[ 34 -35 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Vén màn nội dung câu chuyện

Uống a uống, chẳng mấy chốc đã cạn ly. Tiểu Tứ Tử rất không cam tâm mà cầm cái ly lắc lắc, những hạt nước nho nhỏ đọng trên thành ly dần dần tụ lại thành một giọt rượu màu đỏ, cuối cùng chảy đến miệng ly, không chịu nổi trọng lực mà rơi xuống ——

Tiểu Tứ Tử hứng lấy giọt rượu rồi tiếc rẻ ngậm trong miệng không nuốt xuống, hai tay ôm cái ly không.

Lúc Công Tôn nhận xong điện thoại của Bạch Cẩm Đường, đi vào đã thấy một hình ảnh như vậy.

"Uống ngon không?"

Ngơ ngác gật đầu.

"Còn muốn nữa không?"

Lại gật gật đầu.

"Còn dám gật đầu?" Công Tôn cười đến nghiến răng nghiến lợi, "Lá gan không nhỏ a."

Ngoại trừ Tiểu Tứ Tử đang ngơ ngác, tất cả mọi người đều bị khí của Công Tôn làm giật mình, bất giác lùi về sau một bước.

Tưởng Bình nhớ tới lời của đội trưởng Bạch nhận xét, cảm khái: "Công Tôn và Bạch đại ca ở cùng một chỗ, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?"

Triệu Hổ vừa ăn hải sản vừa hỏi: "Nghĩa là sao?"

Tưởng Bình phân tích cho cậu nghe: "Lúc hai người bọn họ vẫn chưa ở bên nhau thì xem là hai ngọn núi lửa hoạt động, hệ số nguy hiểm tương đương với bom nguyên tử. Lúc hai người bên nhau 'tình thâm thâm vũ mênh mông' thì ổn định hơn, từ núi lửa hoạt động biến thành núi lửa hôn mê. Cơ mà hai ngọn núi lửa ảnh hưởng lẫn nhau, kỳ thật uy lực còn lớn nữa, một khi phun trào thì hệ số nguy hiểm tuyệt đối không thua gì vũ khí hạt nhân."

Triệu Hổ nghe được rất sửng sốt: "Nghe rất có lý."

Tưởng Bình đắc ý: "Đương nhiên, tôi phải làm mấy bài nghiên cứu núi lửa lâu lắm chứ bộ..." Miệng đột nhiên bị nhét một cái bánh ngô, Tương Bình giật mình suýt nghẹn, vội vàng lấy bánh ngô ra ho sù sụ, vừa ho vừa căm tức trừng Mã Hán. Mã Hán vờ như không hề hay biết, ngẩng đầu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường nhớ tới anh hai đợt trước làm trò trước mặt Eugene bằng bộ dáng lấy dao giải phẫu giũa móng tay, lại nhìn hình thức hắc ám hiện giờ của Công Tôn, câm nín thở dài.

(*Bee: Hệ quả của "gần mực thì đen, gần nhau thì tối" =)))*)

Tiểu Tứ Tử bị ngữ điệu này đông lạnh đến run người, rốt cục chầm chậm ngẩng đầu lên, vừa thấy là Công Tôn thì lập tức cười một cái thật tươi: "Phụ thân, ôm một cái."

Công Tôn mặt lạnh tanh, đứng ở tại chỗ bất động.

Thấy phụ thân không để ý đến mình, Tiểu Tứ Tử tự động tự đứng lên ghế, vươn cánh tay ngắn ngủn đu lên cổ anh, trực tiếp ba chân bốn cẳng ôm lấy, cái đầu cũng dựa vào cọ a cọ, thuận tiện thơm một cái lên má Công Tôn.

Hai tay Công Tôn không thể khống chế mà ôm lấy Tiểu Tứ Tử, khí giận bỗng dưng tiêu đi phân nửa. Tức giận phát hiện bản thân quá dễ mềm lòng, Công Tôn hung hăng đánh một cái lên mông bé: "Ai cho con uống rượu?"

Tiểu Tứ Tử hai má hồng hồng, đại khái là hơi say rồi, vốn đã ngơ ngác giờ càng ngờ nghệch, ngay cả cảm giác sợ và đau cũng chậm đi nhiều. Xoa xoa cái mông nhỏ, chu chu mỏ phản bác: "Phụ thân chưa nói không được uống."

Còn biết cãi lại! Công Tôn cũng không biết bản thân nên giận hay nên cười. Lúc này nghe Tiểu Tứ Tử hỏi, "Phụ thân giận sao?" anh liền làm mặt lạnh gật đầu.

Tiểu Tứ Tử thấy vậy lập tức ghé qua hôn, nghĩ nghĩ, lại hôn thêm mấy cái lên khắp nơi, cười tủm tỉm: "Chỉ cần Tiểu Tứ Tử hôn mấy cái thì phụ thân sẽ không giận nữa."

Đây là logic kiểu gì vậy? Công Tôn cảm thấy quái dị, hỏi, "Vì sao?"

"Ba nói không được cho phụ thân biết." Tiểu Tứ Tử nấc một cái, miệng tỏa ra mùi rượu ngọt ngào.

"Hắn dạy con?" Công Tôn nhíu mày.

Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Ba nói, hôn là có thể khiến cho phụ thân nguôi giận." Lại hỏi: "Tiểu Tứ Tử đã hôn rồi, phụ thân có phải đã không còn giận Tiểu Tứ Tử không?"

"Ừ, không giận nữa." Công Tôn vỗ vỗ bé, cười chói lọi như ánh mặt trời, thuận tay cầm lấy một quả dưa leo cắn xuống, âm thanh giòn giã vang vọng cả bàn ăn.

(*Bee: =)))))))))))) Nguy hiểm quá đi, đại tẩu*)

Vương Triều hoảng hồn đánh rơi đôi đũa, xoay người lại lẩm bẩm nói: "Sao tui lại thấy hình thức ánh sáng của Công Tôn còn đáng sợ hơn hình thức hắc ám a..."

Làm một người chơi game phóng khoáng lạc quan, phương diện này Tưởng Bình rất có kinh nghiệm mà chỉ bảo: "Lúc vén màn nội dung câu chuyện, người chơi thường được thưởng điểm hệ kỹ năng ánh sáng..."

*************

Chương 35

Nhếch miệng đúng cách mới là lưu manh

Công Tôn tắm rửa xong, khoác áo choàng đứng ở trước gương đánh răng, trái phải trên dưới một lượt, sau đó cúi người nhổ bọt kem, ngẩng đầu lên, đối diện với mình trong gương.

Công Tôn nghĩ nghĩ, thử nhướn mày... Nhìn tới nhìn lưu một lúc, cảm thấy vẫn không đúng, có phải là nhướn hơi cao rồi không? Hơi hạ xuống, nhìn nhìn, vẫn là không đúng, lại nhướn cao lên... Năm phút đồng hồ sau tuyên bố bỏ cuộc, cam chịu xoa xoa nơi giữa trán —— Kiểu gì cũng không giống, một chút tà khí cũng không có.

Đứng một chốc, Công Tôn lại đặt tay lên cằm, đồng thời nhẹ nhàng nhếch một bên khóe miệng... Mắt không ngừng nhìn gương, khóe miệng khi thì thẳng ra, khi thì nhếch lên —— phải cười như thế mới có thể lộ ra được chất lưu manh mà lại rất có khí thế chứ...

Công Tôn nhìn mãi rồi khẽ thở dài, vỗ vỗ mặt mình khôi phục nguyên trạng, súc miệng, đặt ly xuống, lau khô nước trên tay, mở cửa, sửng sốt, sau đó phản xạ có điều kiện liền đóng cửa.

Nhưng kéo mãi mà cửa cũng không đóng lại; một cánh tay chắn khe cửa, lộ ra khe hở 30 độ.

"Mới đi hai ngày mà đã không nhận ra chồng mình rồi?" Ai đó trêu đùa, không dùng lực đẩy cửa mà nghiêng mình theo khe tiến vào, thân mình cao lớn nên chui vào cũng hơi khó khăn. Công Tôn biết anh sợ khống chế lực không tốt sẽ khiến mình bị ngã, trong lòng ấm áp, thuận thế buông nắm tay cửa.

"May là hai ngày chứ không phải hai năm, bằng không khẳng định là ngay cả phòng tắm cũng không cho anh vào." Khuôn mặt anh tuấn dần dần hiện ra từ bóng tối, mang theo nụ cười lưu manh mà mới vừa rồi anh bắt chước mãi cũng không được. Khuôn mặt nọ từng chút hướng về phía Công Tôn, khóe miệng đang nhếch cũng từng bước phóng đại, phóng đại... Cho đến cuối cùng cùng hai đôi môi chạm vào nhau.

Đương nhiên, sau cái chạm nhẹ nhàng ấm áp kia là tham lam cắn nuốt.

Công Tôn dùng sức đẩy, cố lấy lại hơi, trừng anh: "Đi ra ngoài, em phải tắm."

Ngón tay dọc theo cổ áo đi xuống. "Nhưng em đang mặc áo choàng tắm mà."

"Thì đã sao?" Chứng cớ vô cùng xác thực, lời nói dối bị vạch trần, Công Tôn quay đầu không nhìn anh, "Em bị khiết phích, thích tắm hai lần không được sao?"

Đôi mắt Bạch Cẩm Đường hiện lên ý cười: "Vậy tắm chung đi? Tắm uyên ương cũng không tồi." Lại nhìn Công Tôn, sửa lại: "Mà không đúng, phải là tắm uyên uyên nhỉ..."

Công Tôn đẩy cửa lại đến 90 độ: "Bây giơ anh tự ra ngoài hay muốn bị đuổi ra ngoài?"

"Hôn một cái đi." Bạch Cẩm Đường cười cười, thấy Công Tôn không phản đối, lại cúi đầu ghé sát. Hơi thở ấm áp lướt trên mắt, sống mũi, nhân trung, cằm... Cuối cùng hôn lên xương quai xanh của anh.

Hôn xong, Bạch Cẩm Đường thật sự không động thủ nữa, xoay người đi ra ngoài, còn chu đáo đóng lại cửa phòng tắm giúp anh.

Công Tôn đứng tại chỗ sửng sốt một lúc mới cảm thấy mặt nóng bừng lên. Bĩu môi, lấy khăn mặt thấm nước lạnh đắp lên để hạ nhiệt độ.

Nhưng mà cái điệu nhếch miệng kia thật đúng là...

Xốc khăn mặt lên, nhớ lại một chút, lại thử nhếch... một cái, cảm thấy góc độ không khác biệt lắm. Nhưng nhìn một trận vẫn là không giống, liền đắp cái khăn mặt trở lại.

Dưới cái khăn mặt thì thầm mắng ai kia: Quả nhiên là lưu manh trời sinh!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#qhtd