[ 28 - 33 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Mèo là thiên địch của Chuột

"Vậy sao?" Bạch Cẩm Đường bình tĩnh tới không ngờ, "Thật ra bảy người bọn tôi cũng có một điểm giống nhau —— Đều không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Liếc mắt, cặp song sinh lập tức ngầm hiểu, dùng đầu ngón tay xách Súp Lơ lên, đem ra khỏi cửa, thuận tiện tặng kèm một cú Phật Sơn Vô Ảnh Cước.

Súp Lơ khóc thét bay lên, chẳng mấy chốc đã hóa thành một ngôi sao lóe sáng ở bên kia bầu trời.

Nghe tiếng cửa đóng lại, tất cả mọi người thở ra một hơi thật dài.

Thế giới rốt cục yên bình.

"Chẳng lẽ Leonard rảnh quá hóa thiểu năng?" Bạch Cẩm Đường lạnh lùng lên tiếng, "Chơi đùa với một đám người thông minh sao lại chơi kiểu ấy?"

Bạch Ngọc Đường âm thầm gật đầu, cũng cảm thấy Leonard đã đi nhầm một nước cờ, vẫn chưa rõ tình huống đã đánh rắn động cỏ. Đối với những người thông minh, biện pháp tốt nhất là trực tiếp nói chuyện. Nghĩ vậy, tâm khẽ động, quay sang bên cạnh, quả nhiên là hỏi xin ý kiến Triển Chiêu.

"Nếu động thủ không được thì hiệp đàm, " Triển Chiêu quyết đoán nói, "Tôi đi."

Bạch đại ca từ chối cho ý kiến, ánh mắt bay sang cậu em trai nhà mình —— Con mèo này có đi được hay không thì còn phải xem Chuột có chịu thả người không đã.

"Tôi cũng đi, " Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp đứng lên đã bị Triển Chiêu túm lại, trừng mắt: "Cả đội trưởng đội phó đều vì việc tư mà rời khỏi đơn vị? Cậu muốn biến SCI thành rắn mất đầu à?"

Một trong số "khúc mình của rắn" tao nhã đẩy đẩy gọng kính kim loại.

"Dù sao cũng không có án mạng, đang rảnh mà... Vậy nên tôi..." Âm lượng càng lúc càng thấp.

Triển tiểu miêu vươn móng vuốt, cười như không cười: "Bạch đội trưởng?"

"Tôi... Tôi ở lại vậy..." Bạch Ngọc Đường cúi đầu.

Bạch Cẩm Đường nhướn mi, xem ra mèo quả nhiên là thiên địch của chuột, ở thời đại nào cũng đều giống nhau a. Phất tay, cho cặp song sinh đi đặt vé máy bay.

Sau đó mọi người bắt đầu đề tài kế tiếp —— Lấy ai chăm nom cho Tiểu Tứ Tử?

Trước mắt chỉ có hai ứng cử viên, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn Sách. Kỳ thật trong hai người này, tuyển người nào cũng giống nhau cả thôi, dù là ai chăm thì cũng phải mang đứa nhỏ này tới SCI.

"Chỉ là mang trẻ em tới cục cảnh sát thường xuyên thì không thích hợp lắm..." Triển Chiêu vẫn có chút lo lắng.

Mắt kính Công Tôn lóe sáng: "Con tôi, ai dám nói không thích hợp?"

Chụt, bị hôn bị hôn. Công Tôn chà chà hai má, hung dữ trừng lại. Đáng tiếc đối phương là Bạch Cẩm Đường, dù có giương nanh múa vuốt thì chỉ gây tác dụng ngược thành tình thú. Hôn xong, ai kia nghĩ, người này sao lại có thể đáng yêu đến thể, hợp khẩu vị mình đến thế.

Triển Chiêu mất bò mới lo làm chuồng, lúc này mới vội vàng che mắt trẻ em là Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử không phục: "Cũng không phải chưa thấy qua mà, ngày hôm qua chú và Suất Suất cũng..." Vừa nói được một nửa thì cả miệng cũng bị bịt.

"Muốn cho Tiểu Tứ Tử ở lại trong SCI thật ra cũng không phải việc gì khó..." Bạch Ngọc Đường dường như nghĩ tới điều gì, khóe miệng lộ ý cười.

Cười ngó y chang ăn trộm, quả nhiên là con chuột – Triển Chiêu chọt chọt anh: "Cậu có biện pháp?"

"Biện pháp tốt nhất để giữ người dài kỳ, " Bạch Ngọc Đường ánh mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên. Triển Chiêu lập tức nghĩ dường như mình nhìn thấy con chuột nào đó đang đắc ý vẫy đuôi, "Chính là đem người cho vào cơ cấu cán bộ."

*****

Chương 29

ICS của SCI

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hổ còn chưa vào tới cửa đã nghe một tràng pháo nổ, ngớ người tại chỗ: "Đây là tình huống gì vậy?"

Mã Hán theo sát đằng sau cũng kinh ngạc không kém: "Cũng không phải tất niên hay ăn tết, làm cái gì mà. . . . . ." Nói tới đây cứng họng.

Triệu Hổ cũng đứng hình: "Không, không thể nào. . . . . ."

Đing, tới lầu 17 rồi. Cửa thang máy còn chưa mở hẳn, hai người đã vọt ra ngoài.

"Hổ Tử, hôm nay tới sớm vậy, " Bạch Ngọc Đường thoáng giật mình, "Hiếm có hôm không tới sát giờ a."

"Tại vì có Tiểu Mã ca." Triệu Hổ cười hớn hở, "Có ảnh gọi em rời giường nên không có gì phải lo."

"Oh ~~~" Bạch Ngọc Đường thốt lên một tiếng đầy ý tứ, ánh mắt nhìn hai người mấy lượt, cuối cùng ngoắc tay với họ, "Đến sớm cũng tốt, tới trước mới có cơ hội giành xem đội viên mới của SCI."

"Người mới?" Triệu Hổ mắt sáng lên, sau lại có điểm nghi hoặc, "Nhưng em thấy đội mình đâu có thiếu người."

"Không thiếu gì mà không thiếu, " Ai kia bày ra bộ dáng đội trưởng, lắc đầu a lắc đầu, "Chúng ta thiếu nhất một nhân tài quản lý. Cậu nghĩ mà xem, lúc tâm tình không tốt có cần một người ở bên an ủi chăng? Lúc nhàm chán có cần một người tạo không khí chăng? Lúc vụ án không có tiến triển có cần một người động viên chăng? Lúc đội viên nảy sinh mâu thuẫn có cần một người bước ra điều đình chăng?"

Triệu Hổ nghe được sửng sốt, mơ mơ hồ hồ không ngừng gật đầu. Bạch Ngọc Đường đắc ý, xem ra đi theo con mèo kia cũng không phải là không học được gì.

"Vì thế, một bộ phận mới nhân lúc này đã được thành lập!"

Mã Hán chợt hiểu ra: "Vậy nên trận pháo nổ vừa rồi là..."

"Đương nhiên là để chúc mừng bộ phận mới được thành lập."

"A?" Triệu Hổ chậc lưỡi, có điểm tiếc nuối mà lẩm bẩm, "Còn tưởng là hai đội trưởng cuối cùng cũng chịu kết hôn rồi chứ..." Mã Hán ở cạnh cũng gật gật đầu, anh cũng nghĩ đến lầu 17 nhất định đang dán chữ 'Hỉ' mà.

Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ "kết hôn", trong lòng nhộn nhạo một trận. Ừ, việc này cũng nên sắp xếp hỏi ngày rồi... Ho khan hai tiếng để che giấu ý nghĩ kỳ quái của mình, bước sang một bên nhường chỗ cho người nãy giờ vẫn đứng sau lưng mình, làm bộ nghiêm túc nói: "Kế tiếp, hãy cùng hoan nghênh thành viên mới của SCI —— Công Tôn Cẩn. Xin mọi người cho một tràng pháo tay!"

Đương nhiên không ai vỗ tay. Thật ra không phải không ai hoan nghênh, mà là. . . . . . việc này quá mức bất ngờ.

Nhìn vào sau bóng người thon dài của Bạch Ngọc Đường, tầm mắt của Triệu Hổ cùng Mã Hán rơi vào khoảng không, sau đó hạ xuống, hạ xuống, tiếp tục hạ xuống. . . . . . Tới khi đi ngang đùi của Bạch đội trưởng thì rốt cuộc mới bắt đầu nhìn thấy —— một cái đầu heo, ách, không đúng, là một cái mũ hình đầu heo, hai cái lỗ mũi thật to cùng cặp mắt như hai sợi chỉ. Xuống thêm một chút nữa, liền thấy xuất hiện một gương mặt bụ bẫm trắng nõn như bánh trôi nước, đôi mắt to chớp chớp, nhìn nhìn Triệu Hổ lại ngắm ngắm Mã Hán, bàn tay mũm mĩm vẫy vẫy ngọt ngào chào: "Hổ Hổ, Hán Hán, buổi sáng tốt lành."

Phản ứng đầu tiên của hai là ôm ngực trái: Dễ thương quá, tim chịu không nổi!

Mã Hán lấy lại tinh thần trước: "Tiểu Tứ Tử?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, ý bảo hai người tiếp tục nhìn xuống dưới.

Vì thế ánh mắt tiếp tục trượt xuống —— Tiểu Tứ Tử mặc một cái áo hồng nhạt, trên ngực có ba chữ cái tiếng Anh —— I. C. S, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ —— Interior Control Section.

"Bộ phận quản chế nội bộ?" Mã Hán phiên dịch xong, vẫn không rõ lắm, "Nhiệm vụ là gì? Quản lý?"

"Đối ngoại thì đúng vậy. Còn về đối nội..." Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, "Phụ than con mua đồ ăn cho con về rồi kìa, đang ở trong phòng chờ chon đó."

Tiểu Tứ Tử vui vẻ lắc lắc cái mông nhỏ tung tang chạy vào phòng pháp y, Mã Hán lập tức nhìn thấy sau lung áo có dòng chữ "I. C. S – Incredibly Cute Star".

"Ngôi sao siêu dễ thương?" Lần này anh hoàn toàn hết chỗ nói rồitừ nhỏ tới lớn chưa hề nghe qua cái chức vụ như vậy a, không hiểu được rốt cuộc là phụ trách cái chi chi. . . . . .

"Quần áo là cặp song sinh làm theo yêu cầu đích, liền biến thành cái dạng này ." Nói đến quần áo, Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, "Nhưng mà chẳng lẽ các cậu không thấy chức này so ra hợp với Tiểu Tứ Tử hơn sao?"

Mã Hán ngẫm lại, so với cái chức vụ bộ phận khống chế nội bộ kia, không thể không vạn phần đồng ý mà gật đầu.

Triệu Hổ đột nhiên hỏi: "Sếp, Tiểu Tứ Tử mấy tuổi rồi?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Đại khái khoảng năm tuổi."

"Vậy..." Triệu Hổ ấp a ấp úng, "Chẳng phải là có luật không được thuê lao động trẻ em sao?"

"Vấn đề này, tôi đã tính hết rồi." Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Nó sinh ra vào thời Tống, tính tới giờ đã qua tám chín trăm năm rồi."

"Nhưng mà nó còn nhỏ như vậy..."

"Dù sao thì nó không có hộ khẩu, ai mà biết được tuổi." Phất tay đầy tiêu sái, "SCI có đặc quyền, bất kỳ hành động nào cũng mang tính độc lập, chỉ cần báo cáo với cục trưởng là được rồi."

"Vậy phía cục trưởng phải làm sao bây giờ?"

"Cái này thì không ai giúp được." Cười đầy nham hiểm, "Đành phải để thằng bé tự thân vận động thôi."

Chương 30

Gien của bé cưng

Lúc Bao Chửng không gặp vụ án thì lịch làm việc và nghỉ ngơi rất chuẩn mực. Mười rưỡi tối lên giường, sáu rưỡi sáng thức dậy, ngủ đúng tiêu chuẩn tám tiếng. Ăn trưa xong thì nhất định sẽ đánh một giấc nửa tiếng đồng hồ từ 12 rưỡi.

Trong văn phòng của ông ngoại trừ những đồ vật thông dụng tiêu chuẩn thì còn có một cái giường quý phi rộng một mét dài hai mét do Bạch Cẩm Đường tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 50. Tới bây giờ ông vẫn còn nhớ, hôm tiệc sinh nhật, Bạch Cẩm Đường tới kính rượu ông, trưng bản mặt cười như không cười, lúc đó là ông đã bắt đầu cảnh giác rồi. Không ngờ là ngày hôm sau thằng nhãi kia cư nhiên cho người đem giường quý phi tới nhà ông, còn phụ đề thuyết minh:

"Giường quý phi, ban đầu rộng 0.8 mét dài 1.5 mét. Nhưng sợ kích cỡ này quá nhỏ nên chỉnh lý lại cho lớn hơn. Lại nghe nói thân lượng người nằm không phải dạng quý phi nên đổi tên thành giường sư thái."

Từ đó về sau, Bao Chửng liền biến thành 'sư thái'.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, 12 giờ 50 phút. Len lén đẩy cửa ra một khe nhỏ, lỏm mắt nhìn trộm. Ừm, tốt tốt, sư thái đang ngủ. Vẫy tay về phía sau một cái: "Tiểu Tứ Tử, lên!"

Một thân ảnh nhỏ lập tức bổ tới.

Tiểu Tứ Tử xoay a xoay, cố gắng trèo lên chiếc giường sư thái, vừa quay lại, cái đầu đụng phải thứ gì mềm mềm, hình như là bụng của ai đó. Theo bản năng đưa tay chọt chọt —— ngón tay lún xuống!

Tiểu Tứ Tử mở to mắt, rụt tay về, có một cái lỗ nha. Lại tò mò chọt, nha, lại chọt phải lỗ! Vì thế cứ chọt xuống rồi rụt tay, chọt xuống rồi rụt tay. . . . . .

Nghĩ nghĩ, kéo áo mình lên để lộ cái bụng trắng trắng tròn tròn, chọt xuống, cũng có lỗ nha. . . . . . vội vàng kéo áo xuống, nằm sấp người xuống cạnh sư thái.

Chất lượng giấc ngủ của Bao Chửng rất cao, cho dù bị Tiểu Tứ Tử chọt mấy cái cũng kiên trì ngủ tiếp, còn mơ thấy một giấc mơ.

Ông mơ thấy một vùng biển rộng, mà ông thì đang cưỡi một con thuyền như nước chảy bèo trôi. Sóng biển nhấp nhô không ngừng, chiếc thuyền khi thì bị vọt tới đầu sóng, khi thì theo giữa không trung rồi rớt xuống mặt biển. Lúc tỉnh lại, tâm tình Bao Chửng tốt lắm, trong đầu tràn ngập hình ảnh cánh buồm và biển cả.

Khi vừa mở mắt, mấy vạch đen liền hiện trên mặt ông, hóa ra giấc mơ vừa rồi đều do bé con này đè lên đè xuống?

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu thấy ông tỉnh, hoan hoan hỉ hỉ dụi đầu vào cổ ông gọi: "Ông nội!"

Bao Chửng bị một tiếng gọi ông nội mà lệ chực tuôn rơi, vội vội vàng vàng ôm chầm lấy bé, sờ sờ khuôn mặt nho nhỏ sinh động của Tiểu Tứ Tử. Cố gắng kiềm chế ý muốn hôn bé một cái, trong lòng nói thầm, con mình từ nhỏ đến lớn cũng có dễ thương thế này đâu? Sau này mà có được đứa cháu giống đứa này khiến người gặp người thương thì tốt quá. . . . . .

Ngẫm lại bản thân xưa giờ cũng không thuộc dạng yêu thích trẻ con, đây chắc chắn là sức mạnh của gien a. . . . . . Sờ mũi, nhận luôn.

Bên kia khe cửa, ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào trong không chớp.

Bạch Ngọc Đường ở trên cùng: "Một giây là xong a!"

Tưởng Bình ở giữa: "Cường đại quá cường đại!"

Triệu Hổ ở dưới cùng: "Cúng bái a cúng bái!"

Mã Hán đứng cuối hành lang thở dài.

"Thở gì mà thở, " ba tên không quay đầu lại mà căn dặn: "Canh chừng đi!"

Mã Hán càng muốn thở dài. Đúng lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mã Hán làm bộ ngồi xổm cột dây giày, khóe mắt thoáng liếc nhìn, hoảng hồn, ho khan hai tiếng lớn —— Có chuyện rồi!

Đáng tiếc. . . . . . Ba tên đang nhìn lén kia hoàn toàn không chú ý tới.

Công Tôn bước đến, liếc mắt một cái, thuận miệng hỏi: "Làm gì đó?"

Ba tên đồng thanh: "Rình coi!"

"Rình coi cái gì?"

"Tiểu Tứ Tử xử lý cục trưởng Bao trong giây lát." Triệu Hổ cười ngây ngô, "Phấn khích lắm nha, có muốn cùng xem không?"

Mã Hán đã muốn quay đầu bỏ chạy, kết quả của vụ này thật sẽ rất thảm.

Công Tôn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, gật đầu: "Vui riêng không bằng vui chung, vậy cùng xem sẽ tốt hơn." Lập tức giơ chân đá vào mông Triệu Hổ.

Phịch——

Bao Chửng và Tiểu Tứ Tử đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động, cửa mở rộng, ba chàng ngự lâm quân nào đó chổng mông quỳ rạp trên mặt đất. Một thân ảnh thon thả cao ráo khoác áo blowse trắng bình thản tiến vào: "Chúng ái khanh hãy bình thân."

(*Bee: Công Tôn mỹ nhân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế =))))*)

Bao Chửng nhìn thấy Tiểu Tứ Tử chạy tới ôm chầm lấy phụ thân nó, trong đầu như có sóng thần nổi dậy —— Đang là gien của mình, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, sao tự dưng lại đột biến sang Công Tôn rồi?

Chương 31

Đội trưởng Bạch thật là trùm.

Thấy sự tình hoàn toàn bại lộ, Mã Hán cũng từ từ đi tới.

Triệu Hổ nằm úp sấp còn không hối lỗi, quay đầu căm tức trừng Mã Hán: "Tiểu Mã ca, anh thật không trượng nghĩa, cư nhiên vì người ngoài mà phản bội em!"

Mã Hán nhìn trời không nói gìi.

Bạch Ngọc Đường ở một bên khẽ nói nhỏ với Tưởng Bình: "Nghe kìa, Công Tôn bị Hổ Tử liệt vào danh sách 'người ngoài' (ngoại nhân) rồi."

"Chà ~" Tưởng Bình cười đến là thâm sâu, "Thì ra Tiểu Mã ca là vợ (nội nhân) nha."

Gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường bổ sung: "Nghe nói sáng nay là Tiểu Mã ca gọi cu cậu rời giường đấy."

"Thiệt?" Tưởng Bình suýt nữa rớt cằm, tin này chấn động à, lẩm bẩm nói, "Chẳng lẽ đã sống chung rồi? Ghê thật ghê thật, thế mà chẳng nghe được phong thanh gì. . . . . ."

Nhìn lớn nhỏ sáu bạn lớn nhỏ xung quanh khiến cho văn phòng vốn thanh tĩnh biến thành một mảnh hỗn loạn, Bao Chửng liền cảm thấy có chút đau đầu. Đám nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là cả ngày đều không yên. Xương cốt ông cũng đã già cả rồi, có đôi khi thật là chịu không nổi. Ấn ấn thái dương đang nổi gân xanh, gầm lên một tiếng: "Mấy đứa bây làm cái gì đó! Không đưa được lý do chính đáng thì ta cho bọn bây đi chùi cầu tiêu một tháng!"

Bạch Ngọc Đường giơ tay phát biểu: "Báo cáo, SCI muốn. . . . . ."

"Không chuẩn!"

Con chuột nói: "Chú cũng phải chờ cháu nói xong rồi hãy phủ quyết chứ ạ?"

"Khỏi nghe, " Bao Chửng nằm lại trên giương, "Nhìn biểu tình của bây là ta biết không phải chuyện gì tốt rồi."

Bạch Ngọc Đường sờ mũi, chán nản rút lui.

Công Tôn xoa xoa đầu Tiểu Tứ Tử, chỉ vào cục trưởng Bao mà hỏi: "Con gọi ông ấy là gì?"

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái: "Gọi ông nội ạ."

"Về sau đừng gọi ông nội nữa, tuổi của ông cũng không lớn như vậy."

Bao Chửng vội ưỡn ngực ngẩng đầu hóp bụng, muốn cho bé ấn tượng tốt, đáng tiếc bụng bia hóp không vào. Tiểu Tứ Tử nhìn ông, tóc còn rất đen, thân thể còn rất cường tráng, liền gật gật đầu: "Dạ, không gọi ông nội nữa."

Bao Chửng trong lòng nở hoa vui vẻ, thầm nghĩ, vẫn là thằng nhóc Công Tôn này tốt hơn so hai thằng nhóc họ Bạch kia a!

Công Tôn ôn nhu nói: "Mọi người bình thường đều gọi ông ấy là cục trưởng Bao, con có muốn gọi giống với phụ thân không?"

Bao Chửng bất mãn, ông nội so với cục trưởng, đãi ngộ kém đâu chỉ một chút a. "Công Tôn, ý của cậu là gì?"

"Đâu có ý gì ạ, chỉ là muốn cho chú xem áo mới của Tiểu Tứ Tử thôi." Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, ý bảo bé chạy qua cho Bao Chửng nhìn xem.

Bao Chửng nhìn bé một lượt trước sau: "ICS là cái gì?"

"Bộ phận mới thành lập của SCI."

Bao Chửng rất muốn mắng người: "Tôi cho phép các cậu lập bộ phận mới lúc nào?"

"Vẫn chưa, nhưng mà, sắp." Công Tôn đút hai tay vào túi áo blowse, cười thật tao nhã, "Không biết chú muốn được gọi là ông nội hay là cục trưởng?"

Tương Bình vuốt vuốt da gà da vịt nổi trên người mình: "Sao tự dưng tui cảm thấy khí thế quanh người Công Tôn càng ngày càng ác liệt vậy."

Triệu Hổ ôm cánh tay run run, gật đầu lia lịa: "Trước kia là khối nước đá, bây giờ còn hơn cả băng sơn nữa."

Mã Hán vuốt cằm tiến hành trình tự suy tư: "Là cái gì đã thúc đẩy sự tiến hóa của anh ấy vậy? Là nhân tố bên ngoài hay nhân tố bên trong?"

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời thở dài: "Là nhân tố phối ngẫu (vợ chồng :">)."

(*Bee: Đây gọi là gần mực thì đen, gần chồng thì tối =))))*)

Ba người bừng tỉnh đại ngộ, bật ngón cái về phía anh: "Không hổ là đội trưởng Bạch, một lần nữa vạch trần chân tướng!"

Chương 32

Chưng Bao và sữa

Đây là uy hiếp a uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn! Bao Chửng tức giận đến trợn trắng mắt, đang muốn phát tác thì lại nghe Tiểu Tứ Tử hỏi: "Bao cúc là một loại hoa cúc ạ? Giống như bạch cúc sao?"

(*Cục trưởng Bao = Bao cục =>đồng âm với "Bao cúc")

Tưởng Bình và Triệu Hổ nhịn cười đến nội thương. Bạch Ngọc Đường cảm thấy hết sức thống khoái, nhân lúc ai đó không để ý, nhếch môi ghé sang nói nhỏ vào tai Tiểu Tứ Tử: "Con biết bắp cải không? Bao cúc cũng giống giống như thế, cũng có tầng tầng lớp lớp vậy đó."

Tiểu Tứ Tử nghe được kiến thức mới mẻ, mở to hai mắt: "Vậy bao cúc có thể lấy làm thuốc không ạ?"

"Có thể!" Bao Chửng vứt một kiện hồ sơ tới, "Có thể trị chứng lỳ lợm thèm ăn đòn, còn giúp rửa dạ dày trừ độc!"

Tưởng Bình kinh ngạc, khiêm tốn thỉnh giáo: "Mấy cái trước thì không nói đi, nhưng mà rửa dạ dày trừ độc ở đâu ra? Là thực liệu (trị liệu bằng thức ăn) hay vật lý trị liệu?"

Bao Chửng quay đầu nhìn cậu chàng: "Cứ đi với nó thử xem có công hiệu không?"

Mười tiếng sau, Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình lao ra khỏi nhà vệ sinh, chống tường ói mửa một hồi lâu.

Tưởng Bình sau khi nôn một hồi thì bừng tỉnh đại ngộ: "Hèn chi... Cục trưởng Bao lại bảo là có thể rửa dạ dày trừ độc..."

Bạch Ngọc Đường lúc này đã không còn gì để nôn nữa, cổ họng ghê tởm khó chịu, vị chua không ngừng trào dâng: "Cái lão cáo già này. . . . . . cư nhiên thật sự phạt chúng ta chùi cầu tiêu một tháng. . . . . ."

Hai người nôn đuối rồi, đang lúc khom lưng nghỉ ngơi thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da. Tầm mắt tia lên, bụng bia. . . . . . Tia lên nữa, khuôn mặt hồ ly cười nham hiểm . . . . .

"Ngó bộ khổ vậy? Không thích ứng với công việc mới sao?" Bao Chửng vỗ đầu: "Ây dà, quên nói cho hai cậu chớ, cái nhà vệ sinh này ống dẫn thoát nước bị hư hơn nửa tháng rồi, vậy nên hương vị có thể nồng nàn hơn một chút..."

Phẫn nộ.

Bị bốn tia laser trực tiếp phóng tới, Bao Chửng vẫn như cũ, mặt không đổi sắc: "Thanh niên thời buổi này cần phải thể nghiệm một chút công tác cơ sở, đây là vì các cậu mà thôi. Trong một tháng này cứ để Triển Chiêu phụ trách SCI đi."

"À đúng rồi, nó đã xuất ngoại. Một tháng không có đội trưởng không thể được a. . . . . ." Ngữ điệu rõ ràng mang theo tiếc hận, Bao Chửng chắp tay sau đít thong thả bước đi khoan thai: "Ba ngày đi, trong ba ngày này cậu tạm thời được thăng từ đội trưởng lên sở trưởng, phụ trách hết thảy mọi công việc của cái nhà cầu này, tất cả các hoạt động đều mang tính độc lập, mọi hành động cứ trực tiếp báo lên cục trưởng, các bộ phận khác không có quyền cản trở..."

Dứt lời đi luôn.

Sau chuyến tuần tra công tác của Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình, Bao Chửng mỹ mãn thong thả quay về văn phòng. Vừa tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói, lập tức nấp sau cửa nghe lén.

Tiểu Tứ Tử thấy trên bàn có hộp danh thiếp, lấy một tấm ra hỏi Công Tôn: "Phụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#qhtd