CHAP 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, ngoài cửa sổ ánh sao rực rỡ, trong phòng không khí dần nóng lên

Yuri chợt bật cười khi nhớ lại màn cầu hôn của Taeyeon- "Aigoo...hóa ra ngày đặc biệt của chúng ta hôm nay, chúng ta không phải là nhân vật chính...mà nhân vật chính là hai con người kia"- Yuri tựa cằm lên vai Seohyun tiếp tục nói " Thật ra trước đây lúc hợp tác cùng họ Yul đã thấy có cái gì đó không rõ ràng,nhưng mà không dám khẳng định bởi vì vốn dĩ họ là chị em...cơ mà đúng là hôm nay bất ngờ thật đó. Không ngờ tên Taeyeon đó mà cũng biết lãng mạn"

"Yah...tới khi nào thì Yul mới thôi dùng móc câu người ta hả?" – Seohyun đánh nhẹ lên tay Yuri

"Nhưng mà em thấy Yul nói có đúng không, trước đây có bao giờ thấy tên Kim Taeyeon lãng mạn, tử tế với ai đâu lúc nào cũng cáo gắt, nên điều đó khá bất ngờ mà. mà tên đó đánh nhanh rút gọn luôn đó"

"Uhm...dù sao thì cũng nên chúc phúc cho bọn họ. Yah, trở lại chuyện của chúng ta.Vì sao hôm qua em hỏi Yul không nói gì?". Seohyun khẽ cắn vai Yuri, nghĩ đến mình buổi sáng còn vì chuyện Yuri quên mất hôm nay là kỉ niệm tròn bốn năm ngày kết hôn của bọn họ mà bất mãn lại cảm thấy buồn cười.

"Muốn cho em ngạc nhiên". Yuri dùng lưỡi nhẹ liếm vành tai cô, khẽ thổi khí vào tai cô, khiến Seohyun bất giác run rẩy, ưm thành tiếng. Vừa lòng với ảnh hưởng mình gây ra cho cô, tinh tế hôn lên khuôn mặt cô, từ mắt, lông mi đến mũi, miệng, không buông tha một chỗ nào.

Cánh tay trắng noãn từ từ vòng lên cổ Yuri, Seohyun ngẩng đầu, nhẹ giọng ghé vào tai Yuri thì thầm, "Cảm ơn điều ngạc nhiên của Yul, em rất thích, em yêu Yul, Yul à".

Lực ôm cô lại tăng thêm một chút, mặt sát vào cô, không keo kiệt đáp lại, "Yul cũng yêu em, Hyunie".

Ngoài cửa sổ ánh sao lưu chuyển, vầng trăng trốn sau đám mây, nhìn trộm đôi tình nhân trong phòng.

-------------------

Hôm nay Seohyun sẽ cùng bà Kwon đi SPA .Hai người hẹn gặp nhau trước Câu lạc bộ, hỏi thăm tại quầy quản lý thấy mẹ chồng còn chưa tới, cô cầm một quyển tạp chí lên vừa xem vừa ngồi đợi.

"Seohyun! Con đã đợi lâu chưa? Trên đường kẹt xe một chút, để con phải chờ lâu rồi." và phút sau bà Kwon cũng tới nơi.
"Umma. Umma cứ đi từ từ, mất bao lâu con cũng sẽ chờ umma."

"Con bé này, con đúng là tri kỷ của umma."

Lời cô nói khiến bà Kwon vô cùng hài lòng, bà thân thiết kéo tay của cô đi vào khu SPA.

"Con cùng Yuri kết hôn đã bốn năm, umma chưa từng thúc giục hai đứa sinh con sau lần đó. Dù sao các con còn trẻ tự có tính toán của riêng mình; chỉ là hai đứa con hoàn toàn không có suy nghĩ gì về việc sinh con sao?"

Rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ không muốn sinh con, bà không phải là người bảo thủ, nhưng nếu Yuri và Seohyun nguyện ý sinh đứa trẻ, bà cũng có thể hưởng thụ một chút vui thú khi chơi đùa cùng cháu nội rồi, mặc dù hiện tại cũng có Jimin bên cạnh, có thể nói là tình cảm của bà dành cho Jimin cũng vẫn như trước, nhưng thật sự bà cũng rất muốn đứa cháu của riêng bà do chính Yuri và Seohyun tạo ra vì vậy không nhịn được mà thuận miệng nhắc tới chuyện này.


"Aigoo, quả thật là sau lần đó thì bọn con đúng là chưa nói tới chuyện này!" Phải nói là Yuri quá bận rộn, cô cũng không có nghiêm túc nghĩ tới chuyện đó, bây giờ nghĩ kỹ lại một chút cô thực sự đã xem nhẹ vấn đề này.


Không phải người ta hay nói, đứa bé là chất keo gắn kết giữa hai vợ chồng sao. Nếu như bọn họ có con, có lẽ Yuri sẽ có ý thức trách nhiệm hơn đối với gia đình này, về sau sẽ không có sự việc tương tự phát sinh nữa?


"Con có thời gian thì cùng Yuri nói chuyện một chút, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân thể sợ rằng sẽ không chịu nổi quá trình mang thai cực khổ đâu." Bà Kwon không muốn tạo áp lực cho cô, chỉ đưa ra lời khuyên của người đã có kinh nghiệm.


". . . . . . Sinh con thật sự rất vất vả sao umma?" Cô thường nghe người ta nói sinh con rất đau, nhưng đau tới mức độ nào, người chưa từng trải qua như cô rất khó tưởng tượng.


"Rất vất vả, đối với người phụ nữ mà nói đó là quá trình đấu tranh với sinh mệnh."


"Lần đầu sinh con giống như đổi máu một lần vậy, cho nên Chính phủ mới khích lệ phụ nữ sinh sớm một chút đó!"


"Vậy sao umma!" Nghe thật là đáng sợ! Cô gật gật đầu."Con biết rồi umma, con sẽ tìm thời gian cùng Yuri nói chuyện này."


"Vậy thì tốt." bà Kwon không nói nữa, tránh gây áp lực cho Seohyun.


Hai người đi vào khu bảo dưỡng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới qua khu SPA, tự thư giãn trên máy massage tự động.


Seohyun nhắm mắt hưởng thụ, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời mẹ chồng vừa nói.


Cô rất thích trẻ con, cũng muốn vì Yuri mà sinh con – kết tinh tình yêu của hai người. Mặc dù cô rất sợ đau, nhưng cảm giác này có đau đớn tới mức nào thì cô cũng muốn nếm thử một lần, ít nhất phải trải qua một lần mới được!

-------------------------------

Gần đây, người nào đó tự nhận là trụ cột gia đình với tác phong cực kì bá đạo đột nhiên trở thành con người ngoan ngoãn nghe lời, nguyên nhân chính là chuyện bất ngờ sáng nay. Vốn dĩ đã hẹn cùng đưa Jimin đến trường, sau đó cả hai cùng đến công ty, thế mà Seohyun mãi không chịu rời giường. Yuri đã chuẩn bị bữa sáng Jimin ăn xong mới vào phòng ngủ xem Seohyun.


Véo mũi cô, nhìn cô hất tay Yuri ra với vẻ mặt khó chịu, Yuri rất kiên trì: "Dậy thôi nào!"


"Yul đưa Jimin đi học một mình đi." Seohyun xoay người một cái, "Em ngủ thêm chút nữa."


"Có phải em không khỏe?" Yuri giơ tay đặt lên trán cô, "Sao mấy hôm nay đều không muốn rời giường thế này?"


"Appa, con sắp muộn học rồi..." Jimin đã đeo cặp sách đứng chờ ở cửa, bĩu môi với vẻ sốt ruột.


"Được rồi, appa đưa con đi học ngay đây." Yuri cúi đầu hôn lên má Seohyun, "Nhớ dậy ăn sáng đấy nhé."


"Appa, dạo này umma ăn rất nhiều, cơ mà ngủ cũng nhiều nữa, thường bỏ dở công việc khi làm" Jimin ngồi trên xe luyên thuyên nói về umma, "Lần trước con bảo con muốn ăn xương hầm, kết quả umma mới làm được một nửa đã kêu mệt phải đi nghỉ ngơi, sau đó liền đưa con về nhà bà nội!"


Yuri nhíu mày, Seohyun mấy ngày nay thực sự có chút kì quặc.


"Appa, tới rồi tới rồi." Jimin hô lên, "Appa đi quá rồi... Dừng lại thôi."


Yuri vội vàng đạp phanh, giúp Jimin tháo dây an toàn: "Đi học đi." Yuri nghĩ có lẽ hôm nay nên đưa Seohyun đến bệnh viện kiểm tra, cho nên lập tức trở về nhà.


Thực ra Seohyun đã dậy, chỉ là cố níu kéo chiếc giường ấm áp nên không chịu đứng dậy.


"Yul à, em muốn uống nước." Vừa thấy Yuri về, Seohyun liền ngồi dậy, "Còn báo ngày hôm nay đâu?"


Yuri cầm báo và nước vào phòng, xoa tóc cô: "Đói không?"


"Không muốn ăn." Seohyun nhìn Yuri.


"Cũng được." Yuri đứng dậy, rất tự nhiên thay quần áo ở nhà đưa lưng về phía Seohyun cho nên cô có thể thấy rất rõ đường cong khỏe khoắn của Yuri.


"Nè, vô duyên quá." Seohyun cười rồi giả bộ nhắm mắt lại, "Yul thay quần áo làm gì?hôm nay không đến công ty à?"


Yuri chắp tay sau lưng, cười và tiến về phía giường, giọng khàn khàn, "Em chọc phải lưu manh rồi..."


"Này, tối qua còn chưa đủ sao..." Seohyun trốn vào chăn không chịu ra, giọng nói rầu rĩ, "Em khó chịu thật mà."


"Được rồi, không trêu em nữa." Yuri kiên nhẫn chui vào chăn cô, cười, "Yul nằm với em thêm chút nữa..."


"Vậy không được động tay động chân nhé..."


"Được." Trả lời rất chắc chắn.


"Thế tay Yul đang làm gì vậy??? Yah..."


Chiếc chăn trắng sạch mềm mại kéo qua kéo lại hồi lâu càng thêm nhàu nhĩ, cằm Yuri dựa vào bờ vai đầy dấu hôn của Seohyun, giọng nói khàn đặc, "Yeobo à..."


"Hả?" Seohyun mặc kệ Yuri ôm, vốn dĩ đang ngồi bất động, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, "Yul ngày mai phải đi công tác!"


"Ừm..." Yuri cắn nhẹ lên vai cô, "Hay là em đi cùng Yul luôn?"


Seohyun quay đầu lại, trợn mắt nhìn Yuri, "Đi mấy ngày?"


"Còn phải xem lịch trình của đối phương đã." Yuri mỉm cười, khóe môi cong lên "Cũng hay đấy, ít ra cũng nên xem là honey moon nhỉ"

"Gì mà honey moon chứ." Mặt Seohyun đỏ bừng, muốn ăn miếng trả miếng nên quay sang cắn môi Yuri.


"Baby, đừng có mà trêu Yul." Yuri nghiêm nghị đẩy cô ra, "Yul sợ cơ thể em không chịu nổi."


Cuối cùng Yuri vẫn dứng dậy nấu cháo trước cho cô, nói, "Dậy nhanh lên, đừng nằm cố nữa."


"Ừ." Seohyun uể oải trả lời, không hề có thành ý.


"Yul thấy trước đây em có lười biếng thế này đâu?" Yuri nhíu mày, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ.


"Trước đây như nào nhỉ, cơ mà con người mà lúc này lúc khác chứ..." Seohyun nhìn Yuri mỉm cười


Yuri mỉm cười với cái cách trả lời đậm chất Seohyun, sau đó rời khỏi phòng để hâm lại thức ăn nhưng trước khi đi vẫn không quên gọi Seohyun "Nhanh lên ra ăn sáng nè."


Đáp lại Yuri là tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống đất.


Yuri giật mình, vội vàng chạy vào phòng ngủ, phát hiện Seohyun ngất xỉu ngã trong nhà tắm, không hề động đậy.


"Hyunie!" Yuri không nhận ra giọng nói của mình gấp gáp đến mức nào, chẳng để tâm đến việc bàn tay mình vẫn còn ướt sũng mà đặt cô ngồi dậy, rồi bế cô lên giường. May mà lúc Yuri gọi điện thoại cho trợ lý thì Seohyun cũng tỉnh lại, "Em vừa nãy bị sao vậy?"


"Hỏi em mấy lần có phải bị ốm hay không mà cứ chối, đến khi ngất xỉu rồi mới lòi đuôi ra." Ngữ khí Yuri đã có chút trách móc.


"Em không sao, chắc là sáng sớm bị tụt huyết áp thôi." Seohyun vẫn cảm thấy hơi đau đầu nhưng không dám nhiều lời nữa.


Yuri mím môi, đáy lòng có cảm giác hối hận... cho đến giờ Yuri vẫn tự tin rằng bản thân mình tự chủ rất tốt. Không biết có phải giận quá nên mới nặng lời với Seohyun như vậy hay không, Yuri đành vội vàng giúp Seohyun thay quần áo rồi kéo cô ra cửa.


Lúc Seohyun bị nhét vào xe, cô cảm thấy Yuri đúng là cẩn thận quá đáng. Gần dây chỉ là cô quá bận rộn nên mới gầy đi một chút, thế mà Yuri cứ lo lắng mãi, lại còn bắt cô đến bệnh viện kiểm tra mà không cho phép cô kháng cự nữa chứ.


Không ngờ tới bệnh viện, chỉ làm một xét nghiệm nho nhỏ đã phát hiện ra "tâm bệnh".


"Cô Kwon chúc mừng." Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, mỉm cười.


Lúc Yuri còn chưa hiểu gì thì Seohyun đã hiểu ngay, vẻ mặt Yuri đờ đẫn hỏi bác sĩ, "Vợ tôi mang thai à?"


"Đúng vậy." Bác sĩ giải thích thêm, "Lúc mới mang thai xuất hiện triệu chứng ngất xỉu, buồn nôn là điều rất bình thường..." Đường cong trên mặt Yuri vẫn co rúm, không hề thả lỏng, chỉ là Seohyun có thể nhận ra năm ngón tay Yuri vẫn lồng chặt vào năm ngón tay cô, còn hơi run rẩy nữa.


"Mấy hôm trước cô ấy bị cảm, lúc đó bác sĩ đã kê đơn thuốc cho cô ấy, tôi sẽ về lấy đơn thuốc đến đây, phiền ông xem xem có vấn đề gì không..." Yuri nghĩ kĩ một hồi lâu, "Còn nữa, tối qua cũng uống chút rượu..."


Ngay cả bác sĩ cũng nhìn ra người cha trẻ với vẻ bề ngoài lúc nào cũng ung dung bình thản này tâm trạng đang rối bời, sốt ruột cỡ nào. Nên ông chỉ cười cười, "Cô Kwon đừng lo lắng quá, nếu sợ thì có thể để cô ấy ở đây theo dõi một ngày..."


Mãi đến khi phòng bệnh chỉ còn hai người, Yuri mới cởi áo khoác vắt lên sofa, mặt lạnh như một tảng băng.


Seohyun cuối cùng cũng bột phát, "Này, Yul sao vậy?"


"Hả?" Yuri đáp có vẻ hoảng hốt, xua xua tay về phía cô, ý bảo phải ra ngoài gọi điện đã.


Không lâu sau Yuri quay lại phòng bệnh, ngồi xuống bên giường cô, tiếp tục chủ đề ban nãy, "Em muốn nói gì?"


"Yul không vui à?" Seohyun nhìn thẳng Yuri.


"Ơ, đâu có." Yuri bình thản nói, "Yul mới vừa gọi điện thoại, không đi công tác nữa, để người khác đi."
"Liệu có ổn không đó?"
"Họ chỉ đến gặp đối tác kí hợp đồng thôi. Kế hoạch Yul đã lên sẵn rồi." Yuri đứng lên rót nước cho cô, thản nhiên nói, "Ai bảo Yul là sếp?"


Seohyun ngoẹo đầu đi, "Yuri, em hỏi này... có phải là Yul không vui không? Bày cái bộ mặt ấy ra cho ai xem? Em cũng thấy tâm trạng Yul không tốt!"


Yuri giật mình, nhệch miệng ra tạo thành một nụ cười.


Seohyun phì cười một tiếng.


Yuri thở dài, ngồi xuống bên cạnh Seohyun, "Hyunie à, không phải Yul không vui mà là quá vui... Yul sợ mình chăm sóc em không tốt...và Yul rất sợ sẽ như....."


Nói đến đây dường như y thức được lời nói của mình nên Yuri dừng lại và nhấc một cánh tay cô đặt lên má mình vuốt ve, hai người chỉ nhìn nhau lúc đó không cần nói cũng biết. Seohyun hơi dùng sức hơn một chút, lòng bàn tay ngừng lại trên làn da nóng bỏng của Yuri nói, "Yul nói xem... là con trai hay con gái?"


Yuri nghĩ ngợi hồi lâu rồi nụ cười miễn cưỡng đó dần trở nên tự nhiên, nói khẽ, "Con trai hay con gái thì Yul điều thích hết"



Trong thời gian mang thai, tuy bụng cô có to lên nhưng vóc dáng Seohyun thì không hề được coi là mập lên, chỉ có điều khẩu vị của cô càng ngày càng nặng, rất tự nhiên, cô đã bắt đầu bất mãn với những món ăn dinh dưỡng mà dì Han và bà Kwon làm hằng ngày.


Tiếc là, thực sự cô không hề có cơ hội nào để tỏ ra "phạm quy" một chút.


Cơm tối vẫn luôn là Yuri về nhà rồi đích thân vào bếp nấu, nguyên liệu nấu ăn đều được mang từ nông trại ở Ilsan, còn bữa trưa cũng được dì Han mang đến tận công ty. Có lần, Seohyun rất muốn ăn cua cay, bèn kéo Jessica đi ăn bằng được, nhưng Jessica lại là con người vì nghĩa diệt thân, "Không được! Yuri nhà cậu đã từng giúp tớ, nếu như hành vi bất lương này bị phát hiện, không khéo việc hợp tác của Kim Thị sẽ gặp vấn đề sau này!"

Dưới áp lực kéo dài trường kỳ, cuối cùng nhiệt tình của Seohyun đối với món cua cay không thể chịu kìm nén thêm nữa.


Thừa dịp Yuri không thể khước từ một bữa cơm khách, Seohyun lặng lẽ lôi kéo Jimin: "Umma đưa con ra ngoài ăn được không nào?"
Jimin chớp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác: "Umma, umma muốn ăn cái gì?"


"Đi thôi." Seohyun đưa áo khoác cho Jimin, cười, "Cua cay rất là ngon."


"Con phải đi nói với appa một câu đã." Jimin xoay người bấm điện thoại, rất nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ "trông chừng umma" mà appa đã giao phó cho.


"Kwon Jimin! Nếu con dám gọi điện thoại , umma sẽ không bao giờ kể... chuyện cổ tích cho con nghe nữa!"


Jimin hơi ngập ngừng, cuối cùng dưới ánh mắt hung ác của umma đành bất đắc dĩ buông điện thoại xuống, lại còn chạy ra níu tay mẹ, "Vậy... Chúng ta đi thôi."


Đứng ngay trước cửa nhà hàng bán cua cay cực ngon, Seohyun gọi một suất lớn, sau đó còn vô cùng hưng phấn gọi thêm một phần nước trái cây.


"Umma, appa nói umma không thể uống nước có ga!"


Cô chẳng quan tâm, nhìn thấy những con cua thơm ngào ngạt được bưng lên, không nhịn được mà uống một ngụm... nước chanh, sau đó khi đang định ăn miếng đầu tiên thì Jimin đã ngước ra ngoài cửa sổ, "Appa tới rồi."


Seohyun càng sợ hãi hơn, quả nhiên, ngoài cửa sổ là chiếc xe của Yuri đang tìm chỗ dừng, rồi Yuri nhìn vỉa hè với vẻ rất nghi ngờ.


Tim Seohyun đập nhanh, động tác so với đầu óc còn nhanh nhẹn hơn, cô nhanh nhẹn đẩy ly nước chanh gần người mình sang phía Jimin.

Yuri đi vào cửa, sắc mặt rất không tốt ngồi đối diện với Seohyun, nhìn khuôn mặt Seohyun và Jimin đầy vẻ lo lắng giống nhau như đúc, Yuri khẽ nói, "Dì không đưa cơm tối sang sao?"


"Ờ thì... Jimin rất muốn ăn món cay... Phải không Jimin?" Seohyun không dám nhìn Yuri, lại còn bồi thêm một câu rất vô tội cho Yuri nghe, "Em thì không ăn."


"Jimin?" Yuri nhìn Jimin.


Jimin nhìn appa, rồi lại nhìn umma, cuối cùng không chịu nổi áp lực, cái môi vừa chu lên thì nước mắt cũng chảy ra.


Seohyun vừa thấy vậy liền cuống lên, giơ tay lau nước mắt cho Jimin. "Được rồi, được rồi, là umma muốn ăn, Jimin đừng khóc nữa mà! Jimin rất ngoan, ngay từ đầu nó đã định gọi điện thông báo cho Yul!!!"


Yuri hừ một tiếng, người phục vụ đúng lúc đi tới, "Có cần thêm một bộ đồ ăn nữa không ạ?"
"Không cần." Yuri trả tiền rồi dẫn Jimin ra ngoài.


Seohyun đi theo phía sau, cúi đầu thật thấp, trong lòng cũng vô cùng oan ức.


Lúc đẩy cửa ra, gió lạnh thổi tới, hương vị thơm ngon của cua cay trong mũi dần phai nhạt đi. Lần này bất thành rồi... Tính cảnh giác của Yuri ngày càng cao, sau này chắc không còn cơ hội nữa, nghĩ vậy, người phụ nữ có thai nào đó tâm tình bất ổn bèn dừng bước, quay đầu nhìn lại biển hiệu cửa hàng, đột nhiên viền mắt cô cay xè... cô thực sự rất muốn ăn mà!


Nước mắt chảy rào rào xuống, vừa ngẩng lên đã thấy Yuri đứng trước mặt mình, vừa bực mình vừa buồn cười: "Khóc gì mà khóc?"


Cô cũng hiểu bản thân đuối lý, nhưng không thể nào khống chế được, nước mắt vẫn cứ rơi hoài, vì vậy cô nhắm mắt lại, cắn môi thật chặt.


Trên gương mặt cô có vẻ ửng đỏ vì nhiệt độ ấm áp trong cửa hàng ban nãy, lông mi rất dài, trông cực kỳ giống một đứa trẻ. Yuri quyết định không dỗ dành cô nữa mà chỉ vươn tay rồi lặng lẽ chờ.

Một lát sau, Seohyun giơ một tay mình ra, đan vào năm ngón tay đã đợi sẵn của Yuri, rồi khịt khịt mũi, nhất thời tâm trạng rối bời đã bình lặng không ít.

Yuri cầm tay một lớn một bé đi tới chỗ dừng xe ô tô.Một người thì đang khóc, một người thì đang quẹt nước mắt ấm ức.Yuri cảm thấy ai đi trên đường cũng nhìn mình với ánh mắt kì quái.

Thực ra trong lòng Yuri đang lưỡng lự, rốt cuộc là nên dỗ dành Jimin trước hay an ủi người lớn trước đây?
Nhưng, loại cảm giác lưỡng lự này... Yuri bất giác mỉm cười, đó chính là hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net