Chương 13: Akahito

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazuha nhấn đúp để tim tin nhắn, khoác áo ngoài vào.

Hôm nay cậu không có tâm trạng ăn sáng mà đi thẳng tới sở cảnh sát.

Kể ra hôm nay là lần đầu tiên cậu không gặp được Kunikuzushi vào buổi sáng. Xem ra cậu ta cũng biết ngủ nướng rồi.

.

.

.

Tại sở cảnh sát.

- Chiến lược như nào?- Kazuha ngồi xuống ghế sofa.

Xung quanh cậu là Eula, Amber, Kaeya, Diluc và 2 người khác. Cậu ta ngồi đối diện với cậu, cụ thể là ngồi ở trung tâm, mái tóc vàng bạch kim, đồng tử lam bảo thạch. Còn bên cạnh là một bé gái tầm 6 tuổi, tóc cùng màu, đồng tử rực cháy.

- Giới thiệu trước nhé? Tôi tên Albedo, vốn là nhà khoa học, nhưng hôm nay sẽ phụ trách giúp các bạn vạch chiến lược và hướng dẫn hành động. Còn cô bé này chỉ đến đây chơi thôi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch đề sẵn.

- Được rồi cám ơn anh, bây giờ chúng ta vào việc chưa nhỉ?- Eula lên tiếng nhắc nhở, phòng trường hợp anh chàng này luyên thuyên lạc đề như Mona hồi trước.

Cô thề là lúc bên cạnh nghe Mona nói về "vận mệnh", cô chả hiểu cái m* gì cả.

Albedo cũng thông cảm được vấn đề đó, bắt đầu chỉ vào lược đồ dưới bàn.

- Ừm, dù sao tôi cũng biết tên mọi người cả rồi. Bọn chúng dường như đang hoạt động ở khu vực này- Cậu ta dùng ngón tay khoanh vùng một sòng bạc.- Chúng ta cần tìm kiếm và thu thập bằng chứng để xử lý nó, trước khi bọn chúng kịp rửa tiền.

- Mọi thứ chỉ là nghi hoặc thôi, có thể tìm được hoặc không. Tôi hiện tại chưa có cách nào để trà trộn, đương nhiên như cũ, phiền mọi người đi theo dõi vài người tôi cảm thấy có thể lợi dụng.

- Cụ thể là... các bạn có thể dùng thân phận của họ để ra vào.- Albedo ngước lên nhìn mọi người, nói với một giọng điệu kiên định.

Mọi người đồng loạt gật nhẹ đầu. Albedo nói tiếp:

- Bộ liên lạc tôi đã cải tiến lại đôi chút. Bây giờ bộ nghe của các bạn không chỉ được kết nối với máy chủ, mà đồng thời cũng được kết nối với nhau. Tức là nếu không có tôi, các bạn vẫn sẽ liên lạc được, thảo luận được công việc với nhau.

Albedo tiếp đó lần lượt phân công với đưa hồ sơ cho từng người. Tới lượt Kazuha.

- Kazuha, ông sẽ theo dõi một kẻ tên Akahito.

Kazuha gật đầu, nhận lấy tệp hồ sơ.

Con người này kể ra cũng có vài nét giống cậu, Albedo quả thật chọn lọc thông tin rất tốt. Người này hay ra vào thư viện thành phố, cụ thể là hay lượn lờ ở cách kệ sách chủ đề thơ văn.

Nắm được sơ lược thông tin, cậu lấy bức ảnh đi kèm rồi để lại hồ sơ.

Kazuha đeo tai nghe vào.

Mục tiêu của cậu, không đâu khác chính là thư viện thành phố.

.

.

.

Thư viện cũng không đông lắm, cực kỳ yên tĩnh. Sách được đặt ngay ngắn trên kệ, phân rõ ràng từ thấp tới cao, từ cũ tới mới, từ A tới Z, từ 1 tới N*.

Không chỉ thế ánh sáng cũng vừa đủ, lắp đèn mọi góc để không chỗ nào bị thiếu sáng. Các bậc cầu thang còn được đục lỗ để đặt sách vào trang trí.

Ngoại trừ những âm thanh thiên nhiên thuần túy như tiếng động vật, tiếng gió thoảng, tiếng lào xào cỏ cây thì hoàn toàn chẳng có tiếng động nào khác. Nói chung là 1 không gian quá hoàn hảo cho việc đọc và nghiên cứu.

Kazuha lượn lờ một chút ở kệ thơ văn, cuối cùng chọn lấy cuốn "Vạn Diệp Tập" ra đọc thử.

Cậu lại cái bàn ngay gần đó, ngồi đối diện với khu kệ sách để tiện quan sát.

Coi chứ theo dõi cậu Akahito này cũng nhàn. Theo dõi mục tiêu mà còn có thể thanh thản đọc sách, quá tuyệt vời rồi.

Kazuha hít một hơi, mở cuốn sách ra, bắt đầu ngồi ngâm.

.

.

.

- Ầm ì sấm dội

cuồn cuộn mây trôi

Mưa rơi chăng tá?

để ta

lưu người...

.

- Trên bờ vịnh Waka
Sóng triều dâng ngập lối

Nhớ thương lau sậy
Một đàn hạc khóc
Bay về phương xa

.

- Dẫu sấm không vang dội

dù mưa

chẳng tuôn rơi...

Chỉ cần em mong muốn

thì ta sẽ chẳng rời

.

- Cõi lòng tràn cô tịch

buông vô tận vô cùng

Khi ngẩng đầu

lặng ngắm

Mưa giăng đầy khinh thông

.

- Em đi vào trong núi

Rừng thu lá đỏ chen

Lạc hướng, không về nữa

Ngơ ngác, anh đi tìm

Mịt mùng nào thấy lối

(Làm sao gặp, hỡi em?)

.

.

.

Kazuha say mê, nhưng cũng không quá chú tâm tới mức quên việc. Sau từng ấy thời gian, cuối cùng người cậu chờ cũng tới.

Một con người có gương mặt thanh tú, nét giống cậu không ít bước vào, và bên cạnh là một cậu trai.

Kazuha lấy sách che mặt lại, cũng lấy bức ảnh của Akahito ra đối chiếu.

"Y chang. Chắc chắn là hắn rồi."

Hôm nay xem ra là ngày may mắn của cậu.

Akahito lướt tay qua từng cái gáy sách, cuối cùng dừng ở một cuốn nào đó Kazuha không rõ, đôi mắt sáng rực lên.

Cậu ta lấy cuốn sách đem ra bàn, hai người họ ngồi ngay sau lưng Kazuha.

"Quá may mắn rồi!"

Kazuha hơn nữa còn may mắn được trời ban cho đôi tai cực kỳ tốt, mọi tiếng thì thào nói chuyện của họ, cậu nghe không sót lấy một chữ.

Bù lại không chỉ tai, mà cả cơ thể cậu đều rất nhạy cảm. Và Kazuha không thích đặc điểm này cho lắm.

Quay lại chuyện chính, qua cuộc đối thoại giữa họ, Kazuha nhận ra rằng họ dường như rất thân nhau. Cậu trai bên cạnh ấy tên Kuronushi, lớn hơn Akahito 1 tuổi.

Về căn bản, cậu có lẽ chẳng cần nghe những cái này, chỉ cần theo dõi rồi tìm cơ hội "xử" luôn. Nhưng để tránh bị lộ tẩy, lấy thêm thông tin cũng không thừa.

Sau một hồi, Kazuha lại nhận ra thêm một chi tiết nữa. Akahito và Kuronushi đọc sách cùng nhau, hơn nữa lâu lâu còn cười cười nghe rất tình ái.

Kazuha đoán có khi nào 2 người họ đang hẹn hò?

.

.

Qua cũng nửa ngày, Kazuha dù không nhớ hết nhưng cũng nắm được kha khá thông tin, mục tiêu của cậu đi tới khu quản lý, mượn sách về đọc.

Kazuha cũng cất sách về chỗ cũ, nhẹ nhàng kéo ghế rồi đi theo.

Trên đoạn đường khá vắng, Kuronushi phải tách ra để về nhà, cơ mà vẫn không quên căn dặn Akahito phải cẩn thận đường đi.

Cậu nhân cơ hội đó, lặng lẽ tiến đến, thành công khống chế được Akahito.

- Ngươi... Ngươi muốn gì...?- Akahito lên tiếng.

Cậu ta xoay đầu lại để nhìn kẻ sau lưng, Kazuha không chống đối hành động này.

Cậu thấy được vẻ mặt bàng hoàng hơn nữa của Akahito khi thấy 1 kẻ quá giống mình.

Kazuha không có biểu cảm gì, chỉ là do thiếu sáng nên nhìn có chút đáng sợ.

- Ngươi có quan hệ gì với sòng bạc Bắc Quốc?- Kazuha hỏi.

Akahito hừ lạnh.

- Chả có mẹ gì cả.

- Xạo l*n.- Kazuha ghì tay, tăng lực ấn.

- Đau! Tôi nói tôi nói!

Kazuha nghe vậy, bỏ tay Akahito ra.

Ấy cứ ngỡ đơn giản thế, ai ngờ vừa vùng được ra, Akahito ngay lập tức sủi nhanh về phía trước, không quên vòng về nhìn Kazuha, lè lưỡi:

- Tin người quá rồi!

Ừ thì Kazuha bị chơi một vố, nhưng nhằm nhò gì. Cậu thở dài, vào tư thế chuẩn bị.

Hít một hơi, đạp chân, cậu phóng thẳng về phía tên kia.

Một nốt nhạc.

Lần này Akahito mới chịu phục. Cậu ta ngồi xuống dưới mái hiên, để Kazuha tra khảo.

.

.

.

- Ra vậy... Ít ra cũng không dính líu gì nhiều. Anh không xạo l*n nữa đó chứ?

- Trời ơi coi cảnh sát chửi thề kìa...

- Trả lời câu hỏi của tôi giùm.

- Không nha!

Kazuha giơ tay, định cho tên này đo đất thì thấy cậu ta xua xua tay.

- Má! Ý tôi là tôi không xạo ch*!

- Ờ. Cám mơn.- Cậu hạ tay xuống.

- Vậy thì mấy ngày sắp tới, anh ở nhà được không? Tốt nhất đừng ra đường.- Cậu hỏi.

- Cũng không phải là không được...- Cậu ta trả lời.

- Ê mà tôi cũng đang muốn thử tên Kuronushi! Tôi "trang điểm" cho ông, ông đi test diễn xuất luôn nhá?

Chẳng cần nghĩ quá lâu, Kazuha đồng ý luôn.

.

.

.

Tay nghề của tên này không tệ. Giờ nhìn 2 người chẳng khác gì song sinh.

Akahito dẫn đường, tới trước cửa nhà Kuronushi.

- Nè! Nay tôi có hẹn với anh ta ăn tối, nhớ chú ý nhó! Khỏi bấm chuông, mở cửa vào thẳng. Còn mấy chi tiết khác thì tôi chả nhớ nữa, theo cảm tính của ông đi!

Kazuha gật đầu, Akahito nấp qua một bên.

Ding dongg!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net