đã làm khổ con gái mình. Thật làm cô có chút đau lòng đi.

- Có đói không? - Xa Thi Mạn thôi không muốn nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô nhìn nàng đang im lặng ngồi bên cạnh. Lúc nãy Đàm Trác đụng đũa cũng chẳng nhiều, chắc chắn đồ ăn không vừa miệng em ấy rồi.

Đàm Trác gật đầu. Suy nghĩ gì đó rồi đưa mắt nhìn cô.

- Xin lỗi!

- Sao lại xin lỗi? - Xa Thi Mạn nhíu mày, trong lòng có hơi khó hiểu.

- Có phải vì hôm nay em đến nên mới như vậy không? - Khi nãy bước vào Xa gia cảm giác đã rất khác, ánh mắt của bác gái nhìn nàng không còn như trước, có phải bác gái có định kiến với nàng không? Đàm Trác thở dài, cúi đầu xuống tránh đối diện với cô.

- Có ai nói với em rằng, em thực sự rất ngốc chưa?

Xa Thi Mạn bật cười, không khí trong xe cũng vì tiếng cười của cô mà mất đi phần nặng nề. Đàm Trác ngơ ngác, nghiêng đầu thắc mắc. Chị ấy là đang cười cái gì mà có thể vui vẻ đến vậy? Bộ mình nói sai chỗ nào sao?

- Đàm Trác ngốc, em không sai. Đáng ra chị không nên cùng em đến Xa gia ngày hôm nay. - Xa Thi Mạn dừng xe bên đường, dang tay ôm lấy nàng. Thật ra ban nãy thấy nàng bị ánh mắt của Viện Khả dò xét đã có phần hối hận về quyết định đem nàng cùng mình đến đây dùng bữa. Cô không muốn để bất kỳ một ai có thể xem thường nàng.

- Em luôn đúng, có sai thì chỉ là Xa Thi Mạn này sai mà thôi.

Đàm Trác chợt im lặng, ánh mắt ngấn lệ nhìn cô, một hồi lâu cũng không thể kiềm nén được cảm xúc mà bật khóc. Đã rất lâu rồi nàng mới có thể nghe được câu nói này, đúng thật là...rất lâu rồi.

- Thật ra, từ khi gặp được em, chị liền muốn cả đời cũng chỉ cưng chiều một mình em!

- Đại dẻo miệng. Chị có phải khi sinh đã sinh trong hủ đường hay không?

Đàm Trác mỉm cười, đưa tay định lau đi nước mắt thì đã bị cô ngăn lại, từng giọt đang lăn dài trên gương mặt lần lượt bị cô dùng nụ hôn của mình khiến chúng biến mất. Cứ như vậy từ mắt trải dài xuống đến đôi môi, Xa Thi Mạn có hơi chần chừ nhưng rồi cũng nhanh chóng áp môi cô lên môi nàng, chỉ đơn giản giữ ở đó thật lâu, không hề có hành động nào cho thấy cô muốn tiến tới. Nụ hôn không cuồng nhiệt, nhưng dường như nó đã chứa đựng rất nhiều tình cảm, nhiều đến mức mà không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác có thể xen vào.

- Được rồi, giờ thì chúng ta đi ăn thôi. - Xa Thi Mạn cười đến xán lạn, trưng ra bộ mặt mãn nguyện vô cùng.

- Hảo, cuối cùng cũng lộ nguyên hình, chị là đại sắc lang.

- Còn hơn thế nữa, em có muốn một lần kiểm chứng qua không?

Xa Thi Mạn nháy mắt với nàng, sau đó cũng không nói gì thêm mà tiếp tục tập trung vào việc lái xe. Bỏ lại người bên cạnh cả khuôn mặt đều đỏ bừng, muốn che cũng che không hết. Cái gì mà kiểm chứng? Nghe kiểu nào cũng không thuận tai gì hết.

***

Trải qua một ngày dài cùng nhau, khi cả hai trở về nhà trời cũng đã tối muộn. Xa Thi Mạn mệt mỏi khệ nệ đủ thứ túi lớn nhỏ đi theo sau Đàm Trác, lúc trưa khi ăn xong liền có nhã hứng cùng nàng đi mua sắm, nhưng mỗi món đồ được cô ướm thử lên người nàng đều vô cùng hợp mắt nha, kết quả là chiếc thẻ được cô nâng niu trong một ngày liên tục bị cô đem ra sử dụng không thương tiếc.

- Sao còn chưa ngủ? - Thi Mạn đến gần giường ngồi xuống, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng.

Tính ra từ lúc về nhà đến giờ cũng hơn 1 tiếng trôi qua, hiện tại đã rất muộn nha. Ban nãy còn thúc nàng mau mau tắm rửa để còn nhanh chóng đi ngủ, đáng ra khi cô rời khỏi phòng tắm thì nàng cũng phải yên giấc rồi, vậy mà bây giờ hai mắt lại mở to, sáng hơn cả sao trời.

- Thi Mạn...em không ngủ được.

- Có muốn nghe chị hát không? - Xa Thi Mạn mỉm cười, cưng chiều nhìn nàng. Thật ra từ khi gặp Đàm Trác, ánh mắt ôn nhu như này cũng chỉ có thể đặt lên người nàng.

Đàm Trác gật đầu, nhích sang một bên chừa khoảng trống bên cạnh cho cô nằm xuống, Xa Thi Mạn vẫn như thường lệ, vòng tay ôm lấy thân người của nàng vào lòng, không quên thưởng thụ hương thơm trên người nàng, đối với cô mà nói, hiện tại cũng chỉ có thứ mùi hương này mới có thể giúp cô thoải mái sau một ngày mệt nhọc.

- Thi Mạn...em không muốn nghe bài hôm trước đâu. Có thể hát bài khác không? - Đàm Trác phụng phịu nói với cô, bài lần trước quá bi thương đi. Người hát thì khóc mà người nghe cũng chẳng tốt hơn, nàng không muốn Thi Mạn khóc.

- Được. Em ngoan một chút, nhắm mắt lại đi.

Xa Thi Mạn nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, là cô tốt bụng mới đề nghị hát cho nàng nghe, vậy mà còn đòi hỏi bài mới. Đàm Trác cứ như vậy sẽ khiến cô không thể rời xa mất, có lẽ về sau cũng chỉ có thể đem nàng sủng đến trời xanh. Khi cô nhìn thấy hai mắt nàng nhắm chặt lại mới bắt đầu hát.

...

Ngọn đèn lấp lánh sáng ở nơi xa

Mình em cuối đầu bước đi trên phố

Thành phố càng rộng lớn càng khiến ta hoảng sợ

Càng trông ngóng lại càng xa vời

Đoạn đường này đã nếm trải quá nhiều đau thương

Làm phai nhạt hết niềm vui thuở ban đầu

Thời gian hoá thân ta yếu đuối mà thật kiêng cường

Để tôi được khẽ hát cho em nghe thêm lần nữa

Tôi siết mong được bên em nhiều hơn nữa

Kể cho nghe về phong cảnh nửa đời trước

Trong những đêm yên tĩnh tôi sẽ nhớ về

Những yêu hận tình trường liên quan đến em

Cũng muốn đưa ánh sáng chiếu rọi một đời

Đem ánh dương lưu lại trong sinh mệnh em

Cùng em vượt qua non cao biển rộng

Bên em cùng trưởng thành

[ Phong cảnh đời này đều liên quan đến em ]

...

Câu hát kết thúc, Xa Thi Mạn cong môi mỉm cười. Thật ra mỗi một bài cô hát lên đều mang theo tâm trạng trong đó, từng câu từng chữ như thay lời cô muốn nói. Phong cảnh nửa đời trước không có sự tồn tại của nàng, nhưng phong cảnh của nửa đời sau nhất định cùng nàng lưu lại. Đối với cô mỹ cảnh đời này chính là những nơi cùng nàng đi qua, từng chút một đều liên quan đến nàng.

- Quãng đời còn lại sau này, tất cả đều là em!

...

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net