CHAP 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, Seohyun ngủ gục một bên giường, một tay còn nắm lấy tay Jimin, trên người đắp áo khoác của Yuri. Yuri đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài như suy nghĩ điều gì. Hiện giờ Victoria và Jihyo phải chịu trách nhiệm hình sự, trước mắt xem ra không thể tránh khỏi việc ngồi tù, đến lúc đó Jimin biết làm sao đây, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Hàng mi dài khẽ rung rung, bàn tay Seohyun đang nắm cũng bắt đầu có chút phản ứng, tuy rất nhẹ nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Seohyun bị rung động nhỏ này làm tỉnh giấc, ngẩng mạnh đầu lên thấy mắt Nghiêm Nhiên khẽ chớp, mừng vui kích động gọi, "Jimin cử động, Yul, Jimin tỉnh rồi".

Yuri vội xoay người, bước nhanh đến bên giường, con mắt còn lại của Jimin cũng bắt đầu chớp chớp, cố hết sức nâng mí mắt lên, rồi mở cả hai mắt.

Seohyun ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ trực ban và y tá đến.

"Sao cơ, ý ông là thằng bé mất trí nhớ?". Đúng là sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, vừa nãy bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Jimin xác định thằng bé không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ mới đi không bao lâu, bọn họ liền phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Jimin dường như không nhận ra bọn họ, thậm chí bản thân là ai nó cũng không biết. Bác sĩ trả lời đơn giản là vì tai nạn xe làm đầu nó bị va đập mạnh, do đó bị tụ máu, khối máu này đè lên dây thần kinh nên gây ra hiện tượng mất trí nhớ như bây giờ.

"Đúng vậy". Bác sĩ gật đầu xác định.

"Vậy. . . Vậy có cách nào lấy khối máu đó ra không Seohyun hỏi.

"Có thể mổ để lấy khối máu đó ra, nhưng phẫu thuật mở hộp sọ vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cũng không khuyên gia đình làm vậy". Bác sĩ trả lời đúng trọng tâm.

"Thằng bé chỉ mất trí nhớ tạm thời, về sau vẫn có thể khôi phục lại phải không bác sĩ?". Yuri hỏi.

"Việc này rất khó nói, đến khi khối máu kia tan đi thì trí nhớ của thằng bé có thể khôi phục, nhưng nếu hai người muốn hỏi cần bao lâu, chúng tôi thật sự không dám khẳng định, có lẽ là vài ngày, vài tháng, cũng có thể là vài năm, vài chục năm, hoặc thậm chí cả đời này cũng không thể khôi phục được, tất cả đều có khả năng". Bác sĩ trả lời một cách máy móc, nhưng đều là thật.

Seohyun quay đầu nhìn Jimin nằm trên giường, trên đầu còn quấn băng gạc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Trong lòng Seohyun bỗng nảy sinh một thứ tình cảm như tình thương của mẹ, dần lan tỏa, cô đau lòng thay đứa trẻ này.

Đút cháo cho Jimin ăn, chờ nó ngủ lần nữa, Seohyun mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng, tìm thấy Yuri ở cuối hành lang.

Yuri cau mày nhìn xa xăm, trong tay còn kẹp điếu thuốc. Hiện giờ Yuri rất rối loạn, không biết phải thu xếp cuộc sống sau này cho Jimin như thế nào, càng không thể không quan tâm đến nó, tuyệt tình như vậy Yuri không làm được.

"Mỗi khi Yul có tâm sự là lại trốn đi hút thuốc một mình". Seohyun khẽ trách, đi đến bên cạnh Yuri, cùng đứng với Yuri, hai mắt nhìn phía trước.

Yuri nhớ Seohyun không thích mình hút thuốc, vội dập nửa điếu thuốc còn lại, thở dài, "Yul không biết phải làm gì với Jimin bây giờ".

Seohyun xoay người, nhìn Yuri, nói nghiêm túc, "Chúng ta nhận nuôi Jimin đi".

Yuri thoáng sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại, "Em nói gì?".

"Em nói chúng ta nhận nuôi Jimin đi". Seohyun nhẫn nại lặp lại lần nữa.

"Em có biết em đang nói gì không?". Nhận nuôi Jimin, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa Yuri cũng không chắc chắn bản thân có thể tự nhiên đối mặt với Jimin.

"Hiện giờ Jihyo ngồi tù, Victoria phỏng chừng cũng không khá hơn là bao, Victoria có thể vì thần kinh không bình thường mà được phán vô tội, nhưng giao thằng bé cho cô ta cả Yul và em đều không yên tâm, nếu chúng ta không nuôi thằng bé thì nó còn có thể đi đâu?".

"Nó có thể đến. . .".

"Yul định đưa nó vào cô nhi viện sao?". Seohyun ngắt lời.

"Yul. . .". Yuri nghẹn lời, đúng là Yuri đã từng nghĩ như vậy.

"Yul, thằng bé còn có người thân, nó không phải cô nhi, chúng ta không thể đối xử với nó như vậy. Chúng ta có khả năng nuôi nấng nó, hơn nữa chúng ta cũng nên chăm sóc nó, không phải sao?".

Xoay người sang chỗ khác, hai tay nắm lại, ngửa đầu đau đớn nhắm chặt mắt, "Umma, umma sẽ không đồng ý, hơn nữa Yul. . . Yul, Yul cũng...".

"Chẳng phải Yul đã buông được Victoria rồi ư? Vậy sao còn để ý đến việc Jimin là con của cô ta, huống hồ Yul cũng rõ là năm đó ba vô ý mới phạm sai lầm, thậm chí chính ông cũng không biết mình có thêm một đứa con trai, đã như vậy vì sao Yul không thể suy nghĩ thoáng hơn mà chấp nhận Jimin, huống hồ nó mới chỉ là một đứa trẻ". Seohyun giữ chặt lấy Yuri, ép Yuri nhìn thẳng vào mình, "Hơn nữa em tin là chúng ta có thể nói chuyện này với umma, giải thích cho umma".

Yuri vẫn cau mày im lặng.

Seohyun nói tiếp, "Thật ra em cảm thấy hiện tại Jimin mất trí nhớ vừa đúng lúc, là ông trời cho chúng ta cơ hội, em không biết bình thường Jihyo và Victoria dạy thằng bé những gì, nhưng khi trước rõ ràng nó có định kiến với chúng ta, bây giờ mất trí nhớ cũng tốt, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, khiến thằng bé chấp nhận chúng ta".

"Thật sự có thể chứ?". Yuri hỏi, giọng điệu bất định.

"Có thể, trong lòng Yul vẫn lo lắng cho nó, Yul không thể đưa nó vào cô nhi viện". Seohyun biết, Yuri không phải là một kẻ máu lạnh.

Yuri ôm Seohyun, gắt gao ôm chặt, thì thầm bên tai cô, "Cảm ơn em".

Seohyun không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên đẹp mắt, ôm lại Yuri, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Yuri, hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy một hồi lâu, sau đó mới cùng quay về phòng bệnh của Jimin.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net