Chương 4 [END]: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đặt tay lên những phím đen trắng đã lâu không nhẩm lại, mắt nhắm đi, suy tư...

Từng nốt nhạc dạo đầu vang lên. Bản Sonata "Moonlight" huyền thoại của Beethoven được diễn lại dưới bàn tay một cô gái nghiệp dư...

Cả khán phòng lặng đi khi nghe làn điệu trong như nước rót vào tai, êm dịu...

Lòng Amaya xốn xang, bâng khuâng. Phải, chính là cảm giác này, cảm giác vui sướng hân hoan khi được chơi dương cầm. Cảm giác mà bấy lâu nay không có khiến cho Amaya cảm thấy trống vắng lạ kì...

Hai năm rồi cô mới cảm nhận lại...

Sau những giây phút trầm lắng, bản nhạc khép lại, cả hội trường đồng loạt vỗ tay tán dương tài nghệ của cô gái trẻ người mà tài giỏi...

Một người đàn ông đứng tuổi bước lên sân khấu. Ba chiếc ghế được các đạo cụ viên bưng ra chính giữa.

Ashton nắm lấy tay Amaya mời cô ngồi, bản thân anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Người đàn ông trung niên kia thư thái ngồi xuống ghế đối diện.

"Amaya, ngài đây là nhà phê bình dương cầm nổi tiếng, ngài Hudson." Ashton từ tốn giới thiệu.

Amaya khẽ cúi người vô cùng duyên dáng. "Chào ngài, tôi là Amaya..."

Hudson mỉm cười đầy uyên bác. Từng nếp nhăn trên gương mặt ông giãn ra, ông khẽ cười. "Tiểu thư Amaya, cô nói cô chưa từng đi học dương cầm chuyên nghiệp sao?"

"Vâng, tôi có niềm đam mê dương cầm từ nhỏ và có đi học ở các trung tâm đào tạo âm nhạc, nhưng tôi chưa từng học tại các học viện âm nhạc nào." Amaya thành thật trả lời. Cô nói rất chậm, rất nhẹ nhàng.

"Chẳng lẽ cô không nhận được lời mời từ các nhạc viện nào ư?" Hudson tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Hai năm trước, tôi có tham dự kì thi ABRSM và nhận được học bổng toàn phần của Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh. Nhưng vì lí do cá nhân tôi đã từ chối suất học và chuyển sang chuyên ngành kế toán."

"Lần cuối cô chơi đàn là khi nào?"

"Hai năm trước." Amaya bồi hồi nhớ lại bản Clair de Lune cô chơi cho Toshiro nghe. Lần cuối cô chơi đàn...

Cả hội trường ồ lên ngạc nhiên...

"Vậy lý do nào đưa cô trở lại với dương cầm?" Hudson dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn cố kìm lại để hỏi chuyện. Ông cảm thấy thú vị khi trò chuyện với cô gái này.

"Ngài Ashton." Amaya không hề có ý giấu diếm mà ngoái đầu lại, nhìn gương mặt dịu dàng nhìn mình nãy giờ của anh, cười. "Nếu không vì ngài ấy, tôi không biết đến bao giờ mới có thể tìm lại được nụ cười với dương cầm."

Lần này là cả hội trường rạo rực hẳn lên. Mọi người bắt đầu trò chuyện qua lại như đang suy đoán điều gì...

"Tiểu thư Amaya, cô chưa từng trải qua thời gian đào tạo chuyên nghiệp, đã vậy lại còn hai năm không đụng đến phím đàn. Tôi xin nói thật là khả năng của cô kém hơn rất nhiều các nghệ sĩ khác trong buổi hòa nhạc tối nay." Hudson nghiêm túc nói, cả hội trường im ắng trở lại, nín thở theo dõi.

Gương mặt Amaya vương chút buồn rầu, thế nhưng môi cô vẫn nở nụ cười xin đẹp động lòng người.

"Nhưng... Tôi phải nói về khả năng điều khiển cảm xúc, không một nghệ sĩ nào có thể làm được như cô, tiểu thư Amaya. Chúng tôi thật sự bị cô điều khiển xuyên suốt bản Sonata "Moonlight" rồi!" Hudson ngả người ra sau, vỗ tay tán thưởng. Ông trầm trồ khen. "Quả đúng như ngài Ashton nói, cô đúng là 'Ảo thuật gia của những cảm xúc'."

Cả hội trường rộ lên những tràng pháo tay cuồng nhiệt cho nữ nghệ sĩ trẻ tuổi. Hai má Amaya ửng hồng lên, cô cảm thấy sung sướng khôn cùng.

Vẫn là cảm xúc hạnh phúc hân hoan của hai năm trước, không hề thay đổi...

"Tiểu thư Amaya, cô đang đau khổ đúng không?" Một khán giả đứng dậy hỏi. "Tôi cảm nhận được sự dằn vặt của cô trong tiếng đàn."

"Tiểu thư Amaya, tôi thấy dường như cô đang phân vân một chuyện gì đó. Có thể nói với chúng tôi không?" Một người phụ nữ trẻ đứng dậy.

"Tôi lại thấy một nỗi nhớ da diết trong cô. Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lần này là một người đàn bà trung niên.

Các khán giả lần lượt đoán tâm trạng của Amaya, họ bắt đầu xì xào và cũng nêu những phỏng đoán của bản thân.

Amaya xúc động. Cô nghẹn giọng khi có những con người quan tâm đến cảm nhận của cô, hoa mĩ một chút là hiểu cô.

"Con thấy cô ấy đang yêu." Một cô bé chừng bảy tám tuổi theo chân cha mẹ đến buổi hòa nhạc cất tiếng rõ to. Giọng cô bé vàng oanh và lanh lảnh.

Mọi người im lặng một chút, rồi lại rì rầm hết cả lên. Họ bắt đầu suy đoán qua lời cô bé nói.

Amaya đứng hình. Cô ngạc nhiên khi nghe lời cô bé nói như vậy. Yêu ư? Cô đang yêu?

MC thấy vậy thì cười tủm tỉm, bảo trợ lí mời cô bé lên sân khấu. MC ngồi xuống cho vừa tầm với cô bé, nhẹ giọng.

"Tiểu thư có thể tự giới thiệu về bản thân được không?"

Cô bé ban đầu còn ngập ngừng, nhưng sau đó ngập ngừng thủ thỉ vào míc. "Cháu là Kathy. Cha cháu tên là Hudson."

Cả hội trường ồ lên. Cô bé là con của nhà phê bình dương cầm Hudson, bởi vậy trong họ bắt đầu có một niềm tin vào lời cô bé nói.

"Kathy à, tại sao cháu lại cho rằng cô Amaya đang yêu?" MC bắt đầu dò hỏi.

Kathy ậm ừ một lát, suy nghĩ một lát. Mãi sau cô bé mới nói nhỏ vào míc. "Tiếng đàn của cô ấy vừa có sự dằn vặt, vừa có sự khổ đau, vừa có sự biết ơn, hân hoan, lại đầy những suy nghĩ mông lung. Cha con bảo đó là cảm xúc của người đang yêu."

Cả hội trường được phen choáng. Một cô bé bảy tuổi nói chuyện như bà cụ non. Nghe ắt hẳn là cô con gái cưng của ngài Hudson.

MC cười cười, anh đứng dậy đối diện với Amaya, bắt đầu dò hỏi. "Cô Amaya, cô nghĩ gì về lời tiểu thư Kathy?"

Amaya mặt đã đỏ lựng nãy giờ, biểu cảm cứng đờ.

Cả hội trường nín thở chờ đợi câu trả lời.

Đột ngột, Ashton tiến đến, giật lấy mic của MC, tuyên bố rõ ràng. "Buổi hòa nhạc đến đây là kết thúc. Xin chân thành cảm ơn sự có mặt của quý vị đã ủng hộ công ti của chúng tôi."

MC choáng váng. Không ngờ sếp của anh lại có hành động phá hủy cảm xúc của khán giả như vậy. Mọi người đều tỏ ra vô cùng quan tâm tới Amaya, nên khai thác triệt để mới phải. Cớ sao...

.

.

.

"Amaya, hôm nay thực sự cảm ơn em." Ashton dịu dàng. "Nếu không có em tôi thực sự không biết phải nói sao với dư luận..."

"Không, ngài Ashton. Tôi mới là người nên cảm ơn ngài." Amaya duyên dáng lắc đầu, giọng nói ấm áp. "Thật sự nếu không có ngài, tôi không biết đến bao giờ mới có thể nhận ra, tôi yêu dương cầm nhiều lắm."

Ashton khẽ cười. Sau vài hồi nói chuyện Amaya ậm ừ một lúc, rồi mới quyết định lên tiếng.

"Tôi sẽ nộp hồ sơ vào Nhạc viện Hoàng gia Anh." Quyết định của cô khiến Ashton chết trân một lúc. "Tôi muốn sống lại một lần nữa cảm giác hân hoan khi được chơi những bản nhạc dương cầm."

Ashton hạnh phúc thay cho quyết định của cô. Anh sốt ruột cất tiếng. "Vậy..."

"Còn về chuyện ký hợp đồng với ngài..." Amaya ngắt lời anh, trầm ngâm. "Tôi sẽ suy nghĩ sau khi tốt nghiệp nhạc viện."

Có hơi hụt hẫng, nhưng Ashton vẫn phải thừa nhận bản thân anh hiện rất vui.

"Đấy là nếu sau này ngài còn cần tôi nữa..." Cô ngoái đầu, nở một nụ cười nhẹ với anh.

"Tôi đã bảo là sẽ mãi chờ em rồi mà. Trước đây, bây giờ, và sau này cũng vậy, không thay đổi." Giọng Ashton tỏ vẻ quả quyết.

Hai má Amaya thoáng ửng hồng, tim một khắc liền lệch nhịp.

Cô không hay sâu trong đáy lòng cô đã có những thay đổi nhỏ, cánh cửa trái tim cô đang dần hé mở sau những năm đen tối nhất...

Nhìn lên bầu trời đêm, Amaya lẩm bẩm. "Toshiro, em sẽ học cách nói lời tạm biệt với quá khứ đen tối của cuộc đời. Em sẽ học cách nói lời tạm biệt với những gì không vui và đau khổ. Em sẽ học cách nói lời tạm biệt với nỗi hận vô cớ lên sở thích của em. Và em cũng sẽ học cách nói lời tạm biệt với hạnh động dối lừa chính bản thân mình.

Em cũng sẽ học cách nói lời tạm biệt với anh. Em sẽ không đau khổ nữa. Em sẽ chôn sâu hình bóng anh trong lòng, sẽ không dằn vặt bản thân nữa. Em sẽ sống thật tốt, thay cả phần anh.

Nhưng em sẽ mãi không bao giờ quên anh. Toshiro của em, anh là người em yêu nhất trên đời. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời của em.

Tạm biệt anh, Toshiro. Xin hãy yên nghỉ."

...

"Amaya yêu quý...

"Amaya" nghĩa là mưa đêm. Thật giống với em. Anh biết, em là cô gái lạc quan vui vẻ. Ngày nào em cũng cười với anh, dù những lúc anh nổi giận vô cớ với em, em vẫn cứ cười. Nhưng con gái vẫn mãi chi là con gái, em không thể tránh được những lúc yếu lòng. Em luôn tránh không cho anh thấy giọt nước mắt của em. Đêm xuống, cô đơn, em bật khóc một mình. Sáng hôm sau, em lại cười với anh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh bị em hớp hồn kể từ bản nhạc "Clair de Lune" ba năm trước. Em có biết em sinh ra là đã thuộc về dương cầm không? Em đẹp nhất là lúc em chơi những bản nhạc mà em yêu thích.

Hơn ai hết, anh biết em là người yêu dương cầm nhất. Anh biết dù chuyện gì có xảy ra em vẫn sẽ không phản bội dương cầm. Có khi, em yêu những bản nhạc hơn cả anh.

Anh viết lá thư này vào buổi sáng sau ngày khi em nhận lời cầu hôn của anh, vào ngày em tham dự buổi thử đàn của công ti mơ ước, và quan trọng nhất, là viết vào ngày trước lễ đính hôn của chúng ta.

Anh chỉ có một nguyện vọng, mong rằng em sẽ học cách nói hai tiếng "Tạm biệt!" Em rất dễ khổ đau, dù đã một năm trôi qua nhưng em vẫn bị ác mộng từ ngày cha mẹ em ra đi.

Trước khi trở thành cô dâu của anh, anh thật lòng muốn em rũ bỏ hết những phiền muộn bấy lâu nay để có thể sống một cuộc sống tràn ngập ánh nắng. Em phải học cách nói "Tạm biệt" và tuyệt đối đừng bao giờ níu giữ những điều không vui. Đây là nguyện vọng lớn nhất của anh.

Amaya, và một nguyện vọng nữa, đó là được nghe em đàn suốt phần đời còn lại. Anh cũng không biết bản thân mình đã trở thành nô lệ của những bản nhạc em chơi từ bao giờ. Dù sau này em có một thú vui khác, đừng quên rằng với em, dương cầm vẫn là ước mơ và hoài bão lớn nhất.

Anh yêu em, và sẽ mãi mãi yêu em!
Chồng em,
Toshiro."

___o0o0o___
END.
Sayounara...
Mimi Tamako

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net