8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường cắn môi, anh liếc điện thoại lại liếc tới cậu em Hydra, cầu cứu bằng ánh mắt. Thành nhướn người hòng xem được màn hình, quả không ngoài dự đoán. "Bạn giai" của người ta.

"Anh cứ nghe đi."

"Biết nói gì?" Trường hốt.

"Thì cứ nghe đi đã, nhỡ chuyện hệ trọng thì sao." Thành lùi nửa mét. "Em đợi anh."

Chuông inh ỏi thêm vài ba giây, Trường bấm bụng quẹt trái. Anh nhắm tịt mắt, cầu cho mình không bị gió thổi bay... Rồi hít một hơi và nói vào trong loa:

"Bạn gọi chuyện gì ấy?"

Đầu dây kia vang giọng khàn khàn của Chương:

"Có chuyện mới được gọi à bạn."

"Ý tôi có phải thế đâu."

Trường nói xong, chỉ nghe được mỗi tiếng ồn trắng. Anh đang định buông máy khỏi tai thì Chương lại tiếp:

"Có cái này tôi muốn hỏi bạn."

Hỏi, hỏi gì? Eo bạn gay à? Bạn có muốn tôi đưa đi viện khám không? Hoặc tôi đang kiếm cho bạn con phò đá tạm để xì trây lại. Không thiếu tình huống (cực đoan) có thể xảy ra, Trường nghiến răng. Đầu anh chỉ nghĩ được đến thế.

"...Ừ." Nhưng cũng không thể bảo người ta không được hỏi. "Chuyện gì?"

"Dạo này bạn né tôi à?"



Đã là chương tám rồi, nên chúng ta phải đính chính lại, trong trường hợp người đọc chưa hay. Vũ Ngọc Chương không đần. Hắn thừa hiểu vì sao lại sinh ra câu chuyện như vậy.

Hoặc, hắn có đần. Vì hắn hiểu sai bét hết cả.



"K-không." Trường lộ rõ vẻ lúng túng, "Né đâu. Né gì. Ai né. Tôi vẫn nhìn mặt nói chuyện với bạn bình thường."

Thành ngồi bên cạnh, tuy không nghe được đằng kia nói gì nhưng nhìn phản ứng của Trường đã biết ông anh mình hết cứu rồi. Ai lại chối quanh như thể nhột thế, dù Bùi Xuân Trường có nhột thật đi chăng...

"Ồ." Chương đáp. Hắn tặc lưỡi. "Trường này, cá nhân tôi thấy bạn đếch giỏi nói dối lắm, trong trường hợp bạn nghĩ thế."

Trường nuốt một ngụm nước bọt. Không hiểu sao anh có cảm giác như đang bị nhìn xuyên, dù thực tế người kia không hề tồn tại trước mặt anh, anh vẫn thấy lạnh gáy. Thật ra anh không rõ Chương nhìn được bao nhiêu phần nữa, có thể là trùng hợp thôi, cũng có thể là hắn thấy hết rồi. Anh trao đổi ánh mắt với Thành, nhưng y không cho anh tín hiệu gì đáng mừng cả. Thành chỉ nhún vai. 

Phải trả lời sao đây, anh cắn môi dưới. Đang bận động não thì Chương đã cướp lời:

"Bạn đừng lo, tôi hiểu lí do."

Hả?

Hiểu gì cơ, sao lại hiểu? Hắn không được hiểu!

"L-lí do gì? Không, bạn nhầm rồi. Tôi đã bảo tôi không né mà!" Anh quýnh quáng thanh minh, nom càng đáng nghi hơn: "Làm gì có lí do nào!"

"Bạn không phải ngại đâu, tôi thông cảm cho bạn." Chương lại ôn tồn (? nếu thật sự chúng ta nên dùng tính từ này) đáp, như thể chuẩn bị nói một điều chẳng mang sức nặng tinh thần to lớn nào. 

"Tôi... thật sự thì, Right, tôi không..."

"Bạn sợ thân với tôi là bị gán ghép đúng không. Đếch ai chả khó chịu, không phải mình bạn đâu. Anh em mình chẳng thẳng đét ra. Tôi hiểu mà bạn."

...

Right, nhầm to rồi. Bạn thật sự đéo hiểu gì.

Đương nhiên là Trường không nói vậy. Miệng anh chỉ khóa lại, chờ nước đi tiếp theo của người ta.

Nói đi cũng phải nói lại, việc sợ bị nắm thóp đúng quả là lo xa. Anh quên mất đối phương là trai thẳng một nghìn phần trăm. Đến chuyện đàn ông có thể yêu nhau hắn còn hoài nghi, nói chi hắn đặt bản thân vào "tình cảnh" đó. Bí mật của anh an phận rồi. 

"Tôi sẽ nói đám con giời đấy một trận. Chửi cho chúng nó hiểu thì thôi. Đứa nào nhờn block hết." Chương khoái trá, hắn thật sự có ý cười đó. "Bạn không phải sợ đâu, đừng để mấy cái vớ vẩn này ảnh hưởng tình cảm anh em mình."

Với bạn là tình cảm anh em, với tôi rõ ràng đâu phải. Trường lại độc thoại nội tâm; và anh không biết nên vui hay buồn nữa. Về mặt lý thuyết, hiểu lầm của Chương có lợi cho anh. Nhưng sâu thẳm trong tâm, chẳng hiểu sao lại thấy ngổn ngang lợn cợn. Trường đánh tiếng thở dài.

"Đã bảo không có gì mà..."

"Lại điêu đấy, tôi chả biết bạn quá. Mấy nay nói chuyện bạn không thèm nhìn vào mắt tôi." Chương trả lời. "Thế nhé, đừng né nữa đấy, kệ mẹ bọn trên mạng. Giờ tôi đi thu đây."

"Ừm."

Cuối cùng, Trường bấm kết thúc cuộc gọi và buông điện thoại. Màn hình khóa của anh thậm chí còn là ảnh cắt từ ảnh chụp chung của anh và Chương. 

Nhắm nghiền mắt, Trường nằm vật ra sàn. Cuộc điện thoại này tổn hại năng lượng tinh thần quá. Thành lại mon men tới, cụng lon bia đang cầm vào lon Trường bỏ chỏng chơ trên sàn.

"Hiểu lầm à?"

"Ừ, hiểu lầm đung đùng tò." Trường nhạt miệng cười. "Dù sao Right cũng không biết anh thích nó. Chỉ là nó bảo anh đừng né tránh nó nữa, nhưng làm sao mà được đây."

Chương có đề cập việc dạo này nói chuyện Trường chẳng chịu nhìn vào mắt hắn một giây. Đương nhiên là bởi anh làm chẳng được. Anh sợ đã rơi vào lầy thì vẫy vùng cách nào cũng không lên được nữa. (Dù đó chỉ là một cách để Trường trấn an bản thân, chứ về cơ bản, việc anh thích hắn đã là sa lưới rồi.) Vả lại, còn sợ bị bại lộ. 

"Khó nhỉ." Thành hớp một ngụm bia. "Thật ra, việc anh tránh mặt Right mà bị ghi hình lại cũng rắc rối lắm. Hai người đang là bạn thân còn gì."

"Biết vậy đi." Trường chẹp miệng. "Chỉ cần xa máy quay ra là được."

"Người hâm mộ của hai người thì sao." 

"Nếu họ thật sự là người hâm mộ thì không sao đâu." Trường hé mắt. "Dù sao bọn anh cũng có tệp khán giả riêng."

Không chỉ khán giả, cả thế giới họ thuộc về cũng riêng, chẳng hiểu sao bước vào đời nhau được. Osad (và MCK) đã bỏ vào lyrics rồi. "Như Bà Triệu - Phố Huế, song song nhưng lại ngược chiều." 

Có điều, không ít người tham gia giao thông đi qua khu này vẫn phóng ngược chiều (không phải tác giả). Miễn không bị vẫy là ổn cả.


* * *


"Ồ, bắt vợ à." Thầy Tất Vũ trầm ngâm. "Đề tài thú vị nhể. Tại sao em chọn nội dung này?"

Trường đang ngồi đối diện huấn luyện viên của mình, bàn bạc về bài thi chung kết. Nhận câu hỏi, anh đột nhiên thấy mắc William Cường. Chẳng lẽ anh phải nói thật?

Thôi, đây là thầy Big, chắc cũng chẳng mất gì. Trường nghĩ.

"À, giờ em bế tắc quá, chỉ muốn chết con mẹ cho rồi nên muốn hóa thân vào vai nào mất dạy lót tích tí anh ạ." Và Trường quả nhiên đã nói thật, dù nghe như đùa. "Em cũng kiểu... muốn thử mặc kệ chuẩn mực đạo đức các thứ, à không phải đạo đức, kiểu thành kiến, hoặc mấy thứ tương tự ấy. Làm gì làm, xem như nào."

"Chú mày nói thế sao không viết quả bài về việc hất cùn." Tất Vũ đáp. "Nhưng ý tưởng có vẻ không tồi. Triển khai thử đi, quán quân cũng nên."

"Haha, anh hài quá."

Em làm sao lấy được vị trí vốn dành cho Right.


-

remind mọi người tất cả những gì xảy ra trong fic này đều là xạo loz. hãy đọc cho vui và làm ơn đừng tin vào những gì tôi bịa, nhất là với những thứ liên quan đến âm nhạc hay cảm hứng của họ. nhân vật ngoài đời ko bị ngáo mà lại nghĩ thế này.

xả draft để biết fic vẫn on-going, chưa drop thui. chứ rest là rest thiệt. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#r2t