7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sài Gòn mưa tầm tã. Thời tiết nơi này chưa bao giờ ngừng thất thường, nhưng thất thường làm sao bằng tâm trạng Trường. Anh gập cửa sổ, ngáp một cái dài như hàng trăm năm cộng lại. Bố tổ ông giời, chẳng hiểu sao buồn heo hút trong lòng thôi. Ý tưởng cho bài chung kết cũng chưa ra nữa, nỗi lo chồng chất nỗi lo, bảo anh phải an nhàn hưởng lạc thế nào mới được.

Dù cho gần đây mọi thứ đã đi về quỹ đạo vốn có và tiến triển theo hướng tốt hơn, hoặc chí ít thì Trường cho là vậy.

Anh đã có thể "bình thường" lại với Chương, như hai người vẫn luôn ấy. Chung phòng chung giường chung kết (mỗi tội trái tim không chung nhịp đập thôi). Chà, kịch bản ấy đẹp và đã xảy ra sao? Cứ tưởng mối quan hệ của đôi bạn nọ vô phương cứu chữa rồi, thế này gọi là cũng tàm tạm chắp vá.

Nhưng Trường thấy cứ mắc ngang xương thế nào. Anh chưa thể cắt nghĩa được vì sao tảng đá trong lòng anh chẳng có chút nào nhẹ bớt, và mỗi lần đối diện với người ta là anh phải soạn một sớ chữ trước trong đầu. Bạn bè với nhau thôi, mắc gì căng thẳng vậy. Chắc chắn là vì anh vẫn hi vọng vào một điều không tưởng gần chết rồi! Vẫn hi vọng nhiều hơn một từ bạn ở người biết chắc không thể tiến xa thêm được nữa.

"Tôi buồn, dĩ nhiên. Nhưng đốm lửa hi vọng trong tôi chưa tắt hẳn.

Nó vẫn cháy leo lét, bản chất của tình yêu là hi vọng." (*)

Vậy mới có chuyện tác giả fic này khẳng định, Trường cố nén cảm xúc thế nào cũng không qua mặt được anh em - những người biết rõ mười mươi anh thầm thương trộm nhớ thằng bạn thân của anh ấy.

"Dạo này anh không cười gì cả."

Trường giật mình với giọng nói từ đằng sau. Anh vừa quay người lại thì đụng mặt Dương Tiến Thành đang tươi roi rói (ừ, có ai đang bi luỵ ngoài anh đâu).

"Bí ý tưởng cho vòng chung kết đấy. Em có kế gì hiến anh không?" Trường cười xoà đáp lại, nghe tiếng mưa nhoè dần.

"Ý tưởng á, em chịu, nhưng thời gian thì có nhiều. Tâm sự loài chim biển tí đi, biết đâu tòi ra cái gì đấy dùng được." Thành vỗ vai anh một cái bốp. "Trông anh mình có vẻ tâm trạng quá!"

Sau khi đóng cửa sổ, hai anh em trở lại với những câu chuyện cũ như thể không có hồi kết. (Mà quả thực là thật khó để có hồi kết, thứ nhất là chuyện tình của nhân vật chính, thứ hai là cái fanfiction này.)

...

"Vậy là anh chối á?" Thành trố mắt.

Để nói thật lòng, cậu không quá bất ngờ về kết cục. Bởi nếu người trong cuộc là mình, Thành cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào mới đúng. Lí do chính làm Thành ngơ ngác là vì cậu không tin Trường lại có thể diễn cho tròn một vai. Những gì từng nhận từ anh khiến cậu chắc nịch anh nói dối dở lắm, ai chẳng thấy trong Bùi Xuân Trường đầy tràn chân thành.

"Ừa. Không thì phải nói gì đây, Right ơi tôi bê đê đấy mời bạn làm tí?"

Trường cười khổ. Kí ức về đêm bán kết tuần tự chạy qua đầu anh, một mảnh cũng không rơi rụng cho. Anh ước hôm đó mình đùa được như bây giờ thay vì run như cầy sấy trước cái nhướng mày tin hin của người nọ. Có khi đã không nặng trịch cái lòng.

Cửa sổ đóng kín vẫn nghe loáng thoáng tiếng mưa rả rích. Trường tan thành một vũng èo oặt trên sàn, anh thở dài lần thứ n trong ngày. Thành đáp anh bằng cái cười xoà trước khi hỏi lại một lần nữa:

"Ý em là Right có tin không kìa. Chứ ai trong trường hợp đó chẳng chối."

Không mất quá nửa giây cho câu trả lời của Trường:

"Không tin cũng tin. Với người ta thì chuyện anh thuộc phần đâu đó của thế giới và thích người ta mới là khó tin."

"...Anh đoán thế?" Thành hớp một ngụm bia lạnh.

"Chắc chắn là thế."

Trường khẳng định rồi lăn một vòng trên sàn. Anh biết mình không thể đoán được suy nghĩ của ai nếu chẳng phải họ, nhưng về Chương thì thành thật anh có chút tự tin. Anh nghĩ mình đủ hiểu hắn thấy chuyện hai người đàn ông có gì với nhau lố bịch và không thật thế nào. Anh cũng chắc rằng mình đủ tường tận những gì hắn nghĩ về chuyện giữa hai đứa. Thời gian ở bên quan sát nhiều như thế, kiến thức chẳng lẽ bỏ xó hay sao.

"Vậy coi như ổn thoả, cứ tiếp tục làm bạn nhể." Thành đưa lon bia tới. Trường uể oải nâng cánh tay, cụng với đứa em. "Dù em thấy trông anh cả tháng nay không vẻ gì là ổn cả."

"Thì xin lỗi, anh ích kỉ mà. Người ta hay bảo miễn sao được ở bên người mình yêu, nhưng chẳng ai yêu lại không muốn được yêu." (Trừ Lithromantic.) Anh không uống mà buông cái lon xuống, phủ trên mặt mình hai bàn tay mảnh mai. "Anh không thể cao thượng kiểu đấy đâu!"

"Thế phải làm sao? 'Thà không ở bên' á, chẳng lẽ anh định nghỉ chơi." Thành nhàn nhạt hỏi. "Thấy đang sượng rồi đấy, rồi một ngày nào đấy sẽ phát nổ ra."

"Biết mà, anh không đần. Bởi vậy mới nan giải."

"Mới sầu côi cút cõi lòng à."

"Ừa."

Không tìm nổi đường lui, đại loại vậy. Trường rút bao thuốc. Anh phải giữ cổ họng mình yên ổn cho tới khi hoàn thành cuộc thi (và cả sau đó nữa, đương nhiên) nên hút hít bắt buộc là hạn chế. Nhưng mỗi lần suy nghĩ lan man, anh lại thòm thèm nicotine quá chừng.

Hai thằng, ý là anh và Chương, từng có những buổi tâm sự hàn huyên tương tự. Cùng một phòng mà, đêm tới một thằng trằn trọc thì thằng còn lại sao có thể ngủ ngay. Chương cười với anh về những áp lực hắn gánh trên vai, nào sự kì vọng khổng lồ của khán giả, nào những cái demo phải ném đi cả bài, nào cả nứt toác cũ mèm trong những mối quan hệ mà Trường không thể chứng kiến của hắn. Anh nhớ anh đã trao cho hắn một cái... ờm, vỗ vai, và hai ba từ đại loại kiểu cố gắng nhé.

Về phía ngược lại, khi anh vừa thở ra một ngụm khói trắng vừa vò tóc vì nỗi lo phải dừng chân, Chương đã thật sự nghiêm túc ôm lấy anh. Hắn ôm như gom góp thứ gì đã vỡ, nói nhỏ rằng thời gian này không nên hút quá nhiều kẻo chẳng rap nổi.

Trường ước khoảnh khắc đó dài tới vĩnh hằng. Nhưng nó đã không, hiển nhiên rồi, một ước nguyện làm sao có thể thay đổi cách nhân loại vận hành.

Chẳng cần bao nhiêu thời gian để Trường tự trả lời câu hỏi Làm sao để hết yêu và trở về làm bạn với ai đó.

Đáp án là không thể.

Ít nhất nó đúng với Trường. Càng ép anh càng không cách nào bỏ được chuyện tình cảm éo le của mình ra khỏi đầu được, bầu không khí giữa họ càng đỡ căng thẳng đi là anh lại càng hi vọng càng tương tư hơn, quái đản thế. Trong khi rõ ràng muốn mọi thứ quay về như ban đầu, tức họ với nhau chỉ như hai người bạn.

Hoặc từ đầu họ đã chẳng phải hai người bạn.

"Em bảo, hay anh thú nhận với Right đi." Sau một chuỗi băng trôi, Tiến Thành lên tiếng. "Tỏ tình ấy!"

"Đừng có mà điên! Đang yên đang lành!" Trường giật tanh tách.

"Thật đấy. Có yên lành đâu, ngoài mặt vậy, trong đầu anh nó chẳng nổi bão đầy. Giờ ít nhất nói được ra nó nhẹ nhõm, tập trung vào thi. Em nghĩ Right chả tệ đến mức sẽ phá huỷ mental health của anh trong lúc hai người đang bù đầu đâu..." Thành lẩm nhẩm. "...Chắc thế."

"Xác suất thôi."

"Chẳng lẽ anh lại thích người tệ."

"Anh từng rồi mà."

"...Ờ quên mất mấy con track sad boy của anh đấy."

Trường cười xoà, anh định đáp lại Thành thì bỗng điện thoại reo từng hồi inh ỏi.

Màn hình hiển thị độc hai chữ: Bạn Right.


(*) Mắt biếc, Nguyễn Nhật Ánh.
(**) hong có ở HCMC nên vụ thời tiết bịa thui ah hìhì ☹️✋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#r2t