Chương 3: Mãi đợi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tôi nghe theo lời mời của ngài, cầm tấm danh thiếp đi đến công ti của ngài, Ashton.

Toshiro thấy tôi háo hức được chơi đàn, mong mỏi được trở thành nghệ sĩ chính thức dưới sự nâng đỡ của ngài Ashton, được có cơ hội biểu diễn ở Nhà hát Hoàng gia Anh, anh ấy cũng đã hủy hết công việc để đưa tôi đến buổi thử đàn.

Lúc đến nơi, tôi nhận thấy tôi đã để quên máy nghe nhạc ở nhà. Thực sự, trước lúc chơi, tôi mà không nghe trước bản nhạc thì không thể làm tốt. Vì không muốn tôi thất vọng, anh ấy lao về nhà mang máy nghe nhạc đến cho tôi.

Và tôi cứ đợi, đợi đến buổi trưa rồi vẫn không thấy anh ấy quay lại. Sau đó, có một người phụ nữ xa lạ chạy đến chỗ tôi. Bà ta đưa cho tôi chiếc máy nghe nhạc, và thật khủng khiếp, tôi phát hiện vết máu trên chiếc máy.

Chồng tôi bị tai nạn giao thông...

Lúc gục bên đường, anh ấy không quên nhờ một trong số những người đến cứu mang máy nghe nhạc đến cho tôi để tôi kịp biểu diễn..."

Kể đến đây, Amaya đột ngột nghẹn lại. Từ bao giờ, nước mắt tuôn ra như suối, thấm ướt nhạt nhòa đôi gò má nhỏ, hai tay giơ lên lau nước mắt một cách thật vụng về.

Ashton càng nghe càng buồn thay cho cô. Anh không hề nhận ra sâu bên trong trái tim một kẻ cao cao tại thượng như anh đã dấy lên một sự cảm phục dành cho anh chàng Toshiro ấy.

Amaya nghẹn ngào kể tiếp. "Tôi vội vã theo người phụ nữ đó đến bệnh viện trung ương. Các bác sĩ đã cố hết sức nhưng chồng tôi không qua khỏi. Ngay ngày trước hôm kết hôn, chú rể rời bỏ tôi để đi đến một nơi thật xa...

Tất cả tài sản của anh ấy được chuyển sang cho tôi. Tôi lại không có đủ kinh phí đưa thi thể anh ấy về nước, nên bán hết tài sản ở Nhật, định cư ở Anh Quốc và chăm sóc Toshiro suốt phần đời còn lại."

Amaya đã ít nhiều ngưng được nước mắt. Cô trầm ngâm nói, sau đó thì im lặng dựa đầu vào cửa xe, vô hồn.

"Vậy lí do em hận dương cầm..." Ashton dè dặt nói, ánh mắt anh ái ngại nhìn cô. Đau lòng...

"Nếu không phải vì tôi quá háo hức được đến buổi thử đàn, nếu không phải vì tôi hậu đậu bỏ quên máy nghe nhạc, nếu không phải vì muốn đáp ứng mơ ước được biểu diễn ở Nhà hát Hoàng gia Anh, chắc chắn anh ấy sẽ không chết. Chung quy, đây đều là lỗi của tôi." Amaya gào lên. Nước mắt lại chua xót rơi ra. Đau khổ...

"Không phải đâu, Amaya! Đó không phải là lỗi của em. Anh ta ra đi cũng là trò đùa của số phận. Em không có tội tình gì hết." Ashton giữ lấy hai vai cô, cố gắng trấn an cô.

"Hừ! Sao ngài có thể hiểu được nỗi đau của tôi cơ chứ? Tôi hận dương cầm! Dương cầm đã cướp đi sinh mạng của anh ấy. Bởi vậy suốt hai năm nay, tôi kiên quyết không động đến phím đàn." Amaya vùng ra khỏi cái giữ gắt gao của Ashton, điên cuồng gào thét.

"Em đơn thuần là không thể hận đàn." Thế nhưng, Ashton còn gay gắt hơn cả cô. Câu nói của anh khiến tâm hồn bị kích động của Amaya phần nào yên tĩnh trở lại. Anh tiếp tục. "Em chỉ là tạm thời đánh mất niềm vui với dương cầm mà thôi. Tôi có thể giúp em tìm lại nụ cười khi chơi những bản nhạc..."

Giọng nói của Ashton trầm lại, dịu dàng, khiến cho Amaya ngạc nhiên và cảm động đến lạ. Cô không nhận ra những rung động nhỏ nhất từ sâu trong đáy lòng.

Amaya ngồi lại, sửa sang lại nét mặt và trang phục. Một lâu sau, cô nói tiếp. "Ngài dựa vào đâu mà khẳng định tôi không thể hận dương cầm?"

"Tôi biết, hơn ai hết em là người yêu những bản nhạc và dương cầm nhất. Dựa vào đâu ư? Không phải em vẫn thích nghe những giai điệu dương cầm ấy hay sao?" Ashton nghiêm nghị, nhìn cô và nói. Đôi đồng tử màu xanh lục sáng lên trong chốc lát.

Lòng Amaya ấm lên trong chốc lát.

Ashton hiểu cô hơn cả chính bản thân cô...

Nhưng cô không tin. Nếu cô không thể hận dương cầm, có khác nào cô đang coi thường cái chết của Toshiro?

Thấy nét mặt cô vẫn còn trầm tư, đăm chiêu và không tin tưởng, Ashton thở dài, lái xe đưa cô về nhà.

Chiếc Mercedes đen dừng lại trước tòa chung cư. Amaya cúi đầu cảm ơn, bước ra khỏi xe, toan rời khỏi.

"Buổi hòa nhạc ngày mai em không đến cũng không sao." Giọng nói trầm thấp của Ashton vang lên, níu giữ bước chân cô. "Là lỗi của tôi đã ép uổng em. Sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa."

Tim Amaya thịch một tiếng. Trong lòng một nỗi trống vắng dấy lên đột ngột.

"Nhưng tôi sẽ mãi đợi em, đợi em quên được anh ta để đến với tôi." Ashton trầm lặng.

Một giọt nước mắt rơi xuống gò má của cô...

Cô không hề quay đầu lại, chập chững từng bước bước vào trong tòa chung cư.

Chờ bóng dáng cô khuất khỏi, Ashton mới nhấn ga rời đi...

.

.

.

Đêm đó, Amaya không thể ngủ...

Cô ngồi gục trên giường, trong đầu óc hiện lên những kỉ niệm với Toshiro. Đột ngột, hình ảnh của Ashton hiện lên trong đầu cô.

Cô thoáng không kiềm chế được mình, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Tiến đến căn phòng cuối hành lang, cô ngập ngừng nắm lấy tay cầm cửa. Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa đã rất lâu không được mở.

Dù bán hết tài sản, nhưng rốt cục cô vẫn không thể bán được nó. Chiếc đàn dương cầm màu đen, cô độc giữa căn phòng và ánh nắng...

Bụi đã bám dày rất dày. Cũng phải, đã hai năm rồi cô không hề đụng đến chiếc đàn, một nỗi buồn và ân hận dấy lên trong lòng cô.

Nguyên buổi sáng hôm ấy, Amaya đã dành tất cả thời gian và tâm trí trong việc lau dọn căn phòng.

Phải đến trưa, công việc mới gần xong. Từ dọn phòng, lau đàn, đến chỉnh lại âm vực, Amaya đều chu toàn rất kĩ. Nhưng vẫn còn một việc - lau chùi những phím đàn.

Cô run run không biết có nên làm hay không. Ngập ngừng mãi, Amaya run run tiến lại, mở nắp đàn.

Tiếng kêu ken két quen thuộc vang lên.

Phím đàn rất ít bụi.

Amaya cẩn trọng lau từng tí, thoáng chốc, tay cô vô thức nhấn xuống phím đàn.

Âm vực trong trẻo vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm.

Cảm giác được chạm vào phím đàn đã lâu không được cảm nhận, âm thanh trong trẻo đã lâu không được tự mình hưởng thụ. Bao nhiêu xúc cảm trộn lẫn trong cô lúc này.

"Em đơn thuần là không thể hận đàn. Em chỉ là tạm thời đánh mất niềm vui với dương cầm mà thôi." Tiếng nói trầm thấp của Ashton vô thức vang lên trong đầu cô. Chẳng lẽ đúng vậy thật sao? Cô quả thật vẫn rất thích nghe dương cầm.

Amaya nhìn rất lâu dàn phím đàn màu trắng đen, mắt đột ngột di lại phím "Mi", nơi Toshiro đã để chiếc nhẫn cầu hôn cô.

Nụ cười buồn nở trên môi Amaya, cô nhấn vào phím đàn đó. Âm thanh ấy vang lên phá vỡ không gian yên ắng cả căn nhà.

Đôi mày liễu thanh của Amaya khẽ nhíu lại...

Có tạp âm!

Cô hoảng hốt chạy ra phía sau cây đàn. Ban nãy chỉnh âm vực cô có thấy gì đâu.

Nhấc nắp lên, một tờ giấy trắng gấp làm tư nhô lên giữa những phím đàn. Ai đó đã đặt sao cho khi nhấn phím thì tờ giấy mới được đẩy lên.

Amaya run run cầm tờ giấy lên, mở ra, thật từ từ. Ngỡ như tờ giấy chỉ cần mạnh tay cũng có thể tan thành tro bụi...

Những nét chữ đối với cô quen thuộc vô cùng.

"Toshiro!"

Amaya vừa đọc, nước mắt vô thức tuôn rơi lã chã...

.

.

.

Nhà hát Hoàng gia Anh...

Khách đến nườm nượp, từng dòng người nhẹ nhàng di chuyển, tay cầm xấp vé đã mua từ rất lâu trước đó, vừa cười vừa trò chuyện đi vào bên trong hội trường.

Giá vé bán ra của từng buổi hòa nhạc tại nhà hát này thường rất mắc, chỉ có những người giàu có hoặc thuộc tầng lớp trung lưu mới hay lui đến. Nhưng riêng hôm nay, rất nhiều các phóng viên nhà báo, các nhà sản xuất, nghệ sĩ và nhạc sĩ tứ phương đều tới đây do lời hứa hẹn của chủ buổi hòa nhạc này, Ashton. "Tôi muốn giới thiệu đến mọi người một nghệ sĩ dương cầm tuyệt vời. Có thể nói cô ấy chính là ảo thuật gia của những cảm xúc."

Buổi hòa nhạc trôi đi thật nhẹ nhàng. Từng nghệ sĩ dương cầm, violon đều do một tay Ashton chọn lựa. Tất cả bọn họ đều là những người xuất sắc nhất dưới trướng của anh. Khán giả đều vô cùng hài lòng thưởng thức từng tiếng đàn trong trẻo chảy vào tai, hòa theo dòng cảm xúc từng nghệ sĩ mang lại.

Buổi hòa nhạc đã gần đến hồi kết, nhưng mãi mà chẳng thấy "ảo thuật gia của những cảm xúc" đâu. Người thanh tao như khán giả mà cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Đúng lúc họ đang xì xầm, một người đàn ông bước lên trên sân khấu.

Dáng người anh ta đẹp như một pho tượng. Người cao gần mét chín, tướng tá vừa thanh mảnh lại vừa vững chắc. Gương mặt đẹp một cách hoàn hảo, không tì vết. Ashton nhận lấy mic của MC và bắt đầu cất giọng trầm trầm.

"Xin lỗi mọi người. Có một sự cố đã xảy ra, vì vậy, chúng tôi không thể nào đưa "ảo thuật gia của những cảm xúc" tới buổi hòa nhạc hôm nay."

Cả hội trường ồ lên một tiếng. Bầu không khí im lặng bỗng chốc trở nên xôn xao rạo rực. Đám phóng viên vội vã lao đến, ánh đèn flash, máy quay, máy thu âm, micro hàng loạt chĩa vào người anh. Các phóng viên hỏi dồn dập.

"Ngài Ashton, sự cố mà ngài nói cụ thể là gì?"

"Ngài Ashton, liệu ngay từ đầu vị "ảo thuật gia của những cảm xúc" có tồn tại thật hay không?"

"Ngài Ashton, có tin đồn cho rằng ngài cố tình làm vậy để câu khách đến buổi hòa nhạc đắt đỏ này, xin ngài cho nhận xét!"

"Ngài Ashton..."

Hàng loạt các câu hỏi được đưa ra khiến anh nhức đầu vô cùng. Dù đã sớm đoán được điều gì sẽ xảy ra nhưng anh vẫn chưa biết nên đối mặt với dư luận như thế nào...

Sâu trong lòng anh, vẫn có một tia hy vọng là cô ấy sẽ tới...

"Xin lỗi! Cho tôi qua!" Cả hội trường đang ồn ào thì ngay lập tức im bặt bởi lời hét của một cô gái, kèm theo tiếng thở gấp.

Ở dưới khán đài, một cô gái chạy gấp lên trên sân khấu. Tà váy trắng khẽ bay, giày cao gót giẫm từng đợt xuống tấm thảm đỏ. Mái tóc đen Á đông theo gió mà phất phơ từng lọn.

Mọi người kinh ngạc dõi theo cô.

Ashton sửng sốt nhìn bóng hình người con gái thoắt cái đã đứng bên cạnh mình.

"Cho hỏi quý tiểu thư đây là..." Một phóng viên e dè chìa micro trước mặt cô, hỏi.

Cô thở gấp, quay sang giật lấy chiếc míc ở trong tay Ashton, thở sâu thêm một tiếng rồi trả lời. "Tôi là Amaya, hai mươi tuổi. Tôi là nghệ sĩ dương cầm gốc Nhật Bản."

Cô nói từng từ rành rọt, dù có hơi bị đứt quãng vì tiếng thở nhưng cả thính phòng vẫn nín thở nghe cô nói.

"Tôi không phải là "ảo thuật gia của những cảm xúc", là ngài ấy đã gọi tôi như vậy..." Amaya khẽ quay đầu lại nhìn Ashton. "Tôi cũng chưa từng trải qua bất cứ một khóa học chuyên nghiệp nào. Tôi chỉ là một người chơi đàn, chơi bằng cảm xúc."

Từng lời nói của cô trong trẻo, có một chút khó nghe vì cô là người Nhật nói tiếng Anh, nhưng cũng khiến tất cả mọi người rạo rực.

"Nếu không phiền, tôi xin phép được đàn ở buổi hòa nhạc chuyên nghiệp này." Amaya hít sâu, nói, rồi trả míc lại cho Ashton, tiến về phía chiếc đàn dương cầm được đặt sẵn ở đó.

Đám phóng viên không ai bảo ai từ từ lùi lại, riêng Ashton vẫn đứng đó, đứng trên sân khấu, và dõi theo ánh mắt nhìn theo cô.

Amaya ngồi xuống ghế, điều chỉnh lại độ cao, lật nắp đàn lên.

Tim cô đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, cả người rung lên từng đợt.

Cô sợ...

Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, một giọng nói trầm thấp vỗ nhẹ tai cô. "Đừng sợ. Tôi ở đây. Em cứ chơi thật bình thường là được rồi..."

Bỗng sao, lòng Amaya thư thái và bình yên đến lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net