linh tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hỏa trùng phát ra quang mang âm u, khuôn mặt nhe răng cười cợt của Thánh Địa An Dịch đại nhân, hai khỏa răng nanh bén nhọn lòe lòe phát sáng, có vẻ đặc biệt âm trầm khủng bố.

“Quan tài được trải nhánh cây khô và cỏ nhất định rất bẩn, tuy rằng của ta có vài ngày không quét tước… Nhưng, ngươi nguyện ý tiến vào quan tài của ta cùng ta ngủ sao?” Thanh âm ầm ầm vang dội truyền tới, so với đêm trước hơn gấp trăm lần, khiến cho mấy cây đại thụ sợ tới mức không ngừng run rẩy. .

Giọng nói thật lớn. Diệp kỳ nghĩ. Xem ra thật là tức giận .

Quỷ hút máu đại nhân nhất định rất bất mãn việc y dùng nhánh cây và lá rụng trải ra giường chiếu, cho nên mới đe dọa y như vậy! Ngủ cùng với quỷ hút máu đại nhân nhất định sẽ gặp phải ác mộng đáng sợ.

Diệp kỳ không dám chần chờ, tuy y chạy không nhanh, y vẫn dùng hết khả năng của mình nhanh chóng chạy về thu thập giường.

Nhưng Thánh Địa An Dịch đại nhân không có như y nghĩ mà bỏ qua cho y.

Hay là có lẽ y không lý giải chính xác ý tứ của đại nhân — y vuốt vuốt cái cằm lạnh như băng, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của đại nhân — đúng vậy, hình như đại nhân còn nói, quan tài của đại nhân vài ngày chưa quét tước. . .

Diệp Kỳ bất an quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt màu đỏ không chớp của Thánh Địa An Dịch, vì thế, y tâm tình tràn đầy sợ hãi đi thu thập nhánh cây để quét dọn quan tài của Thánh Địa An Dịch đại nhân.

———–

Không ngủ được.

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Thánh Địa An Dịch đại nhân đã đếm tới con cừu thứ một vạn ba nghìn mà không chút buồn ngủ nào.

Hắn đã hơn bốn mươi hai mấy giờ không chợp mắt.

Hơn nữa, hắn cũng không xác định rằng nếu phần cảm tình này của hắn được đáp lại thì hắn có thể ngủ được hay không.

Không ngủ được.

Kim đồng hồ chỉ xuống một giờ bốn mươi lăm phút, Thánh Địa An Dịch trở mình ngồi dậy trong quan tài.

Quan tài được trải bằng những cánh hoa nhỏ màu lam, bên cạnh quan tài có treo một vòng hoa tử đằng, hắn đã tự mình chuẩn bị tất cả, nhưng tên cương thi chán ghét kia lại không biết thưởng thức.

Không cam lòng.

Hắn vuốt vuốt quan tài của mình.

Tuy vào đông nhưng mặt trời vẫn cường liệt như trước, nếu hắn không phải là quỷ hút máu thân vương, chỉ sợ vừa mới vung màn che lên, hắn đã nháy mắt bị nhiệt khí đánh về nguyên hình con dơi.

Hắn từng bước từng bước đi tới tấm bia mộ của Diệp Kì, từng bước đi đều có thể cảm thấy luồng sáng ấm áp của mặt trời đang dần dần ăn mòn thân thể hắn.

“Diệp Kỳ, ngươi đi ra cho ta.” Cộc cộc cộc, hắn gõ vào tấm bia đá.

“Sao. . . Sao. . . ?” Cương thi cực kỳ bất mãn khi bị quỷ mút máu đại nhân đánh thức vào ban ngày, chậm rãi đẩy ra tấm bia đá lộ ra một khe hở nhỏ, cứng nhắc từ từ ngồi dậy.

“Ta. . . Ta ngủ không được, ” Quỷ hút máu đại nhân nháy nháy hai con mắt thỏ hồng hồng, “Ta. . . Ta ngủ một mình cô đơn. . .”

“. . .”

Diệp Kỳ yên lặng nhìn hắn một cái, chậm rãi quay đầu bắt ra con kiến đang ngủ gà ngủ gật trong đất cạnh bên “Ừm . . Cầm.” Nhẹ nhàng đặt vào tay Thánh Địa An Dịch , “Như vậy. . . Liền. . . Không cô đơn .”

“. . .” Quỷ hút máu đại nhân nhìn con sinh vật cấp thấp vô tội bị dọa đến phát run trong lòng bàn tay mình, đôi mắt mong chờ tiếp tục nhìn Diệp Kỳ.

Nhất định. . . Là ảo giác.

Diệp Kỳ dụi dụi mắt, trong lòng nghĩ vậy, chậm rãi lui đầu về, chuẩn bị tiến vào trong quan tài tiếp tục say giấc.

“Diệp Kỳ. . .” Cổ bị người bắt lấy, cương thi nào đó phi thường không kiên nhẫn đành phải chậm rãi quay đầu lại.

“Diệp Kỳ, ta rất nghiêm túc, ngươi thật sự, thật sự không muốn tiến vào quan tài của ta cùng ngủ với ta sao?” Quỷ hút máu đại nhân vẻ mặt ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm cương thi chán ghét trước mắt này, ô, lại còn nắm chặt góc áo đối phương không chịu buông tay.

Nhất định, nhất định là ảo giác.

Diệp Kỳ chưa bao giờ thấy được vẻ mặt này của Thánh Địa An Dịch, nhìn chăm chú vị quỷ hút máu thân vương, không thể không thừa nhận trong thâm tâm, bộ dáng Thánh Địa An Dịch kỳ thật khá đẹp mắt. Nhưng, Thánh Địa An Dịch ác ma kia làm sao có thể bộc lộ ra vẻ mặt này?

Ừ, cho nên, đây nhất định nhất định là ảo giác.

Vì nghiệm chứng suy nghĩ này, y thậm chí còn lấy tay nhéo nhéo mặt Thánh Địa An Dịch. . .

“Diệp Kỳ!” Thánh Địa An Dịch cầm lấy bàn tay trên mặt mình, không khách khí nằm xuống ngay bên cạnh cương thi thân thể lạnh băng kia.

“Ta mặc kệ! Ta muốn cùng ngủ với ngươi!” Thánh Địa An Dịch mắt đỏ lên, giương răng nanh. Cái gì giáo dưỡng, cái gì lễ phép, đều cùng đi gặp quỷ đi thôi. “Ta mặc kệ, ta là quỷ hút máu thân vương, là huyết tộc vĩ đại cao quý, ngươi sao có thể không cho ta một lời đáp lại! Ta rõ ràng đã đợi. . . rất lâu rồi a. . . Ta muốn cùng ngươi tiến vào mộ phần! A không, là cùng nhau ngủ trong mộ phần, a không không không, ngươi đã biết, ta ngủ trong quan tài, ngươi nói nguyện ý cùng ta ngủ trong cùng một cái quan tài ngươi sẽ chết sao, sẽ chết sao?”

Tay có điểm đau, Diệp Kỳ nhíu mày, với lại, Thánh Địa An Dịch đại nhân à. . . Cương thi hình như đã là người chết rồi a . . .

“Ô ô, nếu sớm biết ngươi sẽ trở thành như vầy, ta sẽ không vì thỏa mãn tư dục bản thân mà đem ngươi biến thành cương thi, ” không chút để ý đến biểu tình cương thi đối diện, Thánh Địa An Dịch nắm chặt tay của người nào đó, đắm chìm trong tâm tình thống khổ của bản thân: “Nhưng ta đâu có biết ngươi sẽ biến thành cương thi, Cain đại nhân rõ ràng nói là chỉ cần ta hiểu yêu là gì, có thể dùng khỏa răng nanh thứ hai bên phải biến ngươi thành đồng loại mà. . . Ô ô. . . Chỉ tại ta gà mờ, pháp lực không đủ biến ngươi thành cương thi. . . Ô ô. . . Ngươi xem, bây giờ ngươi không thèm để ý tới ta . . .”

Thanh âm nức nở ngày càng ngày càng thấp dần, Thánh Địa An Dịch cứ như vậy ghé vào lưng Diệp Kỳ ngủ mất.

Nóng, có một cái gì đó thật nóng rơi xuống cổ, còn có hơi thở ấm áp cứ vờn quanh vờn quanh, tiếng tim đập thình thịch truyền tới. Diệp Kỳ rụt lui cổ, có chút bối rối không rõ.

Trên thiên đường, có một nhóm thiên sứ mặc la y lụa trắng tập trung lại.

Các nàng hát hay múa giỏi, tiếng ca nhẹ nhàng dễ nghe xuyên qua trời cao, bay qua khắp ngõ ngách trên mặt đất rộng lớn :

“Chúa tể vạn vật, Thượng Đế xót thương.

Nguyện đem mỗi một phân hạnh phúc đáp xuống mỗi một tấc đất.

Mặc kệ là nhân giới, thiên giới, hay là địa ngục.

Có thể hiểu được yêu và được yêu, liền đạt được quyền được hạnh phúc.”

Quang mang ấm áp hợp lại với nhau, hướng về những mảnh đất đai có phiến cây khô mọc thành bụi.

Lập tức chim tước vui vẻ hát ca, bươm bướm bay lượn, hoa tươi nở rộ.

Trái tim của Diệp Kỳ một lần nữa nhảy lên, chậm rãi trở nên kiên định tràn đầy sức sống. Toàn thân dần dần ấm lại, từng gân mạch bắt đầu khơi thông. Lợi ngứa, răng nanh bắt đầu sinh trưởng.

Diệp Kỳ mở ra lòng bàn tay, một con dơi nho nhỏ đang ngủ say trong lòng bàn tay, tiếng hít thở đều đều.

Y suy nghĩ một lát, thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ sau tai con dơi, thanh âm ôn nhu làm cho người người say mê: “Ta không quên, ta đều nhớ rõ. Toàn bộ mọi thứ, đều nhớ rõ.”

Ánh hào quang dần tán đi, hết thảy yên tĩnh trở lại, tại phiến mồ hoang vu kia, có hai con dơi nhỏ áp đầu kề nhau, đang ngủ say.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người tân niên khoái hoạt! Cẩn thận nghĩ sai công thụ nha. Phốc ~

hiên ngoại 1

Diệp Kỳ cùng Thánh Địa An Dịch gặp nhau là vào một buổi tối ba tháng trước.

Điều tốt đẹp nhất ở nhân gian chính là huyết vị, khiến cho tiểu quý tộc quỷ hút máu Thánh Địa An Dịch vừa mới trưởng thành hưng phấn không thôi.

Thừa dịp màn đêm buông xuống, hắn vui sướng bay qua lại bay qua các thành thị, cho đến hôm nay, hắn tới một thành thị cổ xưa  – Bắc Kinh.

A, mỹ vị!

Một tia huyết vị cực nhẹ lan tỏa trong không khí. Thánh Địa An Dịch vội vàng huy động cánh bay tới thăm dò, nguyên lai là một người trẻ tuổi mang chiếc cặp bị dây kéo làm xước ngón tay.

Thật là thơm.

Thánh Địa An Dịch vui vẻ theo sau nam nhân, luyến tiếc huyết vị ngọt ngào này. Hắn đã bay lâu lắm rồi, lần đầu tiên ngửi được hương vị tốt như thế.

Lặng lẽ đi theo nam nhân vào một cái động đen thiệt đen, thấy nam nhân lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, hắn nhanh tay lẹ mắt bay vào, ẩn núp trong góc tường.

Nam nhân tựa hồ thực mỏi mệt, tùy tiện đặt chiếc cặp xuống, cọ cọ rửa rửa một hồi rồi chui vào ổ chăn.

Thánh Địa An Dịch rối rắm thật lâu, nhịn không được bay tới nằm xuống bên cạnh nam nhân.

Hương vị dễ ngửi, còn có, huyết vị nhàn nhạt.

A, cổ và hầu kết thoạt nhìn ăn rất ngon. . .

Thánh Địa An Dịch bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Chỉ một ngụm, một ngụm nho nhỏ thôi, Thánh Địa An Dịch tự nhủ, còn thực tâm cầu nguyện Cain đại nhân một chút.

Sau đó, ngao ô, vui mừng khôn xiết cắn vào.

Quả là mỹ vị từ trước đến giờ chưa từng nếm qua a ~ Thánh Địa An Dịch thỏa mãn cong cong cái chân nhỏ, thật vui vẻ lâm vào giấc ngủ.

“Đây là thứ gì đây!” Một tiếng tiếng thét chói tai vang lên, đánh gãy mộng đẹp của hắn.

“Xèo xèo ( ồn quá, ta còn chưa ngủ đủ đâu ).” Trở thân tiếp tục ngủ.

Thân thể đột nhiên lạnh đi giống như bị treo tại không trung.

“Xèo xèo xèo xèo ( ai to gan như vậy, dám làm phiền ta ngủ)!”

“Con dơi này ở đâu ra vậy!”

Thánh Địa An Dịch liền bừng tỉnh. Mở to mắt ra nhìn xung quanh, mới phát hiện có người xách chân mình lên.

“Xèo xèo, chi (Uy, ngươi nhân loại đáng chết, lá gan thật không nhỏ, dám đối đãi với quý tộc trong tộc hút máu, thân vương tương lai như vậy)!”

“Thật ồn. . . Ừ, vừa lúc có cái lồng chim.” Nam nhân nhăn mặt nhíu mày.

Nhìn nam nhân cầm theo nó từng bước một hướng tới góc tường có một cái lồng sắt nhỏ màu lam, Thánh Địa An Dịch trong lòng vô cùng sợ hãi: “Xèo xèo (Ngươi dám để bản thân vương ở trong cái nơi chết tiệt đó! Ngươi đồ nhân loại đáng chết, ta lệnh cho ngươi buông)!”

Hắn liều mạng giẫy dụa, liều mạng giẫy dụa . . .

“Ba “

Thánh Địa An Dịch nghĩ, hôm nay nhất định là ngày hắn xui xẻo nhất. Bằng không đầu hướng xuống, hắn lại không có nửa điểm phản ứng té xuống mặt đất, gãy cánh mất rồi. Nếu đây không phải là ban ngày, hắn làm sao có thể bị một nhân loại bắt lấy chân mang đi . . .

“A, té bị thương ?” Nam nhân ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nâng hắn lên.

“Xèo xèo xèo xèo (Cái đồ mèo khóc chuột, giả từ bi) [1].” Thánh Địa An Dịch xoay mặt đi, không thèm nhìn nam nhân.

“Cánh bị gãy. . . Xem ra phải cố định một chút.” Ngón tay ấm áp của nam nhân vuốt ve cánh của hắn một chút, đem hắn đặt trên mặt bàn có trải vải nhung. Nói xong tới bên giường, lấy hộp thuốc trong ngăn tủ ra.

“Xèo xèo xèo xèo ( Coi như ngươi có lương tâm ).” Thánh Địa An Dịch nằm chờ trên mặt bàn, hốc mắt rưng rưng muốn khóc.

Lúc băng bó, chân mày nam nhân rất gần hắn, Thánh Địa An Dịch có chút ngượng ngùng cuộn tròn người lại.

Kỳ thật, người nam nhân này không chỉ hương huyết vị hảo, bộ dáng xem như đẹp mắt. Thánh Địa An Dịch liếm cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho nam nhân đùa nghịch cánh của hắn.

Dù sao cũng là huyết tộc, cánh của hắn hồi phục rất nhanh, chỉ mới hai ngày đã có thể nhảy loạn trong phòng.

Thánh Địa An Dịch biết được nam nhân này tên là Diệp Kỳ, là viên chức nhỏ của một công ty nhỏ gần nhà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, nhưng buổi tối nhất định sẽ trở về.

Ít nhất, hắn thực vừa lòng tình huống hiện tại, ban ngày ngốc ở nhà ngủ, buổi tối đùa giỡn cùng Diệp Kỳ, sau đó ôm nhau ngủ, thuận tiện hắn còn có thể nếm nếm chút huyết.

Hắn thích gục xuống bàn nhìn dáng vẻ Diệp Kỳ cúi đầu làm việc, ánh sáng ngọn đèn mờ nhạt trước bàn làm cho hắn cảm thấy rất an tâm.

Hắn có lần núp vào trong cặp của Diệp Kỳ, trộm đi thăm chỗ làm việc của y.

Còn có, canh hoa quả Diệp Kỳ làm, hương vị rất đặc biệt, là món ăn hắn yêu thích nhất.

Hắn tự đánh giá trong lòng: nam nhân đẹp như Diệp Kỳ, ăn ngon, lại biết nấu ăn, trên đời này không có nhiều lắm!

Cuộc sống tốt đẹp như vậy vốn sẽ duy trì tiếp tục nếu Cain đại nhân không gọi hắn quay về tham gia đại lễ, Diệp Kỳ nhất định sẽ không gặp phải chuyện tình như vậy.

Thánh Địa An Dịch oán hận nghĩ ngợi.

Ngày đó, trên đường trở về tộc, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an.

Khi đang bay trên không lướt qua một bệnh viện, hắn ngửi được một hương vị quen thuộc, bất an trong lòng ngày càng đậm.

“Xèo xèo!” Dùng sức hướng về phía cửa sổ bệnh viên, Diệp Kỳ của hắn thế nhưng đang nằm trên giường bệnh, trên người còn cắm nhiều ống như vậy!

“Xèo xèo!” Hắn lo lắng cố sức nhào tới, mãi cho đến khi đầu chảy ra máu.

Một cô gái hộ sĩ đội nón màu trắng dường như chú ý thấy hắn, chỉ thấy nàng vươn tay kinh ngạc chỉ vào hắn, nhìn hắn cứ liên tục đâm vào cửa thủy tinh.

“Xèo xèo (Mở cửa cho ta)!” Nếu không mở cửa sổ, hắn ngay cả khí lực để bay cũng không còn.

Tiểu hộ sĩ vẻ mặt kinh nghi mở cửa sổ ra, tựa hồ muốn đuổi hắn đi.

Hắn chờ ngay lúc cửa sở hé ra một lỗ nhỏ liền bay vào.

“Xèo xèo chi (Diệp Kỳ). . .” Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh giường bệnh nhân, không còn hơi sức để đi tới.

Như cảm ứng lời kêu gọi của hắn, Diệp Kỳ của hắn mở mắt ra.

“Xèo xèo (Là ta, ô ô ).” Đầu hắn cọ cọ lên cổ bệnh nhân trên giường, người trên giường mặt mày trắng bệch cùng làn môi tái nhợt làm tâm hắn đau thật đau.

“Đúng là ngươi. . .” Người trên giường nở nụ cười, lời nói đứt quãng: “Như thế nào lại để. . . đầu đầy máu. . . Bất quá, thực may mắn, ngươi an toàn. . . Ta đi tìm ngươi, không nghĩ xe lại đụng tới . . .”

“Tích. . .” Dụng cụ được đặt ở tủ đầu giường không biết tên là gì đột nhiên phát ra âm thanh làm cho Thánh Địa An Dịch hoảng sợ.

Diệp Kỳ trên giường đột nhiên ho khan liên tục.

“Gọi tổng thai, gọi tổng thai!” Tiểu hộ sĩ bên giường lo lắng cầm bộ đàm nói: “Bệnh nhân giường 21 tình huống nguy cấp, khu dự trữ máu đến bây giờ chưa đưa máu tới sao? Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần khẩn cấp truyền máu. . .”

Máu? Thánh Địa An Dịch sợ ngây người: máu của Diệp Kỳ. . . Hắn nếm qua. . . Toàn bộ thế giới là người duy nhất. . .

Cain đại nhân có nói, khi hiểu được yêu là gì, có thể dùng khỏa răng nanh thứ hai bên phải biến đối phương trở thành đồng loại. . .

“Ô ô, Diệp Kỳ, ta không cần ngươi chết, nếu không ai nấu cho ta ăn. . .” Thánh Địa An Dịch xèo xèo kêu.

Ai. . . Ô ô, bằng không ai thương yêu hắn a, ô ô. . .

Con dơi nhỏ Thánh Địa An Dịch tuyệt vọng, đôi mắt đầy nước nhìn Diệp Kỳ, rốt cục quyết định dùng khỏa răng nanh thứ hai bên phải cắn vào cổ Diệp Kỳ.

Chỉ tiếc, hiển nhiên Thượng Đế không cho rằng hắn đã hiểu được yêu là gì, bằng không, Diệp Kỳ không chỉ không thay đổi thành quỷ hút máu, mà biến thành cương thi, lại còn quên đi tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ.

Phiên ngoại 2

“Xèo xèo chi (Diệp Kỳ, cơ thể ngươi nóng lên, ngươi không phải cương thi)!”

Thánh Địa An Dịch mở to mắt múa may cánh, vui vẻ vô cùng.

“Xèo xèo ( Ngươi biến trở lại thành người? Khi nào vậy? ) “

“Xèo xèo chi, xèo xèo (Diệp Kỳ, ta yêu ngươi. . . ) “

Con dơi nhỏ màu trắng thẹn thùng dùng móng vuốt che hai mắt của mình lại.

“Xèo xèo chi, xèo xèo chi (Khi ngươi ngủ mất liền biến thành như vầy. Ngươi. . . có nguyện ý tiến vào quan tài của ta cùng ta ngủ sao? ) “

“Chi? (Ngươi nghe hiểu được? Ngươi biết nói tiếng dơi? )” Thánh Địa An Dịch ánh mắt cả kinh, đến nỗi cánh ngừng đập ngã xuống. Vậy câu nói “Ta yêu ngươi” lúc nãy Diệp Kỳ của hắn nghe hiểu ? ?

Đối phương cười cười: Đúng vậy, nghe hiểu. Trên trời bảo, ngươi rốt cục hiểu ra yêu là gì. Cho nên, ta không còn là cương thi nữa, bây giờ ta giống như ngươi, là quỷ hút máu.”

“Xèo xèo. Xèo xèo chi. (Ta chính là quỷ hút máu thân vương cao quý.)” Thánh Địa An Dịch huy động đôi cánh nhỏ, xoa xoa thắt lưng, sửa đúng lại cách nói quỷ hút máu không chính xác của người nào đó.

“Được được được, nhưng mà, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nga.” Diệp Kỳ gãi gãi cái đầu nhỏ đầy lông của Thánh Địa An Dịch.

“Chi, xèo xèo chi. (Ai nha, vấn đề đó, đương nhiên là yes, i do thôi )” Thánh Địa An Dịch tiếp tục dùng móng vuốt nhỏ che mặt lại, rất thẹn thùng, nhưng trong lòng thật vui sướng.

“Ân ~” Nhận được câu trả lời vừa lòng, Diệp Kỳ đem Thánh Địa An Dịch ôm vào trong ngực: “Ta nói, vận động trước khi ngủ ắt không thể thiếu nha.”

Mà con kiến sáng sớm chưa kịp thức tỉnh đã bị dọa mất đang thập phần cuống quít bên cạnh, Thánh Địa An Dịch thầm nghĩ, ngàn vạn lần không được làm mất tín vật đính ước mà Diệp Kỳ lần đầu đưa cho hắn – mặc kệ là cái gì, đều nhất định phải giữ kỹ ! — Quỷ hút máu bị ôm vào ngực không nghe thấy được hai chữ “vận động” không biết cố ý mà vô tình được nhấn mạnh.

Phiên ngoại. . . 3 ( cho dù nó là phiên ngoại thịt mỏng đi TT)

Thánh Địa An Dịch bấu víu vào vách tường quan tài, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Ta là thân Vương đại nhân a ta chính là thân Vương đại nhân a, Cain đại nhân nếu biết ta nằm dưới nhất định sẽ cười nhạo ta đến chết T T “

Trời ơi, mới vừa rồi Diệp Kỳ bắt lấy vật nhỏ yếu hại của hắn, hắn mới kịp ngộ ra sắp sửa sẽ phát sinh chuyện gì.

Diệp Kỳ tựa vào vách tường phía bên kia của quan tài, nghiêng đầu: “Nghe lời, lại đây, phải tuân theo quy củ — ai nằm trong quan tài người đó thì người đó nằm trên.”

(Câu này mình làm không suông, ý là An Dịch nằm trong quan tài của Diệp Kỳ rồi, thì chủ quan tài là công)

Dứt lời cười tủm tỉm nói tiếp: “Như thế nào, quỷ hút máu thân vương đại nhân lật lọng sao?”

“Ai nói!” Thánh Địa An Dịch nhe ra răng nanh nhỏ, nháy mắt biến thành hình người đứng thẳng lên, đáng tiếc quan tài quá nhỏ, hắn không thể không khuất thân, hơn nữa ngay cả mặt cũng dính sát vào mặt Diệp Kỳ rồi, quả thật ảnh hưởng đến tạo hình của hắn: “Ta, quỷ hút máu thân vương Thánh Địa An Dịch luôn nhất nhất tuân thủ. . .” .

Tốt lắm. Diệp Kỳ vừa lòng, nhanh chóng xoay người ngăn Thánh Địa An Dịch biến thành hình người: “Ta biết ngươi lời nói gói vàng [2]. Nghe lời, ngoan, không đau. Ngươi nghe lời thì buổi tối ta sẽ làm cho ngươi canh hoa quả để uống.”

“Thật sự?” Thánh Địa An Dịch hai mắt sáng lên.

“Thật, ta, Diệp Kỳ cũng lời nói gói vàng.” Quỷ hút máu cao cấp cũng chính khí lẫm nhiên nói.

“Hảo ~\(≧▽≦)/~ “

Vì thế Thánh Địa An Dịch trong lòng suy nghĩ tất cả mọi người đều là lời nói gói vàng, mình sẽ không bị chịu thiệt cứ như vậy mơ hồ tự bán mình bằng một bát canh hoa quả.

———- Tiểu Hoa Nhứ ————–.

Cain đại nhân: Tiểu An a, con sao lại bị một nhân loại đè xuống a. . .

Thánh Địa An Dịch (thật cẩn thận xem xét sắc mặt đại nhân): Con không cẩn thận vào nằm quan tài của y, nên. . .

Cain đại nhân (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài): Khi trước y là một cương thi, cái gì cũng không hiểu, là một cơ hội thật tốt để áp. Mệt ta còn tự mình đi cầu tình với Lucifer đại nhân, bảo hắn kêu Miller duy trì trạng trái cương thi suốt hai ngày cho Diệp Kỳ gì gì đó của con. Con nha. . . Con nha. . .

Chú thích

[1] Mèo khóc chuột, giả từ bi [猫哭老鼠假慈悲] : Tâm địa độc ác, giả bộ từ bi. Nước mắt cá sấu

[2] Lời nói gói vàng: Tựa như câu “Lời nói chẳng mất tiền mua, Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”

Taobao tình thú kí sự

Tác giả: Dục Hiểu (欲晓)

Editor: Mây

Thể loại: hiện đại, đô thị tình duyên, thoải mái văn, phúc hắc công x ngốc manh thụ, cao H, HE

Link gốc

Tình trạng: Hoàn

Tình trạng edit: Hoàn

01.

【Thật thích, cúc huyệt  giờ vẫn đang chảy nước này, tứ chi rã rời mệt mỏi, nó đâm tôi ước chừng đã 2h đồng hồ mà vẫn chưa nghỉ, làm tới qua nửa đêm. Thật lợi hại!】

【Chủ tiệm đáng yêu! Thậm chí còn tặng tôi thêm hai viên cầu rung thật lớn! Cảm ơn!! Nếu không người đàn ông của tôi sao có thể đối phó được tôi chứ. Hì hì ~ thật thích, yêu quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net