Chương 9: Bí mật trong tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Lý Lâm Lâm em họ kiêm trợ lý của Vương Mỹ Vân được Tương Nam  đưa tới SCI.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới phòng thẩm vấn, ngồi xuống, hỏi kỹ Lý Lâm Lâm về tình hình của Vương Mỹ Vân.

    Ở cửa phòng thẩm vấn cũng tụ tập không ít người, thành viên SCI, những người rảnh rỗi không có việc làm cũng đến nghe.

    Lý Lâm Lâm tiếp tục nói, “Hết thảy đều là vì bức tranh kia!”

    Triển Chiêu hỏi,”Là bức tranh như thế nào?”

    Lý Lâm Lâm mở di động, mở hình đưa cho Triển Chiêu xem.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến đến cùng xem.

    Đó là một bức tranh, được treo trên một mặt tường, so sánh với lò sưởi âm tường phía dưới, bức tranh này kích thước không nhỏ, có thể là rộng một mét, cao một mét sáu.

    Đầu tiên, bức tranh phối màu vô cùng đơn giản, nâu, vàng, đỏ đậm. . . . . . Nói cách khác là thiên về hệ màu nóng.

    Nhưng khi xem tranh, lại không thể khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.

    Kết cấu tranh phân thành hai phần cao thấp, phía trên miêu tả hình như là vũ trụ, từng tảng tinh vân màu đỏ lớn, còn có mấy tinh cầu đỏ sậm, có chung quanh tinh cầu còn có vòng sao. Mà phía dưới là một mảnh sa mạc đỏ au lớn, cách phối màu và khuynh hướng cảm xúc thoạt nhìn có chút giống đốm lửa rực rỡ.

    Giữa các tinh cầu khác nhau, có một sợ dây vặn vẹo thật dài nối liên tiếp, sợi dây này xuyên qua các tinh cầu, kéo dài tới chỗ sâu trong vũ trụ.

    Trên sợi dây nối xuyên suốt bức tranh, có hình mặt người.

    Chính xác mà nói, là phân nửa khuôn mặt, có chút giống mặt búp bê đất sét chưa hoàn thành, có hình dáng mặt, nhưng chưa tạo ngũ quan cẩn thận. Biểu cảm các khuôn mặt khác nhau, tất cả hỉ nộ ái ố đều có, nhưng vì ngũ quan không rõ, cho nên tạo cảm giác thần bí lại mông lung.

    Mặt khác, bức tranh này còn xảo diệu lợi dụng ảo giác thị giác của mắt người. Nếu nhìn kỹ các khuôn mặt trên dây nối kia, hình ảnh sẽ đứng yên. Mà nếu nhìn bối cảnh, sẽ sinh ra lỗi giác khuôn mặt trên dây đang vặn vẹo lay động. Nhìn từ trên xuống hoặc từ dưới lên, thậm chí còn cảm thấy biểu cảm đang biến đổi.

    Triển Chiêu hưng trí xem tranh, còn thỉnh thoảng di chuyển điện thoại, nghiên cứu biến hóa hình ảnh.

    Bạch Ngọc Đường nhìn qua, liền nhíu mày không xem nữa. . . . . . Có lẽ là vì bẩm sinh cảm giác có hơi nhạy cảm, bức tranh này khiến anh thấy chán ghét, không hiểu vì sao có người lại đi sưu tầm tranh loại này.

    Mà người ở bên ngoài phòng thẩm vấn càng thêm sốt ruột, nhìn không thấy hình ảnh chỉ nghe thấy tiếng, quả thật chính là tra tấn.

    Triệu Hổ hỏi Trần Gia Di có thấy bức tranh kia chưa, Trần Gia Di lắc đầu, nói chưa từng đến nhà Vương Mỹ Vân.

    Triển Chiêu xem tranh một lúc lâu, cuối cùng trả điện thoại lại cho Lý Lâm Lâm.

    Tuy rằng rất nghi ngờ, nhưng tâm tình Triển Chiêu lúc này đã thả lỏng hơn so với vừa rồi.

    Ban đầu, là bức tranh có cất giấu ám thị tâm lý, còn cả chữ J trong tên, Triển Chiêu tuy rằng ngoài miệng nói phong cách không giống với Triệu Tước, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng —— lỡ đâu thật sự có cái gì liên quan đến Triệu Tước thì làm sao bây giờ? Ví dụ như thứ gì đó hồi phát điên trước kia chú ta để lại thì sao.

    Bất quá sau khi nhìn thấy bức tranh, Triển Chiêu lại an tâm, từ phong cách và thủ pháp của tranh, có thể xác định không phải tác phẩm của Triệu Tước.

    Đồng thời, Triển Chiêu cũng thấy cái gọi là thủ pháp “Ám thị tâm lý” trên bức tranh kỳ thật khá thô, không “Chuyên nghiệp” như tưởng tượng.

    Mà thay vì nói là một loại ám thị, không bằng nói bức tranh này tạo ra một loại đe dọa, ám thị tâm lý hẳn là chưa đến, nhưng tranh này thô bạo khiến người ta có cảm giác sợ hãi và không thoải mái.

    Bạch Ngọc Đường hỏi Lý Lâm Lâm lai lịch bức tranh.

    Lý Lâm Lâm kể chi tiết cho hai người câu chuyện xưa.

    Bức tranh này là Vương Mỹ Vân mua, nhưng không phải mua ở chỗ bán đấu giá.

    Nguyên nhân là, Vương Mỹ Vân có một người sư tỷ, chính là một tiền bối cùng công ty với cô ta, tên là Phương Tình, ba năm trước vì tình biến, giết vị hôn phu của mình, sau đó tự sát. Sau khi Phương Tình qua đời, cảnh sát và người nhà Phương Tình đều không thể hiểu cô ấy vì sao lại hành động điên cuồng như vậy, thậm chí nguyên nhân cô ấy sát hại vị hôn phu cũng không rõ, cuối cùng chỉ có thể giải thích là vì bị bệnh tâm lý trầm cảm hoặc là căng thẳng gì đó. Vương Mỹ Vân cùng một số người từng là bạn bè tốt của cô ấy, cử hành một sự kiện từ thiện nhỏ, lấy một ít đồ trang trí trong nhà Phương Tình đi bán từ thiện, muốn kiếm chút tiền, đưa cho cha mẹ cô ấy.

    Đây vốn là một việc thiện, đa số bạn bè cũng đều giàu có, ra giá mua rất nhiều đồ trang trí, mà Vương Mỹ Vân cũng mua không ít đồ, trong đó có bức tranh này.

    Bức tranh vốn được treo trong phòng khách nhà Phương Tình, vô cùng nổi bật.

    Lúc ấy Lý Lâm Lâm vẫn là trợ lý của Vương Mỹ Vân, nhìn thấy bức tranh liền cảm thấy xấu muốn chết, Vương Mỹ Vân cũng từng khinh bỉ, nói tranh thật sự rất xấu.

    Sau khi mua tranh, Vương Mỹ Vân để nó vào kho, cũng không để ý.

    Không lâu sau, Vương Mỹ Vân mua một tòa nhà mới, phòng khách có thiết kế lò sưởi âm tường, vách tường phía trên lò sưởi trống rỗng sẽ không đẹp, Vương Mỹ Vân đã định treo tranh lên, không biết nghĩ thế nào mà lại tìm bức tranh kia đến, treo trong phòng khách.

    Lúc ấy vừa vặn có người biên kịch đến nhà cô ta bàn việc, nhìn phòng khách nhà cô ta liền nói gu thẩm mỹ rất độc đáo, trong nhà các nữ minh tinh khác treo nhiều nhất là hình nghệ thuật của chính mình. Còn nói trước đó đến nhà Trần Gia Di, các loại ảnh chụp trong nhà cô đều là tranh chân dung đủ kiểu, ngay cả cửa tủ quần áo cũng gắn hình nghệ thuật.

    Lúc ấy, Vương Mỹ Vân cười còn nói cô ta và Gia Di không cùng phong cách, người ta thuộc phái bình hoa, còn cô ta là phái thực lực.

    Bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Gia Di sặc một ngụm trà sữa trân châu, bất mãn, “Tôi có đâm chọc gì cô ta đâu chứ?!”

    Nói xong, Gia Di kéo Mã Hán làm nũng, “Cô ta dám nói xấu sau lưng em kìa!”

    Mã Hán hỏi cô, “Phái thực lực và phái nhan sắc em muốn phái nào?”

    Gia Di không hề nghĩ ngợi, “Đương nhiên là phái nhan sắc!”

    Mã Hán gật gật đầu, “Vậy thì đúng rồi, cô ta khen em đó chứ.”

    Gia Di nghĩ nghĩ, dựa vào Mã Hán hạnh phúc, “Thì ra là thế a!”

    Mã Hân bưng ly trà sữa nhìn đại ca nhà mình —— nhanh chóng cưới chị gái này đi! Anh cứ chờ mãi làm gì?

    Bên trong phòng thẩm vấn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đang đeo tai nghe, cùng nhau liếc mắt nhìn về phía tấm kính thủy tinh một chiều —— muốn yêu đương thì đi ra ngoài!

    Gia Di lập tức che miệng không nói nữa, kéo bạn trai tiếp tục nghe.

    Căn cứ theo Lý Lâm Lâm miêu tả, từ sau khi treo bức tranh tại phòng khách, tính cách Vương Mỹ Vân bắt đầu dần thay đổi.

    Vốn dĩ, Vương Mỹ Vân là một người vô cùng “lười biếng”, cô ta cơ bản cái gì cũng không quan tâm, hết thảy đều giao cho trợ lý, ăn mặc cũng lười suy nghĩ. Lý Lâm Lâm nói mình từ lúc đến chăm sóc chị họ, cứ y như mẹ của cô ta luôn, cái gì cũng phải quan tâm. Nhưng sau khi treo bức tranh kia lên, Vương Mỹ Vân dần dần trở nên đa nghi, cô luôn hỏi Lý Lâm Lâm đang làm gì, còn ngại Lý Lâm Lâm quản quá nhiều, sau đó cô ta bắt đầu khóa cửa phòng ngủ, cuối cùng phát triển đến mức lấy lại tất cả chìa khóa nhà ở chỗ trợ lý hay người đại diện. Rồi đến cả dì dọn vệ sinh không được vào nhà, đến cuối cùng ngay cả mẹ mình cũng không cho vào cửa. Nói đơn giản một chút, cô ta từ một người cơm chiều ăn gì cũng cần Lý Lâm Lâm nghĩ hộ, biến thành một người mà ngay cả đồ ăn mẹ mình tự làm cho cũng nghi ngờ xem có độc không.

    Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhíu mày nhìn nhìn Triển Chiêu —— ám thị của bức tranh có tác dụng mạnh như vậy sao?

    Triển Chiêu cũng không xác định, vuốt cằm lắc lắc đầu —— không chắc có phải vì bức tranh kia hay không nữa.

    Tính cách Vương Mỹ Vân càng ngày càng trở nên đa nghi hơn, thậm chí xuất hiện hiện tượng không bình thường.

    Lý Lâm Lâm nói, sau đó không lâu, Vương Mỹ Vân bắt đầu tiêu rất nhiều tiền mua tác phẩm của hoạ sĩ này. Trước kia cô ta vung tiền mua túi mua giày mua trang sức, từ sau khi say mê tranh của hoạ sĩ này, không cảm thấy hứng thú với mấy thứ đó nữa, ngày ngày nhờ người tìm tranh. Hơn nữa tranh quỷ dị như vậy, cô ta không chỉ treo trong phòng khách, sau này còn trực tiếp treo trong phòng ngủ, tối nào cũng không ngủ, an vị trên giường nhìn chằm chằm bức tranh ngẩn người.

    Cứ như vậy một đoạn thời gian, Vương Mỹ Vân trở nên khá quái gở, giảm bớt liên hệ với người nhà và bạn bè, bắt đầu có rất nhiều bí mật.

    Lại qua một đoạn thời gian, cô ta không chỉ đa nghi, còn rất dễ nổi giận.

    Lý Lâm Lâm sở dĩ từ chức không làm trợ lý của cô ta nữa, là vì rất hay khắc khẩu.

    Vương Mỹ Vân thay đổi tự nhiên sẽ khiến người nhà lo lắng, Lý Lâm Lâm là em họ của cô ta, đương nhiên là quan tâm cô ta thật lòng. Lúc cha mẹ Vương Mỹ Vân hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đã nói cho họ chuyện bức tranh.

    Mẹ Vương Mỹ Vân liền nói với Vương Mỹ Vân phải vứt bỏ bức tranh.

   Kết quả Vương Mỹ Vân và mẹ mình cãi nhau một trận, thậm chí còn đuổi mẹ ra khỏi cửa.

    Lý Lâm Lâm sau đó muốn nhân lúc Vương Mỹ Vân không ở nhà tháo tranh xuống xử lý, kết quả bị Vương Mỹ Vân phát hiện, Vương Mỹ Vân cầm lấy một cái bình hoa ném qua, trúng đầu Lý Lâm Lâm bật cả máu, đến bệnh viện khâu rất nhiều mũi.

    Lý Lâm Lâm kể xong, còn vén tóc mái lên, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem vết thương của mình.

    Hai người đều nhìn thấy, vết sẹo rất dài cũng rất sâu, Lý Lâm Lâm để tóc mái chính là muốn che đi. Nếu nói là bị chị họ dùng bình hoa đập, đúng thật hơi quá đáng.

    Lý Lâm Lâm thở dài, nói mình bị trọng thương như vậy, Vương Mỹ Vân còn không có một chút hối lỗi, còn cấm cô đến nhà cô ta, không cho cô đến gần bức tranh này nữa, cho nên cô mới từ chức rời đi.

    Triển Chiêu hỏi cô có biết chuyện về Vương Mỹ Vân và Tiễn Phú hay không

    Lý Lâm Lâm nói chuyện này cô cũng gần đây mới biết, có rất nhiều người đồn đoán Vương Mỹ Vân quyến rũ người đã có vợ các kiểu, cô vốn không tin, chắc hẳn hết thảy đều xảy ra sau khi cô từ chức, cô cũng không quá rõ.

    Nhưng Lý Lâm Lâm vẫn tin chắc Vương Mỹ Vân có bệnh tâm lý, là vì ảnh hưởng từ bức tranh kia, bản thân cô ta không phải người tà ác như vậy.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong toàn bộ quá trình, đương nhiên cũng thấy quái dị.

    Tương Nam hình như cũng biết một chuyện, liền chen vào một câu, nói, “Tiễn Phú là thương nhân, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là đấu giá và đầu tư tác phẩm nghệ thuật.”

    Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày —— hay Vương Mỹ Vân kết giao với hắn, cũng bởi vì tranh?

    “Vương Mỹ Vân nói cô ta muốn giết Tiễn Phú bởi vì người này đùa bỡn tình cảm của cô ta, không muốn ly hôn để kết hôn với cô ta. . . . . .”

    Triển Chiêu vốn còn muốn hỏi Lý Lâm Lâm thấy lý do này thế nào, nhưng chưa nói xong, Lý Lâm Lâm liền lắc đầu, “Chắc chắn không phải sự thật, chị họ tôi thường nói nhất chính là muốn hẹn hò cả đời không muốn kết hôn, chị ấy thích hẹn hò hơn, bình thường trước khi hẹn hò sẽ nói rõ với bên nam là, chỉ hẹn hò chứ không không kết hôn gì hết.”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, cái cớ Vương Mỹ Vân giết người kỳ thật có chút gượng ép.

    Triển Chiêu hỏi Lý Lâm Lâm, “Bức tranh của Vương Mỹ Vân vẫn còn treo trong nhà sao? Tôi muốn đi xem.”

    Lý Lâm Lâm lấy ra di động, liên hệ với mẹ của Vương Mỹ Vân, cũng chính là dì của mình. Thương lượng thỏa đáng xong, Lý Lâm Lâm nói, dì cô có thể giúp mở cửa, hơn nữa bà cũng có mấy chuyện muốn nói cho cảnh sát.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng dậy, quyết định cùng đến nhà Vương Mỹ Vân, nhìn xem trong bức tranh kia, rốt cuộc cất giấu bí mật gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sci #thumieu