Chap 4: H-Hẹn hò á ??? [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng chỉ có một màu xanh rêu, có bóng chàng trai đang tự lấy viên đạn ra, trông anh rất khổ sở. Bỗng có tiếng gõ cửa, anh vội lau sơ vết máu, tròng vào người đại một chiếc áo thun và ra mở cửa. Là Song Ngư, cô e dè mở miệng:
- Ah... Uhm... vết thương của anh có sao không ?
- Uhm, không sao
- Không sao ? Thế tại sao áo anh ướt đẫm máu thế ? - Song Ngư mặt chuyển sắc khi nhìn thấy máu làm ướt đẫm cánh vai trái của anh
- Uhm, chỉ là tôi lỡ động vào vết thương thôi, không có gì nghiê.... - Kết chưa kịp nói xong thì bị Song Ngư lôi vào phòng. " tách " đèn mở lên, cô thấy trên đầu giường anh để cấy kẹp và cái khay, có vẻ như muốn gắp viên đạn ra. Cô đẩy anh xuống giường và đeo bao tay vào, cầm kẹp lên... Ban đầu bị kéo vào, Kết thoáng ngạc nhiên nhưng vì biết cô có ý định muốn gắp đạn ra dùm anh nên anh im lặng, thuận theo ý cô. Khổ sở lắm mới gắp ra được. Người anh đổ nhiều mồ hôi vì đau, môi bật máu vì cắn chặt không muốn thốt lên lời than đau, Song Ngư mỉm cười nhẹ, lau sơ vết thương rồi ra khỏi phòng anh. Kết ngồi dậy ngắm nhìn thân hình bé nhỏ đó bước ra, anh mỉm cười rồi dọn chiến trường và ngủ
==========================
Trong trận đấu kiếm vừa rồi, Xử Nữ không hề có một vết thương nào cả, nhưng ngược lại thì Sư Tử bị thương rất nhiều ở chân phải và tay trái. Cô vừa băng bó chân xong thì có tiếng gõ cửa " knock knock ", cô khập khiễng bước ra, kéo tay áo màu đen xuống và mở cửa, Xử Nữ hỏi han:
- Nè, cô không sao chứ ?

- Tôi không sao, anh tới đây làm gì ?
- Bộ phải có chuyện mới được tìm cô hay sao ? - Xử Nữ nhíu mày
- Không... - Sư Tử im lặng, Xử Nữ nhìn lướt qua cánh tay trái của cô, thấy ướt một mảng, anh nắm chặt tay cô và nói với giọng bực tức
- Tay cô bị thương mà dám nói không sao ?
- Chỉ vì... Ủa mà ai mượn anh quan tâm tôi ? - Sư xịu giọng rồi quát lại anh, chưa có ai dám quát cô cả
- Thật là, vào đây ! - Xử kéo cô vào phòng và băng bó cho cô, cô biết rằng anh đang rất bực bội nhưng những động tác anh băng bó cho cô rất nhẹ nhàng a. Lúc xong rồi, anh đứng dậy, bóp mạnh thật mạnh vào vết thương, rồi để lại một câu:
- Cho chừa thói giấu giếm !
Cô khập khiễng ta đóng cửa, ôm cánh tay khóc ròng rồi ngủ với cơn đau nhói
==========================
Au sò rý mem vì chap hơi ngắn nhá, au bận học thôi nếu không thì đã cho ra chap mới dài và hay hơn rồi, ai còn nhớ au và bộ truyện của au chứ ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net