Chương 14: Kuronushi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ding dongg!

- Cái l*n m* cái ông kiaaaa!!!- Akahito hét thầm.

- Ấy chết m* quên.

- Tôi vừa nói luôn á!

Kazuha nhanh chóng sửa sai, ngay lập tức mở cửa đi vào.

Vừa bước qua cửa, đập vào mặt Kazuha là một con người tóc tím than, đồng tử oải hương, mặc tạp dề, tay cầm muỗng canh.

- Còn tưởng ai. Mới thấy em, tôi đã nghĩ là ai cải trang thành đấy.

Nói rồi Kuronushi quay gót, đi vào bếp.

Câu nói đó làm Kazuha thoáng chốc giật mình.

- Vào đây phụ một tay đi! Đứng đực ra đó làm gì nữa!

Kazuha nghe thế, liền lon ton chạy tới bên cạnh.

Cậu phụ giúp, nói chuyện cũng rất bình thường. Có điều, cậu cảm thấy Kuronushi nhìn mình với một ánh mắt rất kì lạ.

.

.

.

Cậu mang đủ cả bát, đũa, muỗng ra bàn. Nhưng giữa đường liền bị Kuronushi chặn lại.

Hắn ta nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh tựa băng sương, dùng chất giọng trầm trầm mà tuôn một tràng:

- Akahito sẽ không bao giờ nhớ rửa tay sau khi làm sạch đồ sống, toàn để tôi phải nhắc. Akahito không biết nêm gia vị. Akahito sẽ chẳng bao giờ tự động mang bát đũa ra.

Kazuha nghe đến gai cả người, lông gà lông vịt chi chít hết lên, nhưng cậu chẳng sợ.

- Vậy thì... Thực sự, ngươi là ai?

Kazuha không nói gì, chọc tức hắn ta bằng một ánh mắt điềm tĩnh, đáp lại hắn ta bằng cái không gian tĩnh lặng.

Akahito từ cửa sổ ngó thấy, cảm thấy tình thế không được ổn liền mở cửa định xông vào thẳng.

Nhưng đáng tiếc, cửa đã bị khóa trái.

Cậu ta bất lực bấm chuông...

- Để tôi ra mở cửa.

Kazuha định phá vòng vây, nhân tiện tẩu thoát. Có điều, Kuronushi đã đưa tay ra chặn lại, giành mở trước.

- Không cần.

Cạch.

Kuronushi mở cửa ra.

Chỉ thấy Akahito cười trừ.

- Em đây rồi...- Kuronushi thở phào.

.

.

.

Kazuha và Akahito làm đủ thứ trò con bò, nói đi nói lại, cuối cùng cũng giải thích được cho cái tên đầu heo này.

Hắn ta gật nhẹ đầu.

- Cũng nắm được đại khái.

- Tức chết mất!!! Anh muốn tôi lăn lê bò lết mới chịu hiểu hết à!!!- Akahito hú hét.

- Hiểu đại khái là được rồi. Nhớ giữ Akahito ở nhà đấy.- Kazuha nói.

- Ừ.- Kuronushi gật thêm một phát.

Họ trò chuyện thêm chút nữa, rồi Kazuha về nhà, không quên xin thông tin liên lạc.

Đêm hôm khuya khoắt, ếch nhảy dế kêu. Giờ này rồi mà Kazuha vẫn chưa gặp được Kunikuzushi, đột nhiên dấy lên trong lòng cậu một cảm giác không lành.

Kazuha ôm theo chút trống trải mà tẩy trang rồi đi ngủ.

Thiếu sự quan tâm của tên nhóc kia, Kazuha quả thực cảm thấy hơi trống vắng trong lòng một khoảng.

.

.

.

Hôm sau, Kazuha vẫn dậy trong cái ấm áp của nắng sớm, vẫn dậy trong cái lảnh lót của chim ca như mọi ngày.

Cậu có ý định lên sở cảnh sát để tổng hợp thông tin với mọi người, nhưng lại nhận được từ Albedo một dòng tin nhắn.

"Hôm nay ông không cần lên đâu. Eula và Kaeya vẫn chưa xử lý xong chuyện."

Nên Kazuha nhắn tin báo cho Akahito, bảo rằng hôm nay cậu ta vẫn có thể ra ngoài bình thường.

Rồi lại bắt đầu một ngày để nghỉ ngơi.

.

.

"Vẫn không thấy Kunikuzushi. Đã hai ngày rồi."

Cảm giác bồn chồn lo lắng trong Kazuha ngày một lớn.

"Liệu cậu ta có bị gì không...?"

Suy cho cùng thì mấy bữa trước, Kazuha cũng có mấy lời lẽ không được hay cho lắm. Không phải dạng khiếm nhã hay gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự lạnh nhạt của bản thân hôm đó.

Dù sao, bị một người mình tin tưởng nói những lời như vậy, ai lại có thể không thấy quặn lòng cơ chứ?

Kazuha rất sợ rằng Kunikuzushi sẽ giận, vô cùng sợ.

Vậy là sau một hồi đấu tranh tâm lý, cậu quyết định đến trước cửa phòng của cậu ta.

Kazuha chần chừ, định gõ cửa lại thôi.

Đưa tay lên xuống một hồi, Kazuha vẫn chọn gõ.

Cốc cốc cốc.

- Kunikuzushi...?

Lòng Kazuha thấp thỏm.

.

.

Không ai đáp, không động tĩnh.

Không gian vắng lặng đến hiu quạnh, cơ thể cậu như có như không mà khuất đi một nửa.

Kazuha ôm thất vọng đi về phòng.

"Cậu ta hình như giận thật rồi..."

Kazuha ngồi xuống bộ bàn ghế nhỏ bên cửa sổ, pha cho mình một tách trà rồi mở sách ra đọc.

.

.

.

Mọi chuyện sẽ vô cùng bình thường, nếu não Kazuha lại không tự động hồi tưởng lại giấc mơ đêm hôm bữa.

"Chỉ cần cậu đừng lâu quá... Làm ơn đừng đi quá lâu nhé...? Đừng quên tớ nhé...?"

Đỉnh điểm của sự ngọt ngào thơ ngây giữa trẻ con, đêm xanh yên bình, cuối cùng lại kết thúc trong bức màn lửa đỏ, trong cái chia xa đau xót.

Lại một việc nữa hạ gục tâm trí cậu.

Cậu chợt nhận ra sự đặc biệt của bản thân. Cậu luôn buồn đúng lúc, biết gác cảm xúc qua một bên vì công việc. Nếu không sáng hôm qua cậu đã chẳng có tâm trạng để theo dõi Akahito.

Cũng vì thế mà giờ buồn chồng buồn. Cơ thể khó chịu, bứt rứt khôn tả.

Tiết trời đang có dấu hiệu chuyển biến.

Lá phong bắt đầu rụng nhiều hơn, gió rét hơn, nắng cũng bớt đi cái ấm.

Chỉ có bầu trời trong xanh là vẫn vậy.

Vẫn là đồng cỏ dại, vẫn là bầu trời xanh, không bao giờ thay đổi...

Tim Kazuha thắt chặt lại, cậu cảm nhận được như có thứ gì đang giằng xé trong cơ thể mình, quả tim như muốn thiêu rụi hoàn toàn ý thức.

"Tôi xin lỗi... tôi thực sự quên cậu mất rồi..."

Cậu cáu gắt, cậu bất lực.

Cậu ghét, cực kỳ ghét cái cảm giác nhớ nhưng lại không này.

Nó khơi lên sự tò mò tiềm ẩn, rồi lại lập tức dập đi.

Cảm giác như cứ ngỡ mình biết, cuối cùng thật sự là chẳng biết gì cả.

Tra tấn tinh thần đến cùng cực.

Cái nắng ấm này, ấm thì ấm thật, nhưng không đủ để sưởi ấm lòng cậu.

.

.

.

Ngày hôm sau.

Kazuha tỉnh dậy khi 2 con mắt sưng vù. Hôm qua cậu lỡ khóc hơi quá.

Cậu lấy lại tinh thần, hôm nay tới trụ sở được rồi. Albedo bảo cả đám đều đã có thân phận đầy đủ.

Kazuha vệ sinh cá nhân, làm ổ bánh mì cho bữa sáng rồi bật điện thoại gọi điện cho Akahito.

Reng reng reng...

Hồi chuông dài ngân vang trong khoảng không tĩnh lặng.

Kazuha phải đợi rất lâu, Akahito mới chịu bắt máy.

Ừ thì ban đầu Kazuha nghĩ rằng do giờ là sáng sớm, Akahito mới ngủ dậy, cho tới khi đột nhiên nghe được thanh âm mị dịch ám muội vô cùng.

Ai bảo cậu được trời ban cho quả thính giác hơn người làm chi.

Được rồi, Kazuha sẽ vờ như không nghe thấy. Cậu đã mắt điếc tai ngơ rồi nhé!

- Akahito?- Kazuha hỏi để xác nhận sự tồn tại của đầu dây bên kia.

Kazuha nhận lại được một chất giọng khàn đặc, dù hơi khó nghe, nhưng cậu vẫn nhận ra được đó là Akahito.

- K... Kazuha à? C... có chuyện gì... sao?

Ok, Kazuha dám chắc tên này không ngái ngủ. Rất xin lỗi vì đã làm phiền cuộc vui của hai người!

- Từ giờ cậu nhớ ở nhà nhá, nếu sau 7 ngày tôi không nhắn cậu câu nào là cậu biết tôi tạch rồi đấy. Giờ thì tam biệt!

Kazuha cúp máy ngay lập tức.

Cậu sẽ tới sở cảnh sát.

.

.

.

- Tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ mọi người từ xa.- Albedo, đan hai tay lại.

- Bây giờ tôi sẽ nói qua một chút. Ở đây tôi có một con chíp. Nó có thể giúp tôi đưa vi rút vào hệ thống và hỗ trợ gỡ bỏ bảo mật, sau đó tôi có thể xâm nhập vào hệ thống.

- Mà hệ thống tôi đang đề cập ở đây, cụ thể là hệ thống camera.

Albedo không nói dông nói dài, nói vào đúng trọng tâm. Mọi người cũng đồng loạt gật đầu sau khi nghe kế hoạch.

Phương án lần này có thể nói là linh động nhất trong tất cả các phương án Kazuha từng thực hiện.

Amber và một cô hầu gái tóc bạch kim cắt ngang vai tên Noelle giúp mọi người cải trang, để có ngoại hình giống với chứng minh nhân dân hết sức có thể.

.

.

.

Xong.

Nhóm gồm có Kazuha, Eula, Kaeya và Diluc sẽ khởi hành tới khu vực mà Albedo chỉ định.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net