Chương 8: Dây hoa J

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ sơ TS-2075.

    Phàm là hồ sơ có chữ TS mở đầu, đều là vụ án bị gác lại niêm phong cất vào kho, thường thì loại án này rất đặc biệt, đúng lúc vì kẻ tình nghi đột nhiên tử vong, hoặc là vụ án đột nhiên bị gián đoạn, mà bị tạm thời gác lại.

    Hồ sơ số 2075, được gọi là sự kiện “Dây hoa J”.

    Hình vẽ ký hiệu “Dây hoa J” này, là chữ ký của một vị cố hoạ sĩ, nguyên danh là Paul J, cuộc đời sáng tác chia làm hai giai đoạn trước sau.

    Paul của giai đoạn đầu, phong cách hội họa khá là tinh xảo tinh tế, trình độ tuy rằng không thấp, nhưng không có điểm đặc biệt, nên tác phẩm chỉ có thể làm tranh trang trí, giá cả không cao.

    Paul của giai đoạn đầu là một vị hoạ sĩ khá bình thường có cuộc sống an nhàn, kinh doanh một khu triển lãm tranh vẽ.

    Bước ngoặt đời sáng tác của Paul, xảy ra khi hắn 32 tuổi, năm đó, Paul bị một lần phát bệnh tim nghiêm trọng. Mặc dù được chữa trị và chăm sóc hết sức, hắn giữ được mạng, nhưng vẫn lâm vào hôn mê.

    Khi người nhà của Paul nghĩ hắn đã trở thành người sống đời thực vật, sau khi hôn mê gần nửa năm, Paul thần kỳ tỉnh lại.

    Đây vốn là chuyện vô cùng tốt đẹp, kỳ tích y học xảy ra, một vị hoạ sĩ trẻ tuổi khỏi hẳn bệnh xuất viện, tiếp tục sống cuộc đời của mình.

    Nhưng không ai ngờ. . . . . . Paul tỉnh lại sau mê man, đã không còn là Paul nữa.

    Vị hoạ sĩ vốn quy củ này, đột nhiên phong cách vẽ tranh đột biến. Hắn bắt đầu vẽ tác phẩm phong cách quỷ dị, chữ kí cũng từ chữ J in hoa bình thường, biến thành chữ J vẽ từ dây hoa.

    Sau khi thay đổi phong cách, tranh của Paul bắt đầu được các đại gia sưu tầm ưu ái, giá cả cũng thuận nước đẩy thuyền mà tăng, thanh danh càng ngày càng lớn.

    Sau một lần đấu giá bán được tranh với giá cao, hắn nhận một tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình.

    Đây cũng là lần duy nhất Paul nhận phỏng vấn TV.

    Trong lần phỏng vấn này, người chủ trì so sánh tác phẩm của Paul trước và sau hôn mê, hỏi hắn, có phải hôn mê đã làm thay đổi phong cách vẽ tranh của hắn hay không, và. . . . . . Những tác phẩm quỷ dị đó, rốt cuộc đang miêu tả cái gì?

    Đáp án của Paul có thể nói là kinh thế hãi tục.

    Hắn nói, trong thời gian hắn hôn mê, kỳ thật hắn đã đến một thế giới khác, đó là thế giới có trình độ văn minh rất cao, hắn ở đó gặp được thần minh.

    Cả tiết mục, Paul đã giới thiệu hiểu biết của mình về thế giới kia, còn nói mình đã nhìn lén được ý nghĩa thật sự của cả vũ trụ và nhân loại.

    Tiết mục đó được phát sóng, còn tạo ra rúng động không nhỏ, lúc ấy rất nhiều người nói hắn phát điên rồi, cũng có người nói hắn có thể đã gặp một loại ảo giác do thể nghiệm vào lúc gần chết, còn có người nói hắn lừa đảo, chỉ là để bán tranh thôi. Đương nhiên, cũng có không ít người, đặc biệt một ít người theo thuyết âm mưu và chủ nghĩa thần bí, đều tin hắn nói sự thật.

    Nhưng bình thường, tranh luận và phê bình, đều giúp cho giá trị của tác phẩm nghệ thuật đi lên,  danh khí của Paul trong giới sưu tầm dần dần lớn lên, rất nhiều người hét giá mua lại tranh của hắn.

    Mặt khác, cũng là điểm khiến người ta khó tưởng tượng được, tranh của Paul hình như có lực hấp dẫn nào đó, rất nhiều người sưu tầm liên tục  truy lùng tác phẩm của hắn, cũng công bố, tác phẩm của hắn giống như là bản đồ về thế giới kia, thu thập càng nhiều, càng có thể hiểu biết tình hình thế giới đó.

    Vốn một loạt chuyện như vậy, được xem là thuộc phạm trù sáng tác và đầu tư tác phẩm nghệ thuật, không phải vấn đề lớn.

    Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, liền biến thành vấn đề lớn.

    Người suu tầm tác phẩm của Paul, bắt đầu trở nên kỳ quái.

    Cảnh sát liên tục phá và bắt giam mấy vụ án giết người, các hung thủ chẳng có lý do gì, tàn nhẫn sát hại người yêu của mình. Mà khi cảnh sát điều tra những vụ mưu sát này, phát hiện một điểm trùng hợp kinh người  —— trong nhà các hung thủ, đều cất chứa tác phẩm của Paul, hơn nữa bản thân bọn họ, đối với tranh của Paul và thế giới khác, đều sùng bái đến mức bất thường.

    Theo đó những vụ án như vậy xảy ra càng ngày càng nhiều, tranh của “Dây hoa J”, được gọi là “Tranh tử vong”.

    Lúc ấy có tâm lý học gia nêu ý kiến, Paul có thể đã hạ ám thị tâm lý nào đó vào trong tranh của mình, loại ám thị này khiến người ta khi chiêm ngưỡng tranh, sinh ra cảm giác sợ hãi nổi hết da gà, từ đó gia tăng tính thần bí cho tranh.

    Cuối cùng, Paul bị khởi tố, các triển lãm tranh vẽ lớn và hội bán đấu giá đều lâm thời loại bỏ hết tranh của hắn, phần lớn tác phẩm của “Dây hoa J” cũng bị tiêu hủy.

    Vào sáng sớm một ngày sau khi Paul bị khởi tố, nữ giúp việc nhà Paul phát hiện hắn chết ở trong nhà, nguyên nhân chết là dùng thuốc quá liều.

    Vụ án gây khiếp sợ giới nghệ thuật này, vì Paul qua đời mà chấm dứt, tác phẩm của “Dây hoa J”  cũng vì bị giới nghệ thuật liên hợp tẩy chay, dần biến mất trong tầm nhìn của công chúng. Nhưng vì sự kiện này, tác phẩm của “Dây hoa J”  bị giao cho các thế lực kiểu sùng bái tà ác và thần bí khiến người ta kinh sợ, lưu truyền ở chợ đen, cũng có người lén mua tranh của hắn, đương nhiên, cũng xuất hiện một ít tranh nhái trên thị trường.

    Thú vị chính là, tác phẩm nhái lại bất luận có giống tranh gốc đến cỡ nào, đều không thể tạo được thương tổn gì.

    Bởi vì phần lớn quãng đời của Paul ở thế kỷ trước, cho nên “Dây hoa J” chính là một truyền thuyết đô thị thuộc loại tác phẩm nghệ thuật, hiện tại cơ bản tác phẩm của Paul có thể tìm được, đều là tranh mô phỏng lại.

    Triển Chiêu xem hết hồ sơ “Dây hoa J” như kiểu đọc tiểu thuyết, cầm kẹp tài liệu lạch cạch gõ bàn, “Không lý nào a! Hơi quá đáng!”

    Nói xong, mượn lấy di động trên bàn gọi điện thoại.

    Những người khác của SCI đều tò mò xem phản ứng của Triển Chiêu.

    Triển Chiêu điện thoại cho cục trưởng Bao, vừa gọi được liền kháng nghị, “Đây là vụ án ám thị tâm lý điển hình a! Vì sao cháu chưa từng thấy phần hồ sơ này?”

    Đầu kia điện thoại cục trưởng Bao giống như đang ăn táo, nhai rộp rộp một hồi lâu sau, đáp một câu, “Cấp bậc cậu không đủ chăng?”

    Triển Chiêu hít ngược một ngụm khí lạnh, “Cháu. . . . . .”

    “Hoặc là trình độ không đủ?”

    Cục trưởng Bao dùng ngôn ngữ công kích, hai cú đâm thẳng vào chỗ yếu hại, Triển Chiêu há miệng khiếp sợ, vừa định phản bác mấy câu, đầu kia cục trưởng Bao tiếp tục cắn táo, “Nhanh chóng phá án!” Nói xong, cúp điện thoại.

    Điện thoại cụp một tiếng cúp mất tiêu, Triển Chiêu nâng tay định đập cái di động, Tương Bình phóng qua tiếp được, “Đừng làm tổn thương điện thoại của em!”

    Triển Chiêu căm giận liếc Ngọc Đường —— ta giận!

    Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, ấn Triển Chiêu tức giận lên ghế bên cạnh, tiện thể nhét một cục slime giải tỏa căng thẳng của Bạch Trì vào trong tay anh, còn mình thì đi ra cửa.

    Ở cửa, Công Tôn đã cầm ảnh chụp đi tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Vừa rồi Mã Hân đi chụp ảnh Vương Mỹ Vân, trên cánh tay cô ta cũng có hình xăm “Dây hoa J” này.

    “Cô ta có nói đây là hình xăm gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    Công Tôn lắc đầu, “Cô ta hiện tại không chịu nói gì hết.”

    Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp nhíu mày, vừa đưa phần hồ sơ số 2075 cho Công Tôn xem.

    Công Tôn lấy qua lật xem, đồng thời nghe từ trong văn phòng truyền đến tiếng vang “bèm bẹp bèm bẹp”  kỳ quái.

    Công Tôn ngẩng đầu nhìn vào trong văn phòng, thấy Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, trong tay có một tảng slime lớn, bị anh vò cho bèm bẹp kêu.

    Công Tôn đẩy đẩy kính, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao vậy? Áp lực lớn thế sao?”

    Bạch Ngọc Đường khoát tay, vừa hỏi Công Tôn, “Triệu Tước đi tìm đại ca hả?”

    “Ừ.” Công Tôn nhìn tư liệu gật đầu, “Nói dẫn anh ấy đi viếng mộ, đúng rồi, đại ca cậu nói buổi tối cùng ăn cơm. Còn có a. . . . . . Vài ngày nữa Bạch thị muốn tổ chức sự kiện, cặp song sinh đang hỏi gần đây có an toàn không, quanh đây có biến thái thường lui tới gì không.”

    Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Tổ chức sự kiện gì?”

    Công Tôn xem xong tư liệu, cảm thấy không thuộc phạm trù nghiên cứu của mình, không có hứng thú, liền trả lại cho Bạch Ngọc Đường, trả lời, ” Lễ Điện ảnh!”

    Bạch Ngọc Đường bất giác lặp lại, “Lễ Điện ảnh?”

    “Ừ.” Công Tôn gật đầu.

    “Nói cách khác nguyên nhóm tai tinh của công ty anh ấy đều phải tham gia?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy Bạch đại ca nhà mình có thể cảm thấy việc tổ chức bị hủy cũng khá bành trướng, chỉ làm tiệc thôi cũng đã chuyện không may, vậy mà còn dám tổ chức lễ Điện ảnh. . . . . .

    “Cụ thể là khi nào?” Bạch Ngọc Đường còn có chút lo lắng.

    “Đã lên lịch rất lâu, theo kế hoạch là hai tuần sau.” Công Tôn cũng thấy thời gian tổ chức hình như có chút vi diệu.

    Bạch Ngọc Đường liền thấy không ổn, “Hai tuần sau. . . . . . Không phải là thời hạn của người chế thuốc đấy sao?”

    Đang nói, cửa thang máy ở bên cạnh “Đinh” một tiếng mở ra.

    Trần Gia Di và Tương Nam mang theo một nữ sinh trẻ tuổi đi ra, Trần Gia Di vẫy tay một cái với Bạch Ngọc Đường, ba hai bước đã chạy tới, liếc mắt thấy Mã Hán trong văn phòng, lập tức chạy vào.

    Tương Nam cũng đánh tiếng với Bạch Ngọc Đường, giới thiệu cho anh, cô gái được đưa đến tên là Lý Lâm Lâm, là bạn thân của trợ lý nhà mình, trước kia đã làm trợ lý cho Vương Mỹ Vân trong ba năm, là em họ của Vương Mỹ Vân, cho nên tình cảm tốt cũng rất quen thuộc.

    Lý Lâm Lâm lo lắng, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch đội trưởng, chị họ của tôi hiện tại tình hình thế nào?”

    Bạch Ngọc Đường nói hiện tại cảm xúc còn rất ổn định, nhưng cô ta thuê người sát nhân, hành vi phạm tội vẫn khá nghiêm trọng.

    “Thuê. . . . . . thuê người sát nhân?” Lý Lâm Lâm bị dọa, “Chị ấy thật sự điên rồi! Chị họ tôi trúng tà rồi!”

    Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ —— trúng tà không thể là lý do giảm hình phạt cho cô ta.

    “Thật đó!” Lý Lâm Lâm hình như rất kiên trì, “Trước kia chị họ tôi không phải như thế! Đều là bởi vì mua bức tranh kia về, chị ấy mới không bình thường . . . . . .”

    Sau khi Bạch Ngọc Đường nghe thấy “Bức tranh”, liền ra hiệu bảo Lý Lâm Lâm chờ một chút, nói Bạch Trì đưa cô và Tương Nam đến phòng thẩm vấn.

    Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường huýt sáo với Triển Chiêu còn ngồi trên ghế xoay vừa xem hình vừa niết cục slime.

    Triển Chiêu ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường ngoắc ngón tay với anh, ý bảo —— đi thôi!

    Triển Chiêu buông cục slime, chạy ra.

    Hai người chuẩn bị đến phòng thẩm vấn, thấy cửa thang máy lại mở, Lạc Thiên và Tần Âu cũng đi ra.

    Vừa rồi SCI giải phạm nhân trở về, Vương Mỹ Vân không có uy hiếp được sắp xếp ở trong phòng thẩm vấn. Mà tên sát thủ danh tính chưa rõ thì có cảm giác vô cùng nguy hiểm, trước hết sắp xếp đến phòng tạm giam.

    Lạc Thiên và Tần Âu phụ trách áp giải, kết quả vừa đến phòng tạm giam còn suýt gặp chuyện không may.

    Tên kia trước khi bị nhốt vào đột nhiên tập kích nhân viên cảnh sát áp giải hắn, mũi người cảnh sát kia bị hắn húc khuỷu tay cho chảy máu, cũng may áp giải hắn còn cả Lạc Thiên, mới đè được người lại, bằng không đã thật sự để hắn chạy thoát.

    “Tên kia phỏng chừng là sát thủ chuyên nghiệp.” Lúc ra khỏi thang máy, Tần Âu và Lạc Thiên đang tán gẫu.

    Bạch Ngọc Đường hỏi tên kia có nói gì không, Lạc Thiên và Tần Âu đều lắc đầu, đến bây giờ vẫn chưa nói một lời, hơn nữa cứ luôn cười tủm tỉm, nhìn đặc biệt có tố chất thần kinh.

    “Sức lực của hắn rất lớn, động tác chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp.” Lạc Thiên cảm thấy người này biết đâu có tiền án, tốt nhất để Tương Bình tra một chút.

    Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, xoay người cùng Triển Chiêu vào phòng thẩm vấn, chuẩn bị nghe xem người em họ cứ khăng khăng Vương Mỹ Vân bị “trúng tà” sẽ nói như thế nào.

    Thấy Trần Gia Di đến, Mã Hân trong phòng pháp y bên cạnh cũng chạy ra.

    Mã Hân còn rất hóng chuyện, lại hỏi thăm Gia Di, “Lần em gặp Vương Mỹ Vân trước đó, không biết cô ta điên như vậy a, sao lại thế?”

    Trần Gia Di thần bí nói, “Kỳ thật, Vương Mỹ Vân không phải người đầu tiên đâu!”

    Mã Hân giật mình, Mã Hán cũng nghe thấy, khó hiểu hỏi, “Không phải người đầu tiên?”

    “Chứ sao nữa!” Trần Gia Di gật đầu, “Sư tỷ của cô ta cũng giết người yêu mình sau đó tự sát, bất quá vị sư tỷ đó không nổi lắm, hơn nữa người nhà yêu cầu xử lý kín tiếng, cho nên sau đó công ty nói với bên ngoài cô ấy giải nghệ di cư.”

    “Eo ôi, bệnh này còn lây nữa sao?” Triệu Hổ thấy có náo nhiệt tự nhiên là phải hóng, tò mò hỏi, “Sư tỷ của cô ta cũng làm Tuesday sao?”

    “Không phải a! Sư tỷ của cô ta giết vị hôn phu chung tình của mình, vốn hai người trai tài gái sắc xứng đôi biết bao nhiêu, thật không biết cô ấy bị thần kinh cái gì!” Trần Gia Di nhận trà sữa Bạch Trì đưa cho, vừa uống vừa lắc đầu, “Nghe nói a, đều liên quan đến một bức tranh!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sci #thumieu