linh tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Tầm vật khải sự dữ thất vật chiêu lĩnh

Tác giả: Mông Diện Tiểu Phiên Gia

Raw: Tiểu Diệp Thảo

Người gửi quà: Natane

Thể loại: hiện đại, mặt dày công – biệt nữu thụ

Gửi tặng cho những người chưa yêu, đang yêu và sẽ được yêu (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

Đặc biệt gửi tặng cho bạn Ngọ – tình yêu bé bỏng của mình (▰˘◡˘▰)

—————————————

- Chính văn -

Bảng thông báo trống hơ trống hoắc xưa nay trước cửa chính tiểu khu Quả Dứa đột nhiên xuất hiện thêm một tờ giấy, kỹ lưỡng phóng mắt tới thì thấy, hóa ra là một tờ giấy tìm của lạc.

.

À, thì ra là có người mất đồ … .

.

Tìm của lạc.

Chính chủ sáng nay vô ý làm mất một cái cà vạt màu xanh trắng, ai nhặt được xin hãy nhanh chóng liên hệ tôi.

Người mất: Hình Kỳ.

Năm tháng ngày.

.

Hồi lâu sau, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đeo mắt kính đi tới đứng trước bảng thông báo, chỉ thấy anh ta cầm một tờ giấy dán lên góc phải bảng, sau đó thoáng liếc sang tờ giấy tìm của lạc nằm chính giữa bảng rồi quay đầu rời khỏi.

.

Nhặt được của rơi.

Sáng nay tại phòng số 2 tầng thứ 7 khu 1 tức cửa phòng chính chủ nhận được một hộp quà được gói tinh xảo không rõ, người mất đồ xin hãy nhanh chóng liên hệ tôi.

Người nhặt: Triệu Lăng.

Năm tháng ngày.

.

Bác gái Lý mua đồ ăn quay về đi ngang qua bảng thông báo đột nhiên liếc thấy hai tờ giấy dán trên bảng. Bà tiến lại gần nhìn kỹ một lần, nghĩ thầm, hai người này hồ đồ hết sức, mất đồ nhận đồ gì đó cũng không biết ghi số điện thoại liên lạc, thật là… bận rộn đến đui mù!

.

Sáng hôm sau, Hình Kỳ ra cửa đi làm, đúng lúc chạm mặt với Triệu Lăng ngụ đối diện cũng vừa vặn mở cửa.

.

“Chào buổi sáng.” Hình Kỳ vừa cười chào hỏi với đối phương, vừa khen ngợi bản thân canh thời gian quá chuẩn!

.

“Ừ, chào buổi sáng.” Triệu Lăng thản nhiên đáp lời, rồi gấp gáp xuống cầu thang chạy lấy người.

.

“Eh, Triệu Lăng, cái cà vạt…” Hình Kỳ lúc này mới vui mừng chú ý thấy cà vạt mới của Triệu Lăng hôm nay không ngờ chính là cái anh đưa… Ờ, mặc dù phương thức anh đưa có hơi uyển chuyển.

.

Triệu Lăng vừa nghe bất chợt mặt chuyển hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Hình Kỳ một cái, trong lòng vừa thẹn vừa giận, đầu không thèm ngoảnh lại chạy xuống lầu.

.

Hình Kỳ sờ sờ gáy sau, hô to: “Sao chạy nhanh vậy… Tôi chỉ định nói, cái cà vạt này cậu đeo rất hợp đó…”

.

Hôm nay, Hình Kỳ dậy khá sớm, nhẹ nhàng trộm mở cửa phòng, phát hiện đối diện dường như không có động tĩnh gì, thế là vội vàng cầm cái thứ trên tay đặt tại vị trí dễ dàng trông thấy trước cửa nhà hàng xóm đối diện. Rồi mới lạch bạch lủi về cửa nhà mình dán một tờ giấy, phía trên viết ——

.

Tìm của lạc.

Do chính chủ hôm nay không cẩn thận sơ suất mất một vé xem phim, thời gian chiếu phim là bảy giờ tối nay, ai nhặt được xin hãy nhanh chóng liên hệ tôi.

Người mất: Hình Kỳ.

Năm tháng ngày.

.

Sắp đến tám giờ rưỡi, Triệu Lăng đang định ra ngoài ăn bữa sáng, vừa mở cửa đã phát hiện trên mặt đất có một tờ giấy nằm thẳng. Cậu thuận tay nhặt lên chuẩn bị quẳng vào thúng rác, ngẩng đầu lại trông thấy một tờ giấy thật to dán trên cửa nhà đối diện, trên tờ giấy có bốn chữ “Tìm của lạc” cỡ lớn vô cùng bắt mắt.

.

Triệu Lăng chợt nhớ tới cái gì, vội vàng xoạt xoạt mở ra tờ giấy bị nhào thành một cục ra xem… Khóe miệng không khỏi giật giật, sau đó lại xoay người quay về phòng.

.

Hồi lâu sau, Triệu Lăng lại bước ra, cũng dán lên cửa nhà mình một tờ giấy, lúc này mới chạy xuống lầu đi ăn bữa sáng.

.

Nhặt được của rơi.

Sáng hôm nay chính chủ nhặt được một tấm vé xem phim ngay trước cửa nhà mình, người nào làm mất xin hãy đứng chờ trước cổng rạp chiếu phim XX trước thời gian chiếu, đến lúc đó tôi sẽ tự mình trả lại cho bạn.

Người nhặt: Triệu Lăng.

Năm tháng ngày.

.

Hình Kỳ núp phía sau cửa nhà, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy từng hành từng động bên ngoài của người nọ, chờ mãi đến khi người nọ xuống lầu mới chuồn ra. Đọc xong nội dung trên tờ giấy cửa đối diện, tâm Hình Kỳ lập tức múa máy tung hoa.

.

Trông mong biết bao từ sáng đến tối, Hình Kỳ đã quanh quẩn trước cổng rạp chiếu phim XX gần nửa tiếng, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng người nọ đâu. Mắt thấy còn năm phút nửa thôi là sẽ bắt đầu kiểm vé tiến vào, Hình Kỳ chốc chốc nhìn xung quanh đường giao đối diện, tâm tình hưng phấn chờ đợi ban đầu chậm rãi chuyển sang mất mác thất vọng.

.

Nhìn một tấm vé xem phim khác trên tay, Hình Kỳ hơi hơi thở dài, bả vai rũ xuống, một mình cô đơn bước vào khán phòng.

.

Anh vừa đặt mông xuống, đột nhiên phát hiện chỗ trống của vé xem phim vốn đã tặng đi đã ngồi sẵn một người. Bộ phim sắp bắt đầu chiếu, ánh sáng trong khán phòng rất mờ, nhưng Hình Ký liếc mắt một cái vẫn nhận ra người nọ.

.

“Triệu Lăng! Cậu…” Hình Kỳ nhất thời vui vẻ nhảy bật dậy, không khỏi to tiếng kêu lên tên người nọ, nhưng vì thế cũng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, thế là vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ ngây ngô cười ngồi trở lại vị trí của mình.

.

“Cho anh, ăn.” Hai mắt Triệu Lăng chăm chú nhìn một chuỗi quảng cáo nhàm chán trên màn ảnh chiếu phim, cầm một bịch bỏng ngô đưa cho Hình Kỳ.

.

“…”

.

Xem mới biết được, bộ phim này thật ra là một bộ hài kịch khôi hài nhàm chán lại cẩu huyết, bất quá đa số người xem tới đây hóng mặt thần tượng, cho nên phòng bán vé vẫn làm ăn không tồi. Nếu như người ngồi bên cạnh không phải là một Triệu Lăng, Hình Kỳ đã sớm gục gà gục gật ngủ mất. Len lén nhìn gò má Triệu Lăng đang chuyên chú xem phim, Hình Kỳ nhịn không được cầm bàn tay phải của cậu…

.

Nhưng chính anh vừa nắm chặt, tay người nọ liền nhanh chóng rút khỏi, bỗng chốc, không khí dần trở nên có phần ngượng ngùng. Tay trái Hình Kỳ cứng đờ, cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải, đúng lúc anh chuẩn bị giật giật thu tay lại thì, tự dưng bị ai đó huých ngón tay một cái…

.

Cúi đầu nhìn, hóa ra là Triệu Lăng vừa đặt tay phải về chỗ cũ, nếu không phải ánh sáng quá mờ, nhất định sẽ có người chú ý thấy mang tai hồng hồng của cậu.

.

Hình Kỳ không suy nghĩ nhiều, lại một lần nữa cố lấy dũng khí cầm bàn tay ấy, hơi hơi cảm thấy bàn tay nọ cứng ngắc một chút, nhưng trước sau vẫn không còn động hướng tránh thoát như khi nãy, tim Hình Kỳ không khỏi vui vẻ nhảy bình bịch cả lên.

.

Từ ngày hôm đó, Hình Kỳ mất đồ càng lúc càng dày đặc hơn, mà đồ mất cũng nhiều loại nhiều dạng. Có khi mất thuốc cảm, mất bao tay khăn choàng cổ, lại còn mất một cái móc điện thoại…

.

Mà những thứ làm mất này đều đồng loạt được Triệu Lăng nhặt hết trước cửa nhà mình.

.

Thời gian thoáng vụt đi, ngày mai chính là Giáng sinh rồi. Trong đêm Giáng sinh, Hình Kỳ cầm quà Giáng sinh đã chuẩn bị sẵn để trong chiếc vớ in hình phim hoạt hình, sau đó lại lặng lẽ đặt trước cửa nhà Triệu Lăng, rồi thuận tay dán một tờ giấy lên của nhà mình.

.

Tìm của lạc.

Chính chủ trong đêm Giáng sinh làm mất một chiếc nhẫn, ai nhặt được xin hãy nhanh nhanh liên hệ với tôi, Giáng sinh vui vẻ!

Người mất: Hình Kỳ.

Năm tháng ngày.

.

Làm xong một loạt chuyện cần làm, Hình Kỳ nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại đến nửa đêm, nghĩ thầm, trước giờ luôn liên tục ám chỉ ngầm với người nọ quá nhiều rồi, hiện giờ chắc hẳn đã đến lúc chín muồi…

.

Không ngờ đến sáng ngày hôm sau, Hình Kỳ gặp lại Triệu Lăng thì bị đối phương trực tiếp không thèm đếm xỉa lướt qua người.

.

Hình Kỳ có thể rõ ràng phát giác ra Triệu Lăng đang tức giận ở anh, nhưng mà không biết vì sao cậu ấy lại tức giận. Chẳng lẽ… cậu ấy không muốn nhận chiếc nhẫn kia? Từ trước đến giờ là anh tự mình đa tình sao…

.

Nghĩ đến đây, Hình Kỳ tựa như bị người ta dội một gáo nước lạnh, thẩm thấu đông cứng cả con tim. Không còn kiềm nén được, anh vội vàng đuổi theo, ôm chặt cánh tay Triệu Lăng.

.

“Triệu Lăng… Nhẫn… Cậu…” Hình Kỳ chạy quá nhanh, vừa thở hồng hộc vừa kích động nói từng chữ ngắt quãng.

.

“Nhẫn gì?” Triệu Lăng lạnh lùng hỏi. Sáng sớm ra cửa, cậu liền trong thấy tờ thông báo tìm của lạc dán trên cửa nhà hàng xóm đối diện. Hóa ra lần “mất” này chính là nhẫn…

.

Nhưng cậu phát hiện trước cửa nhà mình ngoại trừ dấu chân trống không không còn gì khác, nụ cười chưa nở rộ liền đọng lại trên gương mặt. Ngẫm lại bản thật thật sự buồn cười, cứ nghĩ những kiểu cách đưa quà tặng kỳ quái những hành động đối xử tốt đẹp của người nọ với cậu chính là thích…

.

“Thế nhưng tối hôm qua ti đặt ở nhà cậu… ách, cửa nhà…”  Hình Kỳ nghe xong lo lắng nhất thời lỡ miệng, cái gọi là “tìm của lạc” hay “nhặt lại của rơi” vốn dĩ là phương thức biểu đạt không được tự nhiên giữa hai người họ, hai bên đều hiểu lòng nhau không nói. Tấm cửa sổ giấy ấy sớm muộn gì cũng phải đâm, ngẫm lại, Hình Kỳ cũng bất giác không còn ngượng ngùng gì nữa.

.

Triệu Lăng đang định hỏi rõ ràng, bỗng nhiên trông thấy đằng xa có hai người bước về hướng này, thế là vội vàng rút cánh tay đang bị Hình Kỳ nắm chặt ra.

.

“Dạo gần đây hình như tiểu khu chúng ta có ăn trộm, bình thường ra cửa nên chú ý khóa cửa với cửa sổ cho kỹ đó.” Bác gái Lý vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bà chị Lưu nhà hàng xóm.

.

“Đúng rồi, mấy ngày trước nhà dưới lầu chúng ta đã bị trộm, nghe nói mất không ít đồ giá trị, báo cảnh sát cũng không nhất định lấy về được đâu.”

.

Hai bác gái dần dần đi xa, những cuộc đối thoại giữa hai bác lại liên tục lượn quanh lượn quanh lỗ tai Hình Kỳ và Triệu Lăng.

.

Hai người hai mặt nhìn nhau, trong đầu chỉ nghĩ tới một chuyện có khả năng ——.

.

Nhẫn bị trộm lấy mất!

.

“Ách, cậu không… nhận được cái nhẫn sao?” Hình Kỳ thật cẩn thận hỏi.

.

“Không có…” Triệu Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.

.

“…” Nếu có thể, Hình Kỳ thật sự rất muốn bắt tên trộm kia hành hung một trận a, sáng không ăn trộm tối không ăn trộm, cố tình ngay dịp chốt nhất này trộm đi đồ vật quan trọng anh gửi tặng Triệu Lăng!

.

Chọn sai thời gian rồi, Hình Kỳ chỉnh chỉnh tâm tình khóc tang, đáng thương hề hề nhìn Triệu Lăng, nói: “Triệu Lăng… tôi… à… cậu xem, cái nhẫn vốn đưa cho cậu lại bị trộm lén lấy đi…”

.

“Ừ…” Triệu Lăng hơi hơi cúi đầu, đột nhiên bị người kéo tay trái… .

.

“Cậu không thì mang tạm nó đi, nhẫn của tôi hơi lớn, hôm nào đó tôi lại đi đặt làm một cái khác…” Hình Kỳ vừa nói, vừa cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út bên tay trái của Triệu Lăng.

.

Triệu Lăng lăng lăng nhìn chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản trên ngón tay mình, chậm rãi cong cong khóe miệng. Quan sát bồn bề, phát hiện xung quanh không có ai, bèn hít sâu một hơi dồn can đảm hôn bên miệng Hình Kỳ, vừa chạm liền rời.

.

Hình Kỳ ngây ngốc sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại, mình là… được Triệu Lăng chủ động hôn!

.

“… Tôi, tôi… Triệu Lăng, tôi thích em!”

.

- Ngoại truyện nhỏ -

.

Trên bảng thông báo trống không mấy tháng nay trước cửa chính tiểu khu Quả Dứa, không biết vì sao lại nhiều thêm hai tờ giấy…

.

Tìm của lạc.

Chính chủ sáng nay không cẩn thận mất chìa khóa nhà, trên chìa khóa có móc một sợi dây treo hình bà xã tôi. ai nhặt được xin hãy nhanh chóng liên hệ chính chủ.

Điện thoại liên lạc: XOXXOOOOXX.

Liên hệ địa chỉ: phòng số 1 tầng thứ 7 khu 1 tiểu khu Quả Dứa.

Người mất: Hình Kỳ.

Năm tháng ngày.

.

Nhặt được của rơi.

Chính chủ sáng nay nhặt được một chiếc chìa khóa, người mất đồ xin hãy nhanh chóng liên hệ tôi.

Điện thoại liên lạc: XOOOXXXXOO.

Liên hệ địa chỉ: phòng số 2 tầng thứ 7 khu 1 tiểu khu Quả Dứa.

Người nhặt: Triệu Lăng.

Năm tháng ngày.

.

Tầng thứ 7 khu 1 tiểu khu Quả Dứa ——.

.

Di động của Triệu Lăng đột nhiên reng chuông, cậu do dự một chút, nhấn xuống nhận nghe…

.

“Bà xã —— “

.

“Cúp.”

.

“A, đừng đừng đừng! Triệu Lăng à, cái đó… Anh làm rớt chìa khóa…”

.

“… Cúp.”

.

“A, chờ một chút! Em, đêm nay trở về ngủ chứ?”

.

“… Cúp.” Triệu Lăng chợt nhớ tối hôm qua ở nhà Hình Kỳ, hai người lần đầu tiên làm chuyện ấy cưỡi lăn các loại… Gương mặt chầm chậm đỏ bừng… Nghĩ cho dù lần này Hình Kỳ làm “mất” chìa khóa, anh ấy cũng không theo mình quay về.

.

“Đại lễ mừng năm mới, đừng vứt bỏ anh mà bà xã —— “

.

“Cúp…”

.

Nghe điện thoại truyền tới âm bận bíp bíp bíp, Hình Kỳ lau mặt một phen, tự thán bản thân ngày hôm qua không nên quên mất sự phát triển về sau mà làm nhiều thêm một lần a.

.

Bối rối một chốc, anh đặt điện thoại trong túi quần rộng, rồi bắt đầu vừa đập cửa vừa kêu rên: “Anh không có chìa khóa không về phòng được Triệu Lăng à! Em nhưng không thể không tạm thời thu lưu anh vài năm chứ  —— “

.

… .

.

Cho nên, nếu không gạt được bà xã về nhà, vậy cố gắng dán mình sát qua đi!

.

- Hết ngoại truyện -.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Truyện rất đơn giản phải không ~~~【 che mặt bư~>///<

Mọi người xem vui vẻ chậm rãi nha ~ Giáng sinh vui vẻ ~(づ ̄  ̄)づ

– Hết truyện – 

Tên gốc: Nhất cá khổ bức đích ám luyến cố sự

Tạm dịch: Một câu chuyện thầm mến khổ bức

Tác giả: Bán Hạ Tả Tâm Thang

Raw: Tiểu Diệp Thảo

Translator: Quick Translator, Google Translate

Lọt hố: Natane

Lưu ý: Tác phẩm chưa được sự đồng ý của tác giả, mang tính chất phi thương mại và giải trí cá nhân. Đừng nên mang đi chỗ khác.

Văn án

 A phát hiện mình rất thích B giường đối diện.

Đáng tiếc, B là thẳng nam.

Ở cùng một mái nhà, chỉ thể nhìn không thể sờ.

Chỉ có thể khổ sở thầm mến.

Nội dung nhãn: tình hữu độc chung

Tìm tòi mấu chốt tự: nhân vật chính: A, B | Phối hợp diễn: tiểu C | Cái khác: thầm mến, tiểu đoản văn

Chính văn

A phát hiện mình rất thích B giường đối diện.

Ký túc xá của bọn họ là một phòng tiêu chuẩn bốn người ở, giường trên dưới bàn, mỗi bên hai giường, ở giữa có lối đi nhỏ, giường của B và cậu đều tựa vào ban công.

Trong ký túc xá còn có hai người khác, đều là học trò vùng này, hằng năm ở trong nhà, ký túc xá ít lui tới, ngẫu nhiên vài hôm mới trở về đây ngủ.

A khổ sở thầm mến B, cậu không dám biểu lộ một ý nghĩ không an phận nào với anh.

Cùng là bạn cùng ký túc xá, cùng là đồng học, nếu như bị phát hiện thì sao đây, nói không chừng B sẽ đâm ra chán ghét cậu, dù sao đồng tính luyến ái hiện nay không dễ dàng được người khác chấp nhận.

Người đồng tính sống rất khép kín, đại bộ phận đều như con chuột trong cống thoát nước, không để người khác phát hiện.

Ngoài ra, B là một thẳng nam. Cậu nhiều lần bắt gặp B cùng một nữ sinh dạo quanh trong sân trường, nói cười vui vẻ, mặt mày sáng rực.

Tuy lần nào B cũng phủ nhận, nhưng ai tin được.

A nằm trên giường, nhìn trần nhà thở dài

Nửa đêm rồi mà B vẫn chưa trở về, có lẽ là cùng bạn gái ăn cơm, đi dạo phố, xem phim xong rồi tìm một khách sạn ven đường tiến hành vận động hài hòa đi.

Đang suy nghĩ mông lung, cửa mở, B đã trở lại.

A im thin thít, giả bộ ngủ.

B ở dưới giường thay quần áo, A nằm ở trên híp mắt nhìn lén.

Chậc chậc chậc, dáng người thật tốt… (ˉ『ˉ)

Quan hệ của hai người thật ra không tồi, dù sao trong ký túc xá thường chỉ có hai người bọn họ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cùng nhau đi học, ăn cơm, vào mùa đông ở trong phòng tắm tắm rửa chà lưng vân vân vũ vũ, bạn hiểu rồi đấy …

Nhìn được nhưng không sờ được, thật khổ sở.

Sống ngày ngày như thế này rất khó nhịn, A cảm thấy mình sớm muộn gì cũng nghẹn quá mà bệnh mất, sau này nói không chừng phải đi XX bệnh viện ngoại khoa tiết niệu một chuyến.

A đau cũng khoái hoạt.

Rốt cuộc, một ngày nọ, B uống rượu say trở về.

Khi đó, A như thường lệ nằm trên giường, nhìn trần nhà chờ B.

Không ngờ, B say đến hồ đồ, nằm sai giường, cả người đầy mùi rượu nằm trên người A mà ngủ mất.

A thoáng chốc đại não trống rỗng.

Đây là chuyện gì xảy ra! Thượng đế thấy cậu khổ sở quá nên thiện tâm cho phúc lợi sao! Đây có phải là mộng xuân trở thành sự thật! Phía dưới đã cứng lên rồi a! Giai nhân trong ngực, ăn kiền mạt tịnh a! ! Cơ hội thật tốt a!  ! Gào khóc gào khóc! ! ! !

Vấn đề là cậu không có lá gan kia…

Sau khi áp đảo xong thì sao? Ngày mai tỉnh lại làm sao đối mặt? Làm đươc một lần nhưng  phải mất đi vĩnh viễn.

A đẩy đẩy B, “Uy, đại ca, anh nằm sai giường rồi.”

B hàm hồ nói mơ, tiếp tục ngủ.

A trong lòng khóc thầm, giãy dụa thoát khỏi B, giúp anh cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn, chính mình qua giường đối diện nằm.

Diễm ngộ như thế lại vô phúc hưởng thụ, thật là xui xẻo mà!

A nằm xuống giường B vẫn như trằn trọc như cũ, không thể ngủ được.

Gối đầu của B, chăn của B, mùi của B…

A chịu không được nửa, yên lặng bò xuống giường, mở ra laptop, bắt đầu gõ chữ.

Cậu đem quá trình thầm mến khổ sở của mình viết thành tiểu thuyết, đăng trên một trang website màu hồng phấn.

A nghĩ, để cho mọi người cùng nhau khổ sở giống cậu đi.

Ngày qua ngày lại qua ngày, A một bên tiếp nhận các loại cám dỗ, một bên đăng bài mới.

Cậu trong tiểu thuyết hóa thân thành Nam Nhất, chính là người khổ sở thầm mến thẳng nam Nam Nhị. Cậu đem từng sự kiện trong cuộc sống của mình, chỉnh lý lại một chút rồi đăng lên mạng. Nói là tiểu thuyết, không bằng nói là nhật kí trá hình. Cậu tự giễu mình, khổ sở nhưng không thiếu dí dỏm, văn phong tự phun tự tào cư nhiên được hoan nghênh, bên cạnh tiêu đề được đánh một chữ HOT.

Các cô nàng trong bài viết sung sướng nhìn cuôc sống khổ sở của Nam Nhất, hô lên nhanh nhanh HE đi!

A thở dài, cậu đang ngồi ở trên giường, toàn bộ ký túc đều trong tầm mắt, mà B lúc này đang lỏa thân trên đi lòng vòng vội vàng trong phòng.

A yên lặng hộc máu, phúc đáp ở bài viết : tôi cũng muốn HE, nhưng Nam Nhị không thích tôi a!

Lời vừa nói ra, khắp nơi kinh hãi.

Cô nàng Giáp: Gào khóc! ! Thần triển khai, có thật không! ! !

Cô nàng Ất: Nguyên lai LZ [1] chính là Nam Nhất! Vậy càng phải HE! Cầu HE!

Cô nàng Bính: thần triển khai +1,

Cô nàng Đinh: thần triển khai +2, LZ cố lên! Đẩy ngã Nam Nhị! Không cần hỏi ý, thượng đi!

Cô nàng Mậu: thần triển khai +10086, LS [2], chúng ta đánh cuộc đi, đặt cược một xe hoàng kim Nam Hai là công !

A không thể không bội phục ánh mắt sắt bén của các cô nàng.

A: xin giúp đỡ, tôi nên làm gì bây giờ?

Vì thế các cô nàng bắt đầu bày mưu tính kế.

A mỗi bài đều nhìn qua một lượt, mặc kệ chủ ý có được hay không, đây đều là tâm ý của các cô nàng suy nghĩ cho cậu.

Phía dưới truyền đến thanh âm gõ bàn phìm.

A liếc mắt nhìn một cái, là B đang tán gẫu trên mạng, âm thanh lạch cạch lạch cạch không dứt bên tai.

B dường như cảm thấy được cậu đang nhìn mình, quay đầu lại, nở nụ cười với A.

A quay đầu.

Cười vui vẻ như thế, rất hạnh phúc với bạn gái đi.

A ánh mắt có chút ướt ướt, đóng laptop lại, trùm đầu ngủ.

Khi tỉnh lại, trời đã tối đen rồi.

Chuyện thứ nhất khi A mở mắt ra là nhìn giường đối diện.

Vẫn đang ngồi phía dưới tán gẫu.

A mở laptop lên, mở ra trang đã được đánh dấu.

Phía dưới bài viết xuất hiện một lời bình luận thật dài, được các cô nàng tôn sùng là thần phân tích.

Tác giả lời bình đầu tiên là phân tích giản lược đặc điểm, tính cách Nam Nhị, sau đó căn cứ vào lời văn tiểu thuyết, phân tích đánh giá hành vi, tâm tư và mục đích của Nam Nhị. Nói tóm lại, Nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net