CHAP 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jessica sau năm ngày hôn mê rốt cục đã từ từ tỉnh lại.

Mắt phải cố hết sức mới mở được ra, cổ họng khô khốc, muốn nói cũng có phần khó khăn. Jessica không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ nhớ bản thân chìm trong bóng đêm rất lâu, xung quanh tối mù, vô cùng sợ hãi, cô muốn gọi nhưng không thể kêu lên thành tiếng, cô có thể cảm giác được đâu đó có một giọng nói vẫn luôn trò chuyện với cô, nhưng khi cô quay lại thì không nhìn thấy bất cứ gì. Cố gắng mở mắt, tầm mắt còn có chút mơ hồ, cô cảm thấy đau ở vùng thắt lưng, rồi dường như toàn thân đều đau đớn. Cô nhớ lúc đó cô cùng Seohyun đi ra, còn chưa đi tới chỗ đỗ xe, trên lối đi bộ đột nhiên có một chiếc ô tô lao vọt tới, tốc độ tương đối nhanh, theo bản năng cô đẩy Seohyun ra, sau đó chỉ cảm thấy người như bị một vật nặng đụng vào, cả người bị hất lên giữa không trung trong nháy mắt rồi rơi mạnh xuống đất, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì trước mắt bỗng tối sầm, sau đấy cô không nhớ gì nữa.

Chờ mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, thử nâng tay lên, rất nặng, như là bị cái gì đè lên vậy. Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, tay cô đang bị một bàn tay khác nắm lấy, Taeyeon tựa vào bên mép giường ngủ, sắc mặt có phần tiều tụy, hai mắt thâm quầng. Taeyeon vẫn luôn ở đây ư? Giọng nói luôn trò chuyện với cô là Taeyeon sao? Jessica tự hỏi trong lòng.

Hành động rất nhỏ của Jessica khiến Taeyeon vốn ngủ không sâu tỉnh giấc, mở to hai mắt nhập nhèm, vừa hay đối diện với đôi mắt của Jessica, sững sờ, có chút bất ngờ không thể tin được, không xác định gọi khẽ, "Sica?".

Jessica giật giật khóe miệng, khó khăn đáp lời, "Tae. . .".

Giọng nói của cô còn khô ráp, yếu ớt, nhưng Taeyeon vẫn nghe rành mạch, trên mặt hiện lên nụ cười hiếm thấy mấy ngày nay, kích động cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn, vui mừng đến chảy nước mắt, miệng không ngừng nói, "Em tỉnh rồi. . . Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tỉnh rồi. . .".

"Tae. .nước.....". Jessica muốn hỏi bây giờ là lúc nào? Cô đã ngủ bao lâu? Seohyun có sao không? Có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hỏi Taeyeon, nhưng trong một thời gian dài không ăn uống gì làm cô mở miệng nói chuyện rất khó nhọc.

Taeyeon vội vàng rót cho cô cốc nước, giúp cô uống xong, sau đó ấn mạnh chuông trên đầu giường.

Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Jessica cẩn thận ông nói chuyện Taeyeon

Xin chúc mừng cô ấy đã tỉnh lại và sẽ phục hồi trong thời gian ngắn nữa thôi, cô có thể cười được rồi

Cám ơn bác sĩ, thật sự cám ơn rất nhiều – Taeyeon cuối đầu liên tục

Là nhờ cô cả đấy chứ chúng tôi có làm gì đâu, bệnh nhân có thể tỉnh trong thời gian ngắn như vậy là nhờ sự chăm sóc tận tình của cô và ý chí của cô ấy nữa

Vâng cảm ơn bác sĩ ạ, sau đó quay trở lại bên cạnh Jessica

Sica à, Tae nhớ em quá – Taeyeon ôm chặt lấy Jessica, sau đó tiếp tục nói – Em có biết là Tae sợ lắm không, sợ là sẽ không bao giờ thấy em nữa, Tae rất sợ sẽ mất em. Sica à, Tae yêu em

"Yah....Tae bỏ em ra...em không thở được" – Sica vội đẩy Taeyeon ra khỏi mình, nhưng Taeyeon vẫn không buông cô ra mà chỉ nới lỏng tay ra một chút, Jessica lại tiếp tục nói: "Yah, Tae này Tae có bị gì không hả, cái gì mà yêu em ở đây hả? Tae có biết là Tae đang nói gì không? Àh mà Seohyun thế nào? CÔ ấy có sao không?" Nói xong Jessica vội bước xuống giường đi ra phía cửa, nhưng rất nhanh Taeyeon đã giữ tay cô lại và kéo cô vào trong lòng mình.

"Em vừa mới tỉnh lại mà còn muốn đi đâu đó hả?

"Tae bỏ em ra , em muốn tìm Seohyun, em muốn biết Seohyun thế nào?"

"Sica ngồi xuống nghe Tae nè" – Taeyeon kéo cô trở lại giường cả hai ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng Taeyeon vẫn ôm chặt cô trong lòng tiếp tục nói: "thứ nhất là Seohyun, cô ấy không sao cả, thứ hai là bây giờ em phải ở yên đây mà dưỡng bệnh biết chưa và......."

"Và...gì nữa?" Jessica chớp mắt nhìn Taeyeon

"Tae yêu em Sica à, Tae muốn sau khi em hồi phục chúng ta sẽ kết hôn"

Jessica đánh mạnh vào ngực Taeyeon, sau đó đẩy Taeyeon ra khỏi mình và nhìn Taeyeon với vẻ ngạc nhiên – "Yah Tae nói gi thế hả? chúng ta sao có thể........Tae biết rõ......." – Jessica chưa nói hết câu đã bị Taeyeon ngăn lại bằng một nụ hôn, chẳng biết thế nào Jessica cũng hòa vào nụ hôn đó mà không hề đẩy Taeyeon ra, đến khi cả hai sắp cạn oxy thì Taeyeon mới buông Jessica ra, Taeyeon nắm lấy hai vai của Jessica nói

"Thật ra thì chúng ta vốn dĩ không phải là chị em....vậy nên việc Tae yêu em cũng chẳng có vấn đề, em cũng có cảm giác như vậy giống Tae đúng không Sica? Tae biết nói ra việc này với em bây giờ em sẽ sốc, nhưng Tae nhất định phải nói bởi vì Tae muốn yêu em, muốn chăm sóc em không phải là một người chị mà là một người yêu của em. Khi Tae biết chuyện này , Tae cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó Tae thầm cảm ơn ông trời đã đối xử tốt với chúng ta, chúng ta không phải là chị em , chúng ta có thể yêu nhau như bao cặp đôi khác"

Jessica gần như hoảng loạn và bất ngờ trước lời nói của Taeyeon: "Sao? Sao lại có thể, em không tin" – sau đó cô ôm chặt lấy thân mình ngồi ở góc giường, nước mắt lăn dài trên má cô. Jessica không biết hiện tại lúc này, không biết nên vui hay buồn, tâm trạng cô rất hỗn độn, mọi việc sao quá bất ngờ, lúc trước cô cũng có chút nghi ngờ về mối quan hệ của mình và Kim gia, nhưng mà appa và umma lại cưng chiều yêu thương cô quá mức, nên cô cũng không nghĩ nhiều và cũng không tìm hiểu làm gì, nay Taeyeon lại đem cho cô một cái tin vốn lúc trước cô đã từ bỏ không tìm hiểu nữa lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí cô

Taeyeon nhẹ nhàng đến bên cạnh Jessica, lau nước mắt cho cô và ôm cô vào lòng vỗ lưng cô trấn an :" Không sao...không sao cả....mọi việc không quá phức tạp như em nghĩ đâu....."

Sau khi lấy lại tinh thần, Jessica ngước mắt nhìn Taeyeon : "Tae em muốn biết sự thật?"

Taeyeon nhìn cô và hỏi: " Em chắc chứ?"

Đáp lại Taeyeon là cái gật đầu nhẹ của Jessica, Taeyeon bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Jessica nghe, sau đó ôm chặt cô nói : "Giờ thì không sao nữa....em chỉ cần biết appa umma vẫn yêu thương em, Tae vẫn yêu thương em và cả Krys nữa....chúng ta mãi là gia đình. Chỉ có điều bây giờ và sau này em mãi mãi là vợ Tae, là người Tae yêu thương nhất. Vậy nha không suy nghĩ nữa, mau nắm xuống nghỉ ngơi đi" – Taeyeon hôn nhẹ lên trán cô và đỡ cô nắm xuống giường

"Nhưng còn appa umma...liệu họ có....." Jessica nhíu mày thắc mắc

"Em yên tâm....appa umma là người ủng hộ quyết định của Tae đó, ban đầu appa có chút....em biết tính appa đó, nhưng sau đó cả hai là người khuyên Tae và ủng hộ quyết định của Tae. Rồi không thắc mắc nữa nha baby, Tae yêu em" – Taeyeon đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên mặ Jessica, bất chợt hai má Jessica ửng đỏ, cô khẽ mỉm cười với Taeyeon " Em cũng yêu Tae, Taengoo à"

Nghe tin Jessica tỉnh lại Seohyun dường như mừng phát điên, nhìn cô ấy khỏe lại mỉm cười ngồi trên giường, Soehyun xúc động nói không nên lời, trong lòng không ngừng tự lặp lại, Jessica rốt cục đã tỉnh rồi.

"Seohyun. . .". Jessica so với lúc trước đã khá hơn nhiều.

"Cậu tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. . .". Seohyun ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nói chuyện có hơi kích động, nước mắt bất giác rơi xuống. "Cậu ngủ vẻn vẹn năm ngày, dọa chúng tớ sợ muốn chết".

"Rất xin lỗi. . .". Đã làm mọi người lo lắng.

"Người cần nói xin lỗi là tớ mới đúng, nếu không vì tớ, cậu cũng không. . .". Nghĩ tới chuyện này, Seohyun vẫn áy náy nói không nên lời.

"Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm vậy". Jessica nói chắc chắn, "Cậu xem, tớ bây giờ không phải rất tốt sao".

Seohyun dùng sức gật gật đầu, tiến lên ôm lấy cô, "Cảm ơn cậu, Sica".

"Được rồi, đâu cần nhiều lời như vậy, bác sĩ đã dặn em cần nghỉ ngơi thêm". Taeyeon đứng một bên nói, dù sao cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, Taeyeon lo rằng nói nhiều sẽ khiến cơ thể Jessica chịu không nổi.

"Tae à , Tae về đi, để Seohyun ở đây với em, chúng em sẽ nói chuyện nhỏ thôi, hơn nữa lát umma cũng tới mà". Vẻ tiều tụy của Taeyeon khiến người ta đau lòng, nghe mẹ nói mấy ngày nay Taeyeon luôn ở bệnh viện trông cô, chưa từng về nhà, cô muốn Taeyeon về ngủ một giấc thật say.

"Tae ở đây với em". Taeyeon kiên trì.

"Tae nhìn sắc mặt Tae kìa, hiện giờ em nhìn Tae mà không nhận ra luôn, Tae về tắm rửa đi, ngày mai lại đến. Bằng không thì đừng đi vào phòng này, em không muốn thấy ăm mày cứ đi qua đi lại trước mặt em đâu". Jessica cố ý xụ mặt, không vui nói.

Nhìn lại bộ dạng của mình,Taeyeon nhíu mày, "Thật sự phải về?".

Jessica nghiêm túc gật gật đầu, thái độ kiên quyết.

"Ừm. . . Vậy được rồi, em đừng nói nhiều, lát nữa nhớ nằm xuống nghỉ ngơi, tối Tae lại đến". Taeyeon thỏa hiệp.

"Tối Tae không cần đến, ở nhà ngủ một giấc đi".

Bỏ ngoài tai lời cô nói, quay đầu dặn Seohyun, "Em giúp tôi trông Sica, đừng để nó nói nhiều".

Seohyun nhìn Taeyon quái dị, lại quay đầu nhìn Jessica, mỉm cười gật đầu, "Em biết rồi".

Đợi Taeyeon rời đi, Seohyun nhìn Jessica, nói, "Cậu gặp chuyện không may hôn mê vài ngày nay, Taeyeon chưa từng rời đi nửa bước".

"Từ nhỏ Taeyeon đã rất yêu thương tớ". Jessica mỉm cười

"Thật ra cậu và Taeyeon. . .". Seohyun muốn nói lại bị Jessica ngắt lời.

"Ok...ok....bọn tớ vừa nói chuyện xong, tớ đã biết cậu định nói gì, không nói về Taeyeon nữa, sáng nay Krystal đến cùng với Yoona, cậu đã nói chuyện với con bé rồi?". Jessica chuyển đề tài.

"Ừ, bọn họ đều yêu nhau, chẳng qua có chút hiểu lầm, giải thích là được rồi". Seohyun cười đáp. Có một số việc nên để bọn họ tự mình nói rõ, huống hồ trong chuyện này cô và Jesisca cũng chỉ là người ngoài không tiện nói nhiều, hết thảy đành trông chờ vào duyên phận giữa hai người họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net