CHAPTER 30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lãng mạn quá nha". Jeonghan dựa vào chiếc tủ gần cửa phòng bếp, cười nở rộ như hoa xuân tươi thắm.
Hai người không nói gì Jun thì vui vẻ cười sau màn dạo đầu môi lưỡi, Minghao mặt mũi đỏ ửng cố cúi đầu giấu nhẹm đi.

"Bên Seungcheol vẫn chưa có động tĩnh gì sao?". Jun hỏi.

"Anh ấy không phát tần sóng thông báo nào cả". Jeonghan buồn bực lắc đầu, anh cũng lo lắng cho Seungcheol và ba người kia, nếu trong trường hợp bất lợi cả ba bị bắt giữ cùng Jisoo e rằng chuyện này sẽ rất nan giải. Hiện tại người có năng lực nhất ở đây chỉ có mình Jun, nhưng một mình cậu thôi chưa đủ, cha của Seokmin, Seungcheol, Hansol là Ma cà rồng lâu năm, hắn không từ mọi thủ đoạn để loại bỏ kẻ dám ngăn chặn con đường hắn dày công thực hiện. Sức của cả năm người hợp lại chưa chắc đã dễ dàng đánh bại hắn, huống chi Jin Suk là cha của ba người kia, hắn không ít nhiều sẽ hiểu tính tình con trai mình, kế hoạch càng dễ đoán. Nói như nào thì người nhiều bất lợi vẫn là mình, nên phải suy tính thật cẩn thận, cẩn thận từng bước chân, đặt sai hướng mạng cũng đi tong.

"A!". Jeonghan la lên ôm lấy đầu mình, một chân khụy xuống sàn, hai mắt nhắm tịt lại, Minghao cùng Jun đứng dậy đỡ Jeonghan ngồi xuống ghế.
Minghao gỡ một tay Jeonghan xuống, dùng tay mát xa đầu anh giảm bớt sự đau đớn.

"Cheolie, Cheolie, anh ấy... A!". Do tần số truyền đến dồn dập và quá nhanh khiến đầu anh ngày một đau hơn.

"Không tìm được... Nơi Jisoo bị bắt giữ". Lúc sau đau đớn rời đi, mày Jeonghan dần dần dãn ra, biểu cảm thoải mái so với ban nãy, tay kia cũng không ôm lấy đầu mình nữa.

"Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ thêm nhọc nhằn đây". Jun chốt lại vấn để sau câu nói của Jeonghan. Phía cửa truyền đến tiếng 'cạch', bốn người đã trở về, gương mặt ai nấy đều bối rối và căng thẳng, riêng Seokmin khuôn mặt điển trai hầm hầm vẻ tức giận lộ rõ chỉ chờ một khắc bộc phát.

"Tại sao lại không... Thể tìm thấy nơi anh Jisoo bị bắt giữ?". Minghao dè dặt lên tiếng hỏi lập tức bị hành động của Seokmin dọa sợ dúm cả người nép gần vào Jeonghan.

Seokmin cộc cằn nghiến răng nghiến lợi đập nắm đấm tay lên bức tường làm nó bị thủng một lỗ, hắn không cảm nhận được đau đớn gì vì những nỗi đau về thể xác do tính chất vật lí gây ra nhằm nhò gì với làn da cứng cáp của Ma cà rồng.

"Mùi hương của em ấy đã bị che khuất bằng một mùi hương khác, là độc dược của một Phù Thủy!". Gian phòng bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh đến toát cả sống lưng, Minghao không dám nói năng hay hỏi thêm điểu gì sợ làm kích động Seokmin nếu dám hỏi về Jisoo.

"Phù thủy thì càng thêm phần khó khăn, họ biết cách ẩn mình bằng những chiêu thức khác nhau cho dù chúng ta có thể đánh hơi nhưng họ ắt hẳn sẽ dấu mình bằng các loại dược chỉ phù thủy mới biết". Jeonghan vẻ mặt âu lo chống cằm nhăn mày nói, mọi người cũng đồng tình với ý kiến này. Xưa nay Phù Thủy, Ma cà rồng, Người Sói không chung một đất, không chung một phương, muốn đối phó với các Phù Thủy đâu phải chuyện dễ, họ có các câu thần chú khiến Ma cà rồng tự cao tự đại về khả năng siêu việt của mình trong vài phút là đi luôn cái mạng. Tất cả đểu hiểu rõ lần rượt đuổi này Ma cà rồng nhanh nhẹn hơn so với Phù Thủy, người thiệt vẫn là phe mình, nên cần phán đoán mọi điều có thể xảy ra và bước từng bước chậm rãi cẩn thận, vả lại cuộc chiến này còn góp mặt thêm Jin Suk, kẻ chẳng dễ nhằn gì, phần thắng chưa thể nắm chắc trong lòng bàn tay thì cơ hội cầm cự cũng không được bao lâu.

"Vậy phải nhờ bác gái tốn công sức đây". Jeonghan lắc đầu thở dài, vốn dĩ sức khỏe bà Hong sau khi ngất xỉu đột ngột đã rất yếu rồi, khả năng dẫn dắt pháp thuật lưu chuyển như ban đầu là chuyện vô cùng khó khăn, chỉ sợ bà không thể duy trì pháp thuật truy lùng trong thời gian quá lâu.

"Không cần, em sẽ nhờ người bạn của em giúp". Jun tay ôm eo xoa đầu Minghao đang nép sát người mình vì khí giận của Seokmin, Cửu Vỹ Hồ rất dễ bị dọa sợ bởi những luồng sát khí tỏa ra mãnh liệt từ các chủng tộc khác, đó là bản năng tự vệ, tránh khỏi nguy hiểm trước, do Cửu Vỹ Hồ sở trường của họ không phải là chiến đấu, họ thường là chủng tộc chọn con đường đứng giữa hai phía, không theo phe ai cũng không ủng hộ hành động bên nào cả, giống với tộc Người Sói.

"Cậu không phải truy lùng mấy con mắt ma sao?". Soonyoung cười híp mắt giọng trào phúng hỏi Jun, thầm chúc mừng người bạn của mình đã tìm được một người bạn đời ngoài sở thích giao du với mấy con quỷ Địa Ngục.
"Ồ, dạo này mấy con đấy không quậy phá nữa, nên tôi cũng an nhàn vài phần, càng có thời gian dành cho tiểu bảo bối khả ái của tôi".

Jun trước khi biến thành Ma cà rồng anh đã trải qua một cuộc sống tuổi thơ chẳng bình thường một chút nào, tuổi thơ của những đứa trẻ xung quanh anh thoải mái chơi đùa anh thì phải ngày đêm chịu sự dày vò tâm lí bởi bà mẹ điên cuồng tin vào những chuyện không đâu, bà mê tín dị đoan tin vào những lời bói toán lừa đảo, anh làm gì cũng không vừa ý bà ta, liền bị đánh đập. Và bi kịch xảy ra, bà ta tiếp tục buổi sáng đi tới chỗ xem bói, trở về bà tay đã lập tức bóp lấy cổ anh, miệng hằm hè nói:

"MÀY LÀ MỘT CON QUỶ! TA PHẢI GIẾT MÀY!". Anh khi ấy chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, thân thể gầy gò do nhiều ngày bị bỏ đói sao chống cự lại sức của một người lớn, cổ bị bóp chặt cố húp từng ngụm khí duy trì nhịp thở, hai mắt ngắm nghiền không để ý bà ta đã đổ một thứ chất lỏng nào đó vào hai bên mắt. Anh đau đớn hét lên, thuận theo tiếng hét là điệu cười khoái trá của bà ta, cười một cách đầy điên loạn.

"Mày hãy cảm thấy may mắn, tao chưa dùng bất cứ vật gì móc mắt mày ra khỏi tròng là đã đủ nhân từ rồi". Bà ta buông tay, anh ngã phịch xuống sàn gỗ mục nát, hai tay ôm lấy hai bên mắt, căn phòng vang vọng tiếng nức nở, bà tay vẫn cười cợt như người nằm dưới sản chẳng phải con trai ruột mình.

"Tao mà ra tay giết mày, người nghi ngờ vẫn chỉ có mình tao, dù gì tao cũng không bàn tay mình nhuốm máu của một con quỷ!". Bà ta xoay ngưởi rời khỏi bỏ mặc anh nằm dưới sản nức nở từng tiếng đứt quãng, anh tự hỏi mình có thể làm gì được đây? Oán hận mẹ mình? Cầm giao lên giết bà ta? Nhưng xin đi, hai mắt anh bây giờ chẳng thể nhìn được, giết bà ta anh cũng không được lợi lộc gì cho cam , đành nằm chờ chết thôi. Bỗng có một giọng trầm khàn tỏa ra hơi lạnh lẽo như thần chết đang ở bên cạnh anh, đến đón anh:

"Ngươi có muốn trở thành người của ta? Trở thành một sinh vật có năng lực mạnh mẽ, ngươi có thể tự do làm điều người muốn, cũng có thể giết chết chính người mẹ đã hành hạ người, thế nào?". Anh tưởng mình đang hoang tưởng nhưng đó hoàn toàn là sự thật, nửa tin nửa ngờ nhưng còn hơn là nằm đây chờ chết, anh nhanh miệng trả lời:

"Tôi sẽ đi theo ông".
Trong đầu anh, hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo vô cùng tuấn tú, nở nụ cười lạnh

"Ngươi không thể nhìn thấy nữa, ta đã chiếu hình ảnh của mình vào tiềm thức của ngươi, vậy ngươi có muốn trở thành một Ma cà rồng?". Người đàn ông không hề vòng vo, hỏi thẳng anh cũng không ngần ngại gật đầu một cái thật nhanh.

Quá trình biến đổi anh chỉ cảm nhận được đôi chút đau đớn về thể xác, có lẽ những trận đòn từ mẹ anh đã khiến thân thể anh quen với các nỗi đau thể xác, anh có thể cảm nhận được một nâng lực tràn trề sức sống lan tỏa khắp người, sự yếu ớt vì suy dinh dưỡng đang dần biến mất.
Hoàn tất quá trình, người đàn ông bắt đầu nói anh có năng lực nhìn thấy những con mắt ma, của những người đã khuất tùy thuộc vào họ khi còn sống làm việc thiện hay ác mà thu thập đôi mắt, đó là công việc của anh. Khi thu thập những đôi mắt ma, nhiều trường hợp những người làm thiện lương lại muốn anh lấy đi đôi mắt vì họ không muốn mình nhìn thấy cảnh gia đình khóc than nữa, bởi đa số những con mắt ma chỉ người chết oan hay tự tử mới sở hữu sau khi chết đi, người đàn ông chỉ chỉ định anh thu thập những con mắt của người làm việc xấu, việc ác nhưng đôi lúc anh lại lấy đi đôi mắt của những người lương thiện.

Anh và Quỷ Địa Ngục có nhiều điểm khá giống nhau, nên dần dà hai người cũng trở thành người bạn thân thiết, có thể nói là một đôi tri kỉ? Sau đó anh cũng gặp được Seungcheol, Seokmin, Hansol, Soonyoung trong một buổi tối đi làm nhiệm vụ thường nhật. Lần này là đôi mắt của một tên Ma cà rồng biến thái, ra tay cưỡng hiếp một cô gái trong con hẻm, đương nhiên số phận của cô gái, chết một cách rất thê thảm. Bốn người tình cờ bắt gặp nên đã giết hắn, phần thân thể tan vỡ thành từng mảnh trắng xóa như thạch anh dưới nền đất, mảng trắng xóa mờ nhạt hiện lên nhưng chỉ có anh là nhìn thấy, thản nhiên giơ tay lên móc hai con mắt ra khỏi tròng tên Ma cà rồng, cầm ấy và bỏ vào một cái túi đặc biệt lưu trữ những con mắt, mà bốn người đứng xem cũng không hiểu gì, chỉ thấy anh đưa tay lên làm động tác với không khí.

"Cậu đang làm gì vậy?". Seokmin dõng dạc hỏi.

"Thu thập, những con mắt ma". Bốn ngươi không hỏi gì thêm, vốn dĩ họ thừa biết những người giống Jun, người đàn ông hay tìm tới những đứa trẻ bị vấy bẩn bởi những người lớn dã tâm tàn ác, đều được Quỷ Địa Ngục biến thành Ma cà rồng,sở hữu năng lực riêng, nhưng họ đều mang một năng lực chung là thấy được linh hồn phục vụ cho công việc lấy đôi mắt. Và, anh có thêm bốn người anh em, rảnh rỗi tìm nhau tâm sự, nói chứ tâm sự mãi với Quỷ Địa Ngục bề ngoài trẻ trung nhưng bên trong là một ông lão chính hiệu nói chuyện rất mau chán.

"Thế tại sao, Quỷ Địa Ngục không tìm em hả Seungcheol?". Jeonghan từ bao giờ đã đứng cạnh Seungcheol, giọng điệu làm nũng dựa vào vai bạn đời của mình.

"Chính vì em quá thuần khiến, như một thiên sứ". Seungcheol dịu dàng xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Jeonghan.

Jun bật cười, Hansol và Soonyoung hai khóe miệng cũng cười khúc khích nhìn hai ngưởi tình tình tứ tứ.

"Em cũng rất thuần khiết, Minghao à, em là thiên sứ soi sáng con đường của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào!".

Ai nói Ma cà rồng họ chỉ là một loài máu lạnh, không biết yêu cơ chứ? Họ yêu bạn đời của mình, khắc sâu người bạn đời vào tận đáy lòng ấm áp nhất, duy chỉ một người.
____________________________________
Huhu, cuối cùng mình cũng đã thi giữa kì xong rùiiiiiii.
Mọi người chắc chờ chap mới lâu lắm TT, xin lũi rất nhiềuuuuuuuuuuuuuuu💜
Hôm nay cũng là sinh nhật anh Hạo, bias của mình đóa, chúc anh Hạo của chúng ta tuổi mới thêm nhiều điều mới hơn nè và cũng chúc mọi người có một kì nghỉ cuối tuần thoải mái và quên đi bao chuyện buồn của tuần này nha😘💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#seoksoo