CHAP 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, trong lòng Yuri cứ luôn nghĩ về người phụ nữ trong ảnh chụp từ video, cô ta nhìn vô cùng quen mắt, Yuri biết nhất định mình đã gặp ở đâu đó, chỉ là hình dáng rất mơ mồ.



Tiếng chuông di động vang lên, Yuri đang đắm chìm trong suy nghĩ nên không nghe thấy. Seohyun đẩy đẩy Yuri, "Điện thoại của Yul kìa".

Yuri lúc này mới ý thức được, là công ty gọi tới, ngày hôm qua Yuri cùng Jihyo ra ngoài tìm Victoria, hôm nay cũng chưa ghé qua công ty lần nào, buổi sáng vội vàng đến sở cảnh sát hỏi thăm tình hình, quên không gọi cho thư kí Lee.

"Alo?". Yuri đi đến một góc hành lang.

"Kwon tổng, hôm nay cô có đến công ty không? Buổi chiều có một cuộc họp, có cần tôi hoãn lại không ạ?". Đầu dây bên kia thư kí Lee dò hỏi.

Yuri quay đầu nhìn Seohyun ngồi trên băng ghế, "Hai ngày này tôi không đến công ty, giúp tôi hoãn cuộc họp, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi". Phỏng chừng Jessica không có chuyển biến tốt, Seohyun hẳn sẽ túc trực trong bệnh viện.

"Vâng, tôi hiểu rồi, à còn. . .". Thư kí Lee ậm ừ.

Yuri nhíu mày, hỏi, "Có vấn đề gì sao?".

"Buổi sáng có mấy người bên tư pháp đến hỏi về chuyện của trưởng phòng Song lúc trước. . .". Thư kí Lee cẩn thận trả lời, ngày hôm qua Jihyo gọi điện đến cho cô, thiếu chút nữa dọa cô nhảy dựng lên, cô cho rằng Jihyo mãi vẫn chưa bị cảnh sát bắt được là do cô ta đã trốn ra nước ngoài, không ngờ cô ta vẫn ở Seoul, còn quang minh chính đại gọi điện đến công ty nói muốn tìm Yuri, hơn nữa sau khi nghe điện Yuri lại vội vàng ra ngoài, quan hệ của bọn họ thật không bình thường chút nào! Nếu quả thật là như vậy, thư kí Lee nghĩ việc buổi sáng có người tới hỏi chuyện về Jihyo vẫn nên nói với Yuri một tiếng, để Yuri có sự chuẩn bị, dù sao cô cũng chỉ là người làm công, chuyện của cấp trên không nên hỏi nhiều, cô vẫn có phần tự giác ấy.

Nếp nhăn trên lông mày càng chặt, đối với Jihyo, lúc trước Yuri nên giao cô ta cho cảnh sát, nhưng vì áy náy với Victoria thành ra việc này vẫn bị hoãn lại, lạnh nhạt hỏi, "Cô nói thế nào?".

"Tôi chưa nói gì hết". Thư kí Lee nhanh miệng giải thích.

"Tôi biết rồi". Đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, hỏi, "Jihyo còn gọi điện đến không?". Không rõ cô ta đã tìm được Victoria hay chưa.

"Dạ. . . Không, không có". Bọn họ không phải là đi cùng nhau sao?

"Ừ". Không gọi điện thoại cho Yuri, cũng không gọi tới công ty, xem ra cô ta đã tìm được Victoria.

Nghĩ vậy, Yuri trao đổi thêm vài câu về công việc với thư kí Lee rồi mới gác máy.


Căn cứ vào chiếc xe để điều tra, chiếc Santana kia là của một công ty cho thuê ô tô nhỏ. Hyoyeon dẫn một vài cấp dưới đắc lực đến công ty cho thuê ô tô này, cô gái lễ tân thấy cảnh sát có phần nghi hoặc, công ty bọn họ làm dịch vụ cho thuê ô tô, bình thường không dính vào mấy chuyện trái pháp luật, đột nhiên hôm nay cảnh sát lại tìm đến cửa là đã xảy ra chuyện gì đây.

"Xin. . . Xin hỏi, có chuyện gì sao?". Cô gái lễ tân cẩn thận hỏi, thuận tiện mời bọn họ ngồi xuống.

Hyoyeon xua tay, "Hôm nay chúng tôi đến chủ yếu là muốn hỏi một chút thông tin....".

"Thông. . . Thông tin gì?".

Một đồng chí cảnh sát trẻ tiến lên, lấy ra xấp ảnh chụp cắt từ video, đưa tới trước mặt cô gái, "Chiếc xe này có phải của công ty các cô?".

Cô gái lễ tân cẩn thận nhìn những tấm ảnh, ảnh chụp tuy không quá rõ nhưng kiểu dáng và hình xe vẫn có thể phân biệt tốt, hơn nữa biển số xe cũng được bọn họ phóng to, có thể nhìn được vài chữ số.

"Loại xe này quả thật là chúng tôi có, nhưng tôi cần kiểm tra lại biển số xe cho chính xác". Mở máy tính ra tra danh sách những chiếc xe cho thuê, đúng là có một chiếc xe như vậy, hơn nữa sáng sớm hôm qua đã có người đến thuê. "Chiếc xe này đúng là của công ty chúng tôi, nhưng sáng hôm qua đã có người tới thuê, đến giờ vẫn chưa trả lại, xin hỏi là đã xảy ra chuyện gì sao?".

"Trưa hôm qua chiếc xe này đã gây tai nạn trên đường, lái xe hiện đang lẩn trốn, vậy nên mong cô cung cấp cho chúng tôi một số thông tin về người đã thuê chiếc xe này nhằm phục vụ công tác điều tra". Hyoyeon nói nghiêm túc.

Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô gái lễ tân liên tục gật đầu, in những tài liệu có trong máy tính ra, lấy cả chứng minh thư của đương sự giao cho bọn họ.

"Victoria. . .". Nhìn chứng minh thư trong tay, Hyoyeon thì thầm, trên chứng minh thư là một cô gái tương đối trẻ tuổi. Sau đó lớn tiếng phân phó, "Chúng ta đến tìm Victoria một chuyến".

——

"Theo phóng viên chúng tôi đã đưa tin, trưa ngày hôm qua có xảy ra một tai nạn xe cộ, thiên kim Kim Thị đồng thời là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Kim Thị đã bị một chiếc xe ô tô đâm phải, căn cứ vào ảnh chụp và video quay lại hiện trường có thể thấy vụ việc này tương đối nghiêm trọng, theo tin tức phóng viên mới chuyển về, Jessica trước mắt vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, người nhà Kim gia chưa có bất kì phản ứng nào, nhân đây chúng tôi cũng xin chúc cô Jessica mau chóng bình phục. Tin tức tiếp theo. . . .". Trong bản tin của đài truyền hình MBC phát trên ti vi có đưa vài tin tức cơ bản về tai nạn của Jessica trưa hôm qua.

Jihyo tinh mắt phát hiện Seohyun trên màn hình ti vi, thì ra tai nạn hôm qua có liên quan đến Seohyun nên sau khi nghe điện thoại Yuri đã vội vàng chạy đi. Nhưng điều này cũng chẳng quan hệ gì với cô nữa, may mắn là hôm qua Victoria đã trở về. Tắt ti vi đứng dậy chuẩn bị vào xem Victorai đang ở một mình trong phòng.

Vừa đẩy cửa vào liền thấy Victoria thất thần ngồi dưới đất, trong tay còn cầm mấy mẩu tin tức về Yuri lúc trước.

"Chị. . .". Jihyo khẽ gọi, mấy ngày nay Victoria có phần yên tĩnh hơn trước, tuy rằng vẫn còn cầm mấy mẩu tin tức về Yuri cắt ra từ báo ngây ngốc xem, nhưng những tình huống bất thình lình phát điên càng ngày càng ít, cô không biết như vậy có được tính là chuyện tốt hay không, nhưng cô đang cân nhắc lúc nào đó muốn dẫn Victoria đến chỗ bác sĩ Kang tái khám, xác định lại bệnh tình của chị, nếu kết quả tốt như mong đợi, cô sẽ suy nghĩ về việc rời khỏi Hàn Quốc.

Victoria định thần lại, chu miệng mất hứng nói, "Lâu lắm rồi chị chưa gặp Yuri, có phải Yuri không cần chị nữa không?".

"Không đâu, Yuri bề bộn nhiều việc, hôm qua em đã gọi điện thoại cho Yuri, gần đây Yuri đang đi công tác nên mới không đến thăm chị được". Đối với việc nói dối để dỗ dành chị Jihyo đã rất thuần thục, lời nói cực kì tự nhiên.

"Chị rất nhớ Yuri. . .". Victoria nhìn mẩu tin tức trong tay, vẻ mặt tủi thân nói, biểu cảm làm người ta thương tiếc.

"Yên tâm đi, Yuri trở về sẽ lập tức đến thăm chị". Jihyo sờ sờ đầu Victoria trấn an, trong lòng nghĩ thầm mặc kệ làm thế nào cũng phải khiến Yuri đến đây thăm chị.

"Ừ". Victoria gật gật, rồi nghiêng đầu nói quỷ dị, "Yuri về sẽ đến tìm chị, cô ta đã bị chị đâm chết, không bao giờ còn giành Yuri với chị nữa". Nói xong cười ngây ngốc, "Yuri trở về sẽ đến tìm chị, haha. . .".

"Chị, chị. . . Nói gì vậy?". Jihyo nghi hoặc, không nghe rõ Victoria lầm bầm.

Victoria nắm lấy vai cô, hưng phấn nói, "Em biết không? Cô ta đã chết, bị chị đâm chết, haha. . . Yuri về sau là của chị . . Haha. .".

Jihyo nhăn mày, đang định hỏi thêm thì bỗng chuông cửa đúng lúc không thích hợp vang lên, không cố gặng hỏi nữa, vội vàng chạy ra mở cửa, thấy những người đứng ngoài cửa, Jihyo có phần sững lại, Hyoyeon dẫn theo một vài cảnh sát khác đang đứng trước cửa.

Jihyo chột dạ, đóng mạnh cửa lại, bọn họ đến, bọn họ đến bắt cô, lẩn trốn lâu như vậy vẫn không thể thoát. Trong lòng hoảng loạn nghĩ, gắt gao đè cửa, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

"Rầm rầm rầm. . .". Bên ngoài nhóm người Hyoyeon liều mạng đập cửa, lớn tiếng hô, "Mở cửa, nếu không mở chúng tôi sẽ phá cửa xông vào, mở cửa. . .". Bọn họ đến tìm Victoria, mở cửa không phải Victoria nhưng vừa thấy bọn họ đã lập tức đóng cửa lại, thế này xem ra hẳn là không nhầm.

Jihyo đè cửa, cuống quýt cắn đầu ngón tay, "Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .". Cúi đầu liên tục tự hỏi.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gào của bọn họ, "Tôi đếm đến ba, nếu cô vẫn không mở cửa chúng tôi sẽ phá cửa xông vào. Một, hai. . .".

Tiếng "ba" còn chưa hô lên, Jihyo đã chủ động mở cửa cho bọn họ đi vào.

"Cô đóng cửa làm gì, đã làm gì trái với lương tâm sao?". Hyoyeon nhìn cô nói nghiêm khắc.

Jihyo cúi đầu, im lặng, nghĩ rằng dù sao cũng đã bị họ tìm ra, cô không còn lời nào để nói.

Thấy cô không nói gì, Hyoyeon lại hỏi, "Victoria ở đâu?".

Jihyo ngẩng phắt lên, có chút bất ngờ nhìn ông ta, bọn họ không phải đến tìm cô sao, thế nào lại hỏi Victoria đâu?

Thấy cô hồi lâu không trả lời, một cảnh sát trẻ tuổi nổi giận lớn tiếng, "Hỏi cô đấy, rốt cuộc là Tô Tuyết đang ở đâu?".

"Sếp. . . Các sếp tìm Victoria làm gì?". Jihyo lo lắng hỏi, không rõ vì sao bọn họ lại tìm Victoria.

Hyoyeon đưa chứng minh thư của Victoria ra, "Chắc hẳn cô quen người này, cô và cô ta có quan hệ gì?".

"A. . . Chứng minh thư của chị tôi sao lại ở chỗ sếp?". Nhận lấy chứng minh thư, Jihyo kỳ quái hỏi.

"Chúng tôi nghi ngờ chị cô, cũng chính là Victoria Song có liên quan đến một vụ tai nạn xe gần đây, hiện giờ cô ta đang ở đâu, chúng tôi có vài điều muốn hỏi rõ".

"Sao, sao có thể, chị tôi sao có thể liên quan đến vụ tai nạn xe, không có khả năng, nhất định là các sếp nhầm rồi". Jihyo phản bác, không tin vào lời nói của bọn họ.

"Xe chúng tôi đã tìm được dưới tầng, hơn nữa chúng tôi cũng đã đến công ty cho thuê ô tô, chứng minh thư là do bên họ cung cấp, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ kẻ đã bỏ chạy sau khi gây tai nạn hôm qua chính là chị cô – Victoria Song, mong cô dẫn chúng tôi đi gặp cô ta, nếu thật sự không liên quan đến cô ấy chúng tôi đương nhiên sẽ không bắt bừa người".

"Không có khả năng, nếu là người bình thường thì còn có thể nhưng chị tôi. . .". Đột nhiên nghĩ đến điều gì, vừa nãy Victoria có nói "cô ta đã bị chị đâm chết, không bao giờ còn giành Yuri với chị nữa", chị còn nói, "Em biết không? Cô ta đã chết, bị chị đâm chết, haha. . . Yuri về sau là của chị . . Haha. . ", hơn nữa hôm qua chị còn biến mất gần một ngày. Jihyo lắc lắc đầu, miệng không ngừng nói thầm, "Sẽ không, sẽ không, chị làm sao có thể. . .". Dứt lời liền khóc nấc lên.

Nhóm người cảnh sát của Hyoyeon trao đổi ánh mắt, tuy rằng không rõ vì sao Jihyo đột nhiên như vậy, nhưng việc tìm người vẫn quan trọng hơn, lập tức phân phó, "Các cậu lục soát, tìm xem Victoria có ở trong này hay không".

"Rõ". Mọi người đồng thanh đáp, sau đó chia nhau đi tìm từng phòng một.

Thấy bọn họ đi về phía phòng Victoria, Jihyo đột nhiên chạy tới chắn ở cửa, sống chết không cho bọn họ vào, vội vàng nói, "Không phải chị tôi, không phải chị ấy, chị ấy không có ở đây, các ngài tìm nhầm người, các ngài tìm nhầm người rồi. . . Đi, ra khỏi nhà tôi ngay. . .".

Thấy vậy mọi người đều đã hiểu, kéo cô ra, trực tiếp đẩy cửa vào, Victoria vô tội ngồi dưới đất, thấy bọn họ đi vào, hờ hững nhíu mày, ánh mắt lại quay về mẩu tin tức trong tay.

"Đưa cô ta đi". Hyoyeon lớn tiếng nói, hai cảnh sát trẻ lập tức tiến lên kéo Victoria đi ra ngoài cửa.

"Các ông làm gì. . . Buông tôi ra, buông ra. . .". Victoria giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, nhưng đều vô ích.

Trước khi đi, Hyoyeon quay đầu lại chăm chú nhìn Jihyo, cuối cùng cau mày rời đi.

Victoria bị mang đi, Jihyo bắt đầu hoảng loạn, vốn tưởng rằng bọn họ tới bắt mình, lại không ngờ bọn họ dẫn Victoria đi, rốt cuộc hôm qua Victoria đã làm gì, tai nạn xe đó thật sự do chị gây ra sao? Cô không biết, cô rất loạn, rất rối loạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net