13. Thành phố của cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến dưới nhà, Lee Yongbok gọi Sim Dahye dậy. Sau khi nói tạm biệt với Hwang Hyunjin, họ mới bước xuống xe.

Hwang Hyunjin tận mắt nhìn thấy Lee Yongbok lên lầu rồi mới lái xe trở về khách sạn.

Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ở đầu giường, ánh đèn mông lung mờ ảo, Hwang Hyunjin đổ người xuống giường, trên tay vẫn cầm lọ kẹo kia, như có điều suy nghĩ.

Thực ra lọ kẹo trái cây Lee Yongbok mua không được ngon lắm, vừa ngọt vừa dính.

Nhưng mà anh không nỡ bỏ, cũng không nỡ ăn, dù chỉ là một viên kẹo.

Vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là khuôn mặt của Lee Yongbok.

Hwang Hyunjin cẩn thận nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt, hình như là vào buổi họp lớp hồi năm ba đại học.

Ngày ấy, Lee Yongbok bị Han Jisung kéo lên hát.

Ban đầu Hwang Hyunjin không hề chú ý đến họ, thậm chí bọn họ hát bài gì cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là Lee Yongbok hát rất hay và có chất giọng trầm đặc biệt.

Giọng hát của cậu trai như có sức lôi cuốn kỳ lạ, có thể xoa dịu tâm trạng nóng nảy không yên của con người.

Nhưng đồng thời, giọng hát của cậu ấy dường như mang theo nỗi buồn và sự cô đơn, bài hát này như thể đang hát riêng cho một người nghe.

Vì thế Hwang Hyunjin lơ đãng nhìn về hướng đó thêm vài lần.

Một lát sau, anh ra ngoài hít thở không khí, lại thấy cậu trai kia đứng ngoài cửa WC, đôi mắt hồng hồng, như đang bị bắt nạt.

Anh tiến lên phía trước vài bước nữa, nghe thấy rõ những lời hai cô gái kia nói, không khó đoán được người bọn họ mắng chính là cậu trai đứng ngoài cửa này.

Bọn họ nói cái gì đó, Hwang Hyunjin đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ bọn họ mắng rất khó nghe.

Anh cực kỳ tức giận, nhanh chóng bước tới, giúp cậu trai kia xả giận.

Sau đó thì sao? Bọn họ cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, cô bạn gái khi đó của anh là Son Imchae đã tới rồi. Anh đi mà không tạm biệt, hai người lặng lẽ bước qua nhau.

Thậm chí anh cũng không nhớ rõ khi ấy Lee Yongbok trông như thế nào, chỉ nhớ rằng cậu khá cao, gương mặt sạch sẽ, rất bình thường.

Nhưng mà cậu hát rất hay.

Lần thứ hai gặp gỡ là ở sinh nhật Kim Seungmin.

Ngày hôm đó, anh ngồi trên sô pha, buồn chán chơi điện thoại, bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.

Khi ấy anh còn nghĩ, ai mà lại dám ngồi bên cạnh mình như vậy.

Người bên cạnh càng lúc càng tiến tới gần, anh thuận nước đẩy thuyền, cũng tiến lại gần.

Sau đó, không biết ai đã bật đèn, gương mặt Lee Yongbok hiện ra trước mắt anh.

Anh không cảm thấy gì, nhưng lúc đó mọi người đùa bỡn, vì vậy anh cũng mở miệng trêu chọc.

—— "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta hôn nhau bao giờ à?"


Khi nghĩ đến những lời này, sắc mặt Hwang Hyunjin sa sầm lại.

Người ta nói rằng ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, liệu Lee Yongbok có cảm thấy anh rất tùy tiện không nhỉ? Liệu cậu ấy có cho rằng anh là một người đào hoa không?

"Hwang Hyunjin, mày bị ngu rồi à?" Anh chửi thầm.

Sau đó còn xảy ra chuyện gì?

Chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là vừa gặp đã kéo lấy tay người ta, còn chê người ta da mặt mỏng mà thôi.

Hwang Hyunjin bó tay với bản thân.

Những điều cần tránh khi theo đuổi , anh đều giẫm phải hết...

Khó trách ngày ấy Lee Yongbok tức giận.

Nhưng đối với những việc đã xảy ra đó, Hwang Hyunjin không có cảm giác nhiều lắm, cũng không hề có cảm giác rung động.

Vậy thì lần đầu tiên anh động lòng là khi nào?

Hwang Hyunjin nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ.

Là vào ngày đầu tiên đến Busan ư? Hay là buổi tối gặp lại Song Eunna?

Tối hôm đó, anh đã buông bỏ toàn bộ phòng tuyến của bản thân, đó là anh chân thật nhất.

Có rất nhiều người bạn của anh cũng không thể biết được những điều đó, mà anh lại nói hết cho Lee Yongbok.

Có thể là do tác động của rượu, cũng có thể do trong tiềm thức cho rằng Lee Yongbok là người anh có thể tin tưởng.

Anh hỏi cậu có phải bản thân rất ngu ngốc hay không, lúc ấy Lee Yongbok đã nói gì?

Cậu nói, Hwang Hyunjin, cậu không ngốc, cậu rất thông minh, cũng rất ưu tú, nhưng cậu không phải thần thánh, cũng có lúc mắc sai lầm.

Hwang Hyunjin không thể phủ nhận, khoảnh khắc ấy anh hơi hơi rung động.

Trong mắt người khác, không có việc gì mà anh không làm được, càng không có chuyện mắc sai lầm, như thể sai lầm là điều anh tuyệt đối không được mắc phải.

Cho nên khi anh bắt đầu sa ngã, trở nên ngông cuồng, kiêu ngạo, hống hách, vướng nhiều "nợ đào hoa" mà anh thì không hề hay biết, nhiều người cho rằng anh không nên như thế, cảm thán tại sao anh lại trở thành người như vậy.

Nhưng cho tới bây giờ, không một ai nói với anh rằng, cậu rất tốt, nhưng cậu cũng không phải thần thánh, mắc sai lầm không có gì to tát.

Hwang Hyunjin từng cho rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy, nhưng bây giờ anh đã gặp rồi.

Thực ra, giờ anh mới nhận ra những lần rung đồng ít ỏi mấy năm nay của mình, đều đến từ Lee Yongbok.

Trên đường đi ăn, cậu ngốc nghếch đến nỗi ngay cả thời gian cơm trưa qua rồi cũng không biết.

Anh thuận miệng nói mình thích ăn kẹo, cậu lại ghi nhớ trong lòng.

Cậu cười rộ lên, thực ra trông rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi tất cả từ ngữ đẹp nhất thế gian cũng không đủ để miêu tả.

Bởi vì vẻ đẹp của cậu ấy là vẻ đẹp từ chính bản thân.

Nhưng cậu trai nhìn qua cứ tưởng là kiên cường ấy lại từng trải qua những ngày tháng vô cùng tăm tối.

Anh muốn trở về quá khứ giúp cậu... vượt qua những tăm tối ấy, kéo cậu từ dưới địa ngục lên.

Nhưng Hwang Hyunjin không có góc nhìn của Thượng Đế.

Ở một nơi anh không biết, anh đã từng kéo Lee Yongbok ra khỏi bóng tối.

Chính anh đã trở thành ánh sáng chiếu rọi cuộc đời Lee Yongbok.

Mà anh thì hoàn toàn không hay biết.

***

Lúc Hwang Hyunjin gọi điện cho Kim Seungmin là đã ba giờ sáng.

Kim Seungmin cố nén tức giận trong lòng: "Chuyện gì thế? Hwang Hyunjin, mày có biết giờ là mấy giờ rồi không?"

Hwang-suy nghĩ cả đêm-Hyunjin lúc này vẫn tỉnh như sáo: "Người anh em, giúp một việc."


Giọng điệu khi nói những lời này vô cùng nghiêm túc, Kim Seungmin tưởng anh thật sự có việc gấp, tức giận trong lòng hơi hơi giảm bớt, ngữ điệu không gấp gáp nữa: "Việc gì?"

"Tớ muốn theo đuổi một chàng trai." Hwang Hyunjin nói.

"....." Bên kia im lặng.

Đối với Kim Seungmin, những lời này có sức công phá không khác gì chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra.

Anh ta vuốt trán: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Đương nhiên."

"Cho nên phải theo đuổi như thế nào?" Hwang Hyunjin lại hỏi.

Nhưng Kim Seungmin thật sự mệt, không có tâm trạng bàn tiếp, thều thào nói: "Không biết, tớ buồn ngủ, cúp đây."

"....." Hwang Hyunjin muốn quăng điện thoại đi.

Nhưng anh không từ bỏ, tiếp tục tìm đến mục tiêu tiếp theo.

Mà Park Jihoon lúc này vẫn còn ở quán bar: "Ba giờ sáng, nhà văn lớn của chúng ta còn chưa ngủ, có việc gì thế?"

Hwang Hyunjin không nói những lời thừa thãi: "Làm sao để theo đuổi người ta?"

"???"

Một thế kỷ trôi qua, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thét inh tai nhức óc.

Hwang Hyunjin cau mày, để điện thoại ra xa một chút: "Bình thường chút đi."


Park Jihoon bật chế độ bà tám hóng hớt: "Ai thế? Chàng trai lợi hại nào có thể thu phục Hwang đại tác gia của chúng ta vậy? Tớ có biết không? Học cùng trường chúng ta à? Xinh đẹp không? Không đúng, là nam hay nữ vậy?"

Cái vấn đề cóc khô này là sao?

Hwang Hyunjin không còn kiên nhẫn nữa: "Im ngay, tớ chỉ muốn biết phải theo đuổi như thế nào thôi."

Park Jihoon cứng họng: "Dùng khuôn mặt này của cậu này! Cái gương mặt này của cậu có mấy ai có thể cưỡng lại được? Nếu tớ bằng một phần vạn cậu, tớ còn độc thân được à? Tớ đã sớm kết hôn rồi ok? À quên tớ cũng đẹp trai khác gì cậu đâu nhỉ?"

".....?"

Hwang Hyunjin cảm thấy không thể dựa dẫm vào cái loại bạn bè này được, còn không bằng tự dựa vào bản thân.

Park Jihoon lại lên tiếng, có điều lần này cuối cùng cũng nói tiếng người: "Theo đuổi à, đầu tiên phải để cậu ấy biết trong lòng của cậu cậu ấy chính là độc nhất vô nhị, phải cho cậu ấy biết cậu thích cậu ấy cỡ nào, còn phải cực kỳ chu đáo, điều này rất quan trọng nhé. Cậu phải để ý xem mỗi ngày cậu ấy có gì khác, nhiều lắm."

"Nói tiếp đi."

Park Jihoon: "Sau đó thì sao, cậu phải chú ý tới vòng bạn bè của cậu ấy, xem dạo này cậu ấy thích cái gì, ví dụ như cậu ấy thích xem phim, thì đây chính là sở trường của cậu rồi, tâm sự chuyện phim ảnh với cậu ấy, kiểu kiểu thế."

Hwang Hyunjin nghiêm túc lắng nghe.

Lát sau.

Park Jihoon nuốt nước miếng, tổng kết lại: "Được rồi, cứ vậy thôi."

Hwang-nghe xong một đống lời vô nghĩa-Hyunjin: "Cho nên, nói trọng tâm đi?"

Lý Ngạn Hạo cảm thấy anh đang biết còn cố hỏi, cho nên gào lên: "Để cậu xxx cậu ấy đó!"

Hwang Hyunjin bình tĩnh nói: "Tớ có quen vài bác sĩ khoa tâm thần, sau sẽ giới thiệu cho cậu."

Park Jihoon nghẹn một hơi: "Hwang Hyunjin, cậu với tớ có phải anh em không thế? Sao cậu có thể nói với một người đàn ông dễ thương mê người như tớ bằng cái giọng vậy hả? Cho nên chàng trai cậu thích tớ có quen không?"

"Cúp đây."

"Từ từ!"

Hwang Hyunjin dừng lại một chút: "Sao?"

Park Jihoon hỏi anh: "Bộ phim kia cậu quay xong rồi mà, bao giờ thì quay về Seoul?"

"Tạm thời chưa về."

"Tại sao?"

Hwang Hyunjin hơi suy tư, mãi đến khi Park Jihoon tưởng rằng anh sẽ không trả lời vấn đề này, lại nghe thấy Hwang Hyunjin nhẹ giọng đáp, ẩn chứa vô vàn dịu dàng và yêu thương.

"Bởi vì, Busan có người tớ thích."

Khi nói những lời này, Hwang Hyunjin nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đã là rạng sáng, nhưng trên đường vẫn còn khá nhiều người, đèn ở tiệm thịt nướng và quán bar vẫn sáng trưng, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Thành phố này rất xa lạ với anh, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị, địa hình thì phức tạp, khiến anh thường xuyên đi lạc đường.

Anh không thích tất cả những điều ấy.

Nhưng anh lại thích một người ở đây. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net