[Văn Án]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Top!Scaramouche x Bottom!Kazuha.

Warning: OOC, genderbend (only Fem!Kazu, những nhân vật khác đều giữ nguyên), lạm dụng tình cảm, có yếu tố tình dục (18+). Kazuha bánh bèo đúng nơi, tinh ranh đúng chỗ. Kunikuzushi ngoài lạnh trong simp lord. Truyên có đề cập đến BeiNing.

Thể loại: AU!Hiện Đại, 1x1, BG, ngọt, ngược, vô tri có đủ.

Note: Đại từ nhân xưng của Scara/Kuni sẽ được luân phiên linh hoạt giữa "anh/hắn" tùy vào từng hoàn cảnh của thân phận.

Đôi lời yêu thương từ tác giả: Mình vốn rất thích những truyện bối cảnh đại gia Scaramouche và nàng kiều thê Kazuha của hắn, nhưng mà nó khá là quen rồi ý. Nên mình đã suy nghĩ nếu mình thay đổi bối cảnh một chút thì sẽ như thế nào và rồi chiếc fic này ra đời. Đây là câu chuyện xoay quanh nữ giám đốc đã có chồng và cậu trợ lý mới ứng tuyển vào công ty kiêm luôn người chồng giấu mặt của giám đốc.

----

"Con nghe ạ!"

Thiếu nữ khoác bộ vest đen chỉnh tề ngồi trong một căn phòng riêng rộng lớn một tay cầm điện thoại nghe máy, tay còn lại vẫn đang gõ lạch cạch từng phím trên chiếc laptop trước mặt. Giọng trầm đầy nội lực từ đầu dây bên kia lộ rõ vẻ lo lắng.

"Con vẫn chưa tan làm à? Gần nửa đêm rồi đó!"

"Còn một chút nữa thôi, con sẽ cố hoàn thành nốt rồi về! Hai mẹ yên tâm, tiểu công chúa của hai người vẫn khoẻ lắm!"

Kazuha bắt đầu dùng giọng ngọt để thuyết phục hai người phụ nữ ở đầu dây bên kia. Em biết rõ họ thương em nhiều thế nào, vậy nên chỉ cần tỏ ra đáng yêu một chút, nhõng nhẽo một tí là mẹ Beidou và mẹ Ningguang sẽ không nỡ mắng em đâu.

"Nhận thức được bản thân là tiểu công chúa của chúng ta, vậy sao con cứ cố chấp với công việc cực nhọc đấy?"

Phía đầu dây cũng bắt đầu hồi đáp nhưng lần này chất giọng trang nhã của một người phụ nữa khác, muôn phần nghiêm khắc hơn chất giọng trầm trước đó của Beidou. Ningguang thẳng thắng vào đúng trọng tâm của cuộc gọi.

"Sao con không phụ thuộc một chút vào chúng ta?"

"Mẹ Ning à, đây là công việc của con! Phải để cơ hội cho tiểu công chúa của hai người trưởng thành chứ, con đâu thể ăn bám mẹ cả đời được!"

Trước sự kiên quyết có phần cứng đầu của Kazuha, cả hai người mẹ chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Không phải vì họ quá bảo bọc em, mà là không nỡ nhìn bé con họ lúc nào cũng cưng nựng như hoa như trứng giờ đây phải tăng ca muộn, lại còn cô đơn một mình nữa.

Beidou không kìm được, buộc phải lên tiếng với giọng điệu gắt gao.

"Thằng ăn mày kia vẫn bám dính con đấy à?"

"Mẹ à, anh ấy dù gì cũng là bạn trai con! Đừng nói như vậy!"

Ningguang lần nữa chán nản lên tiếng, thật đúng là sai lầm khi không quản lý chuyện yêu đương của đứa con gái ngốc nghếch này.

"Kazuha, mẹ thừa nhận con là một thiên tài hiếm có nhưng về khoảng 'nhìn người' thì lại dở tệ thảm hại!"

Nghe tới đây, Kazuha bắt đầu giở giọng mè nheo đầy uất ức.

"Ah, con tổn thương đó!"

Thật chẳng hiểu tại sao, đường đường là tổng giám đốc uy quyền mọi ngày đều khiến ai nấy cũng nể phục, mà khi ở một mình với phụ huynh lại chỉ cần trao đổi hai ba câu là bắt đầu nhõng nhẽo với hai người mẹ ngay.

Chủ tịch Kaedehara Kazuha trông vậy mà cũng bánh bèo quá cơ chứ.

"Mẹ không cấm con yêu đương nhưng hãy suy nghĩ cho thật kỹ, chúng ta đều mong con thật sự hạnh phúc!"

Mẹ Ningguang của em bình thường nghiêm khắc lắm, nhưng cũng là người dịu dàng và lý trí nhất.

À, mẹ cũng là người giàu có nhất nữa.

"Vâng ạ, con sẽ không làm gì khiến mẹ lo lắng đâu! Giờ con phải giải quyết nốt đống dự án còn lại, con sẽ gọi lại sau!"

Sau khi cúp máy, dáng vẻ trẻ con cùng nụ cười trên gương mặt Kazuha lập tức tắt lịm. Chủ tịch Kaedehara đã quay trở lại phong thái nghiêm túc để làm việc, điên cuồng gõ từng phím, ánh mắt đỏ ngầu như thể chỉ cần có ai dám lại gần sẽ bị em phang cho một ghế vào đầu ngay tức khắc.

Đang tập trung, không phận sự miễn làm phiền.

Kaedehara Kazuha, hiện tại là một thiếu nữ trẻ đã trãi qua 23 mùa xuân, giám đốc điều hành công ty Kaede do chính mình lập ra. Em được nhiều người ngưỡng mộ bởi tài năng và nhan sắc khi một mình điều hành cả một công ty tài chính chỉ mới độ tuổi trẻ như vậy.

Vẻ ngoài hoàn hảo, sự nghiệp thuận lợi, lại thêm một người bạn trai hết mực cưng chiều em như một nàng công chúa. Có thể nói cuộc sống của Kazuha là ước mơ của rất nhiều người, nhưng họ đâu biết được con đường mà em đang bước đi vốn không hề rãi đầy hoa hồng như họ đã nghĩ.

Gần đây công ty của Kazuha bắt đầu có dấu hiệu suy thoái, các nhà đầu tư liên tục hủy bỏ hợp đồng, cổ phiếu tụt giảm ngày càng nghiêm trọng. Ngày nào Kazuha cũng chỉ vui đầu vào giải quyết rắc rối, em cảm thấy mệt mỏi và bế tắc, nhưng không có ai bên cạnh để đồng hành cùng cả.

Tất nhiên, em vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ Beidou và mẹ Ningguang biết. Em không dám nói đâu.

Chuông điện thoại bỗng reo lên trong màn đêm vắng lặng, cô gái với gương mặt thất thần trước đó lập tức nở nụ cười khi nhìn thấy tên của bạn trai đang gọi đến.

Có thể đây là liều thuốc an thần duy nhất giúp em mạnh mẽ vượt quá khó khăn trước mặt.

"Alo, em nghe!"

"Kazuha à, đến bao giờ em mới mua chiếc rolex đời mới nhất cho anh thế? Chẳng phải tháng trước em đã nói sẽ tặng anh sao?"

Giọng nam phía đầu dây bên kia nghe có vẻ trách móc, nhưng Kazuha chỉ đơn thuần cho rằng anh người yêu chỉ đang làm tèo nhõng nhẽo để chọc em nên cũng chỉ trút ra một tiếng phì cười bất lực. Kazuha vẫn luôn dịu dàng với người yêu mà.

"Xin lỗi anh nha, hiện tại công ty có chút vấn đề nên em chưa thể thực hiện lời hứa được! Em sẽ cố-"

Chưa kịp dứt câu thì đã bị ngắt lời, giọng người kia cũng chẳng có tí dễ chịu hay đang đùa giỡn gì.

"Có nhiêu đó cũng không xong, cô muốn tôi chờ đến khi nào nữa?"

Kazuha có chút ngỡ ngàng trước thái độ kỳ lạ của bạn trai, chẳng phải bình thường gã sẽ luôn động viên và an ủi cho em sao?

"Anh vừa nói gì?"

Không thể tin vào tai mình, Kazuha hỏi lại lần nữa, phía bên kia đầu dây cũng vẻ bối rối... Hay đúng hơn là như bị chột dạ.

"Không, em hiểu lầm rồi! Vừa nãy anh nói với bạn thôi, em đừng để bụng nhé? Anh thương em nhất mà!"

Giọng trầm ấm bắt đầu dỗ ngọt bằng những lời lẽ quen thuộc, trước đây Kazuha có thể hạnh phúc đắm chìm vào nó nhưng hiện tại em không nhận được bất kì sự ấm áp nào.

Em chỉ thấy ớn lạnh và ghê tởm thôi.

"Ừm, em cũng thương anh lắm..."

Tổng giám đốc trút một tiếng thờ dài, lộ rõ vẻ chán nản lẫn thất vọng. Có vẻ đúng như mẹ Ningguang nói, em không có mắt nhìn người thật. Kazuha hạ thấp tông giọng, không còn những lời dịu dàng như trước đó.

"...Vậy nên chúng ta chia tay tại đây nhé, tôi mệt mỏi khi phải chia sẻ yêu thương cho một con chó không biết chủ nó là ai rồi!"

"K-khoan-"

Tút...tút...

Không để đối phương có cơ hội lên tiếng, Kazuha đã chặn số và tất cả phương thức liên lạc khác. Em chán nản và cảm thấy có chút tức giận. Kazuha luôn là một cô gái dịu dàng và tình cảm, vậy nên khi yêu một ai đó em luôn dành hết những gì tốt đẹp nhất cho người đó, nói thẳng ra là một cô nàng cực kì yêu chiều người thương.

"Lần thứ mấy rồi..."

Kazuha ngước lên trần nhà tự hỏi, đây là lần thứ bao nhiêu em đã chia tay và kết thúc bao nhiêu mối tình vô nghĩa từ lúc bắt đầu yêu đến giờ?

Em không cảm nhận được tình yêu. Tất cả đều chỉ như sự ấm áp nhất thời, vì bọn họ chỉ yêu đống tài sản kết xù của em thôi. Kazuha đóng chiếc máy tính trước mặt lại, em quá mệt mỏi để tiếp tục công việc rồi.

"Có lẽ nên đi làm lạnh cái đầu lại vậy..."

Đó là lý do vì sao thiếu nữ lại lê thân đến một quán bar trong thành phố, nơi này khá yên tĩnh và thư giãn.

Kazuha chọn bừa một ví trí và gọi cho mình một ly Margarita, không hẳn là rượu, đây chỉ là một loại cocktail giải nhiệt thôi. Rất mát lạnh, phù hợp để giải toả tâm trạng bức bối hiện tại.

Chứ không phải do tửu lượng của Kazuha quá kém để uống rượu đâu, không hề.

Chỉ mới một ngụm thôi đầu óc thiếu nữ dần chìm vào một khoảng không, không phải vậy chứ, đây chỉ là cocktail thôi đó. Kazuha thầm rủa cái cơ địa bản thân, gì mà kém cỏi đến mức mới nhấp ngụm cocktail mà đã lâng lâng trong người rồi.

Nóng quá.

Không rõ do thời tiết hay tác dụng của cồn đang ngấm vào cơ thể.

Kazuha cởi bỏ áo vets đen bên ngoài, lộ ra chiếc sơ mi trăng tay dài ôm sát tôn lên trọn sự quyến rũ của cơ thể, còn tiện tay nới lỏng cà vạt và mở hẳn hai cúc đầu cho để giải toả cơn nóng.

Đang hài lòng chuẩn bị nhấp tiếp một ngụm nữa, bất ngờ một cánh tay vòng qua ôm lấy chiếc eo con kiến nhỏ nhắn của thiếu nữ rồi kéo em sát lại gần vị trí người đó.

Mùi gỗ tuyết tùng không biết từ đâu xộc thẳng vào khứu giác khi đầu em ngã tựa lên vai người đàn ông nọ. Hắn nở nụ cười nhìn vào gương mặt mơ màn của Kazuha, khẽ nhếch lên một nụ cười.

"Quý cô, dù là vô tình hay cố ý thì hành động của cô vẫn đang rất khiêu khích quyến rũ tôi đấy!"

Trong cơn say mèn cho cồn đã dần ngấm vào người, em không thể nhìn rõ dung mạo của người đàn ông kia, nhưng vẫn nghe rất rõ những lời nói có phần khiêu khích của hắn.

Nếu lúc này thực sự tỉnh táo, Kazuha ước mình có thể đục thẳng phát cùi chỏ vào cái mặt ngạo mạng kia không cần kiêng nể.

Kazuha ngước mặt nhìn hắn, vẫn luôn giữ cho bản thân một vỏ bọc thiện chiến chứ không đanh đá như cái nội tâm phía trên.

Chất giọng ngọt ngào vốn có hơi khàn vì men rượu, em nở nụ cười trên gương mặt xinh xắn. Áp người sát vào đối phương hơn để ngửi rõ hương gỗ hiếm nhưng đầy quyến rũ từ chàng trai nọ.

"Đừng tưởng tôi không biết anh đã nhìn trộm mình từ nãy giờ! Sao thế, đổ tôi rồi đúng chứ?"

Kaedehara Kazuha thật sự xỉn quắc cần câu rồi.

.

.

.

.

.

Scaramouche trầm ngâm đắm chìm vào thế giới riêng bằng một ly whisky ở góc quầy bar. Đây không phải loại mô hình quán bar vũ trường xập xình, chỉ đơn giản là một thanh vắng để thưởng thức các loại rượu quý hiếm. Hắn không thường lui đến nơi này, chỉ là hiện tại tâm trạng đang rất bức bối... Đúng hơn là cực kì nhức đầu.

Hắn vốn là trưởng nam của tập đoàn Raiden, nói thẳng ra là người kế nghiệp chính thức để tiếp quản công ty, nhưng vì bất đồng quan điểm với gia đình mà Raiden Kunikuzushi đã dứt khoác rời đi. Cuối cùng hắn chọn con đường gia nhập tập đoàn Fatui, thậm chí còn leo lên được ví trí CEO thứ sáu của tập đoàn với cái tên "Scaramouche".

Vấn đề của hắn với gia đình không phải chuyện gì quá căng thẳng, bằng chứng là mẹ hắn có vẻ khá tôn trọng quyết định của thằng con trai trưởng này, hai bên cũng nhiều lần vui vẻ hợp tác với nhau trên thương trường. Đấy, mọi chuyện vốn chẳng gì đáng nói.

Cho đến ngày hôm nay Scaramouche bất ngờ nhận được một yêu cầu cực kì quái gở, nếu không muốn nói là có phần dở hơi từ Raiden Ei.

Nhanh chóng kết hôn và lập gia đình.

"Bà đang giỡn mặt với tôi đấy à?"

Hắn đột ngột đập mạnh ly whisky xuống bàn, hành động khiến cho anh chàng bartender trong quầy suýt thì rớt tim ra ngoài, lực vừa phải đủ để chiếc ly không bị vỡ nhưng chính bộ dạng u ám cùng đôi mắt tím ánh xanh đằng đằng sát khí mới là thứ khiến những người xung quanh e ngại.

Scaramouche hiện tại 28 tuổi, chưa bao giờ hiểu tình yêu là gì, kể cả là tình cảm gia đình chứ đừng nói đến mấy điều xa hoa như cuộc tình đôi lứa. Hắn không ưa những kẻ tầm thường, vô vị nhưng đời này cũng làm quái gì có ai chịu được một kẻ sáng nắng, chiều mưa, trưa bão tố như hắn.

"Đúng là nhảm nhí!"

Ly whisky lần nữa được đưa lên bờ môi mỏng pha tiếng chửi rủa hậm hực, nhấp lấy một ngụm để vị đắng và cay xe bao trọn lấy vị giác, để hương rượu xua tan đi cái cảm giác bức rức trong người.

Đang suy nghĩ làm thế nào để qua mặt được người mẹ tính khí thất thường nọ, Scaramouche không rời mắt khỏi ly rượu trên tay nhưng vẫn cảm nhận được có người vừa ngồi xuống chiếc bên cạnh. Là một người phụ nữ ước chừng chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi.

Mùi hương dịu nhẹ, có chút thanh mát và không hề gây khó chịu, tựa như...mùi lá phong. Chính xác là hương lá phong rồi, nhưng sự thanh khiết xoa dịu khứu giác này chắc chắn không phải nước hoa, hắn vốn rất nhạy cảm với mùi nhân tạo mà, kia chính xác là mùi cơ thể tự nhiên.

Sự ngọt nhẹ trong không khí hoà với vị cay xè của cồn nơi đầu lưỡi, ngỡ là một loại tổ hợp tạp nham chẳng đâu vào đâu nhưng Scaramouche lại có cảm giác rất thư thái.

Không thể ngờ rằng chỉ nhờ mùi lá phong thoan thoảng này lại thành công thu hút ánh nhìn của hắn. Đôi mắt tím lạnh nhạt liếc sang trái nơi cô gái đang từ từ nhấp vài ngụm đồ uống gì đó.

Mái tóc trắng, à không có hơi ngã sang màu ngà nhưng vẫn có độ trong tựa những sợi tơ óng bác lấp lánh đươi ánh đèn mập mờ nơi quầy bar, điểm nhấn nổi bật chắc là lọn tóc đỏ được thêu dệt ở phần bên phải trông khá bắt mắt.

Gương mặt đã bị che phủ bởi những lọn tóc mai nhưng vẫn quan sát được rõ chiếc sống mũi cao kết hợp với xương quai hàm góc cạnh, gò má ửng đỏ do men say cùng cánh môi hé mơt để lộ "răng thỏ" nhìn thật đáng yêu, một góc nghiêng cực phẩm như vậy nếu nhìn chính diện thì đây chắc chắn là một mỹ nhân rồi.

Bất ngờ người nọ lại cởi bỏ chiếc vest đen bên ngoài, để lộ ra từng đường cong thấp thoáng bên dưới chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Dựa vào bờ má phiến hồng cùng hơi thở có phần gấp gáp nơi cánh môi anh đào mấp mấy, hắn đoán rằng thiếu nữ kia say.

Chỉ uống cocktail thôi mà vẫn say ư, tửu lượng kém thế thì đến nơi này làm gì cơ chứ? Hay vẫn là con nít muốn học đòi làm người lớn.

Chợt Scaramouche khựng lại khi người nọ bắt đầu nới lỏng cà vạt trên cổ, đồng thời cởi bỏ đi hai cúc áo đầu khiến cho bộ ngực căng tròn thấp thoáng lộ ra.

À không, cái cơ thể quyến rũ đó thì con nít cái gì chứ, chắc chắn cũng phải qua tuổi thành niên rồi.

Có lẽ vì mèn cồn đã ngấm vào khiến cơ thể người nọ cảm thấy nóng dần, hương lá phong cũng đậm mùi hơn khiến cho Scaramouche suýt thì bị say theo mùi hương đó.

Cô gái này, rất nguy hiểm.

Đó là những gì hắn có thể kết luận, và dường như không chỉ mỗi hắn đâu. Rất nhiều ánh nhìn từ những tên đàn ông khác dần gửi tiêu cự lên cơ thể thiếu nữ tóc trắng bên cạnh. Sự thèm khát như những con thú đói hiện rõ trên đôi mắt ngập tràn dục vọng của chúng.

Scaramouche không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hương lá phong thanh mát đã khiến hắn đặt ra một ván cờ mới.

Bàn tay to lớn vòng ra sau thiếu nữ ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, quả thật rất nhỏ, vừa vặn với lòng bàn tay của Scaramouche, thuận đà kéo cô gái vào lòng mình. Tất nhiên sát khí từ đôi đồng tử thạch anh tím có ánh xanh dễ dàng áp đảo những con thú hoang dại có ý đồ không tốt với con thỏ nhỏ này.

"Quý cô, dù là vô tình hay cố ý thì hành động của cô vẫn đang rất khiêu khích quyến rũ tôi đấy!"

Em ngước mặt lên đối diện với hắn, quả nhiên không ngoài dự đoán. Người này thật sự là một mỹ nhân, gương mặt khả ái có nét ngây thơ nhưng cũng vô cùng sắc xảo, lại thêm một cơ thể nóng bỏng mắt thế này bảo sao lũ động vật thấp kém kia không thèm khát.

Cứ nghĩ thiếu nữ chỉ là một tiểu bạch thỏ nhút nhát, trước lời trêu ghẹo tán tỉnh vừa rồi sẽ ngại ngùng làm ầm ĩ hết cả lên.

Nhưng không.

Ánh mắt em nhìn hắn thật sự là cái nhìn chết chóc như đang cảnh báo, sắc đỏ trầm tựa như một biến máu nhấn chìm tất cả sự dơ bẩn trên thế gian loạn lạc này. Em cười với hắn.

Một nụ cười nhẹ tựa vầng trăng khuyết vẽ lên cánh môi đỏ đầy mời gọi người đối diện tiến đến chiếm lấy, không rụt rè hay sợ hãi mà chủ động thu hẹp khoảng cách, thậm chí còn chủ động ngồi lên đùi Scaramouche.

Sự mềm mại từ đôi bồng đào lấp ló dưới cổ áo sơ mi áp vào người hắn, thật sự rất mềm mại và gây kích thích. Đây không phải lần đầu Scaramouche tiếp xúc với phụ nữ nhưng đây là cô gái đầu tiên cho hắn những cái đụng chạm cực kì bạo dạng. Phải chăng vì hương lá phong tự nhiên kia mà hắn không cảm thấy khó chịu?

Thiếu nữ ung dung nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sắc tím lạnh lùng này mà vẫn không hề có lấy một tia sợ hãi, thậm chí còn có phần thích thú. Em cất giọng tựa như một đoạn lời ca rót vào tai.

"Đừng tưởng tôi không biết anh đã nhìn trộm mình từ nãy giờ! Sao thế, đổ tôi rồi đúng chứ?"

Scaramouche không kiểm soát được bản thân nữa mà bất ngờ cười lớn, tay hắn đưa lên vuốt ve gò má hồng hào của người nọ. Cảm giác cả cơ thể thiếu nữ này chỗ nào cũng vô cùng mềm mại.

Thật tò mò khi em tỉnh rượu rồi sẽ phản ứng thế nào? Lần đầu tiên trong cuộc đời, Scaramouche hiểu được cảm giác say là như thế nào.

Không phải vì rượu.

Hẳn rồi, hắn còn tỉnh táo lắm.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net