Chap 2: Cỏ mèo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeokMin giật mình thoát khỏi mộng tưởng, lặng lẽ cúi xuống, nhìn tờ giấy trên tay.

Im lặng đứng xịt keo cứng ngắt một hồi, rồi lại hạ quyết tâm. Đặt tờ giấy xuống, thắt lại cà vạt. Hôm nay SeokMin mặc áo cơ mi xám, quần vải đen kiểu Âu, thắt lưng ôm sát eo nhỏ. Vai rộng, ngực nở, đường nét sắc lạnh, chị em không đổ cũng phải gục.

Bây giờ là 6h sáng, SeokMin cẩn thận nhét tờ giấy sẵn chữ ký vào tệp file, định đến công ty luôn bỗng chợt khựng lại.

JiSoo từng nói nếu bỏ bữa sáng sẽ không tốt, ăn một bữa sáng đầy đủ vui vẻ có thể sẽ quyết định ngày hôm đó tâm trạng sẽ ra sao. SeokMin nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không đành, liền ném cái tệp lên giường đã vốn gọn gàng chăn gối, chậm rãi bước xuống tầng vào phòng bếp. Tiếng đi nhà lẹt xẹt tạo nên khối âm thanh khó chịu, nhưng cậu không để tâm cho lắm.

Lại khựng thêm lần nữa. JiSoo cũng từng nhắc nhở về cái tật xấu này của cậu, anh vốn thính ngủ, nhiều lúc SeokMin dậy sớm hơn, bước ra khỏi phòng không tự chủ đi dép bước lê sàn, làm cho anh tỉnh giấc, rồi là cả ngày hôm đó anh quạu quọ với cậu, không cho cậu xơ múi gì luôn. Lại nghĩ xong, SeokMin từ tốn nhấc chân lên, bước đi nhẹ nhàng không còn gây ra tiếng dép vang sàn nữa.

Cậu không ăn cầu kì, chỉ cần đủ dinh dưỡng là được. Bát cơm nóng cùng hai quả trứng ốp rưới tương, thêm một cốc trà lúa mạch. Ban đầu SeokMin không thích uống trà lúa mạch, nhưng vì JiSoo gợi ý, vì nó sẽ giúp cậu đi vào giấc ngủ tốt hơn nếu uống trước khi ngủ. SeokMin chả tin lắm, nhưng vẫn nghe anh, riết rồi cũng thành thói quen, hơi khó bỏ.

SeokMin hồi trước từng ăn khá nhanh, vì vội vàng công việc, nên nhiều lúc vừa ăn vừa họp qua app. Làm vội bát cơm với nước mắt rồi lại chúi đầu vào công việc, vì thế mà có một thời gian cậu dính viêm loét dạ dày, cũng không phải chỉ vì chế độ ăn uống, mà còn là vì nhiều tác động từ những phía khác nữa. Cũng chính là JiSoo là người đã lên thời gian biểu và bảo cậu làm theo, tiện tay còn điều chỉnh chế độ ăn uống cho cậu, vì thế nên khoảng thời gian đó SeokMin có da có thịt hẳn.

Vừa rửa bát vừa nghĩ, cuộc sống cậu, thói quen hồi trước của cậu, đều đã thay đổi từ khi cậu gặp Hong JiSoo.

"Ầy, nhắc lại thấy nhớ anh ấy rồi." Khẽ thở dài thườn thượt, tắt vòi nước rửa bát, lấy khăn lau khô rồi xếp bát đũa lên chặng.

Vài giây lại JiSoo.

JiSoo JiSoo, hở tí là JiSoo.

Ông nghiện JiSoo đến thế à?

~ ~ ~

SeokMin bước ra khỏi công ty, nở một nụ cười vui vẻ.

Nai lưng ra làm việc cho cái chốn công sở hơn 6 năm, cuối cùng ông sếp họ Choi cũng làm một việc có ích cho cậu rồi.

Chúc anh vui vẻ với chồng nhỏ của mình, vạn đời vạn kiếp. Em đi tìm tình yêu của em.

Anh sếp họ Choi: ?

SeokMin vì tâm trạng vui vẻ mà bước chân đi cũng nhẹ nhàng hơn, lướt qua bóng người bỗng khựng lại. Mùi chanh thơm mát quen thuộc quanh quần đầu mũi, cậu quay đầu lại nhìn.

Lại không thấy bóng hình đó đâu nữa.

SeokMin nhẩm thầm, chắc cậu nhận nhầm thôi. Anh JiSoo đã nói là 3 năm, cậu đợi anh 3 năm. Nếu sau 3 năm không gặp, cậu quyết tìm anh bằng được.

SeokMin đã bán căn biệt thự to tổ chảng nhưng một người ở của mình để mua một căn nhà nhỏ ven biển ở một thành phố sát biển.

SeokMin sau khi xin nghỉ dài hạn ở công ty lại liền phải chuẩn bị giấy tờ nào là đất đai, sổ đỏ các thứ rồi còn thuê người dọn dẹp nội thất, đồ đạc để chuyển dần đi. May là chỗ làm ăn thân quen uy tín cậu đã làm việc cùng một lần để mua căn biệt thự kia, gặp lại khách sộp đương nhiên đối phương rất vui, làm việc rất nhanh gọn, chỉ sau 2 tuần thôi cậu đã xách hành lí, vali, balo của mình đứng trước cửa nhà mới rồi.

Cậu hơi uể oải, vì cậu cũng đã bán luôn con xe yêu của mình mà cậu đặt nó tên là ToKyeom, cộng thêm tiền bán nhà và tiền lương sau chuỗi ngày đằng đẵng cống mình cho tư bản, cậu đã tích được một khoảng "kha khá" (ý là siêu nhiều) để có thể thưởng thức quãng thời gian "nghỉ hưu tạm thời" của mình.

SeokMin mua vé tàu để đi đến đây, vì nơi này xa hơn thành phố trước đó cậu từng sống, đi mất khoảng 5 tiếng, SeokMin cảm tưởng mình đã già, đã 30 như ông chú họ Cheol kia rồi, eo và lưng như sắp tạm biệt cơ thể của cậu đến nơi.

"Ông chú họ Cheol" nào đó đang ở nhà ôm người thương đi ngủ mà phải hắt xì một cái.

Mùi gió từ biển phả vào sánh đậm mằn mặn. Không khí trong lành tươi sáng, SeokMin hít lấy một hơi đầy buồng phổi rồi lỡ sặc nước bọt mà ho khù khụ.

Đây sẽ là chốn ở mới của cậu, nơi xậu sẽ dành một phần thời gian của cuộc đời cậu.

Để đợi Hong JiSoo.

Căn nhà sơn màu trắng ngả vàng ấm áp, cửa nhà thơm mùi gỗ sồi. Nhà rộng tầm hai mươi lăm mét vuông đổ lên một chút, phù hợp cho một người ở. Gia thất đầy đủ, đèn treo tường cổ màu vàng thanh tao, sàn nhà lát gỗ mát rượi. Nhà thoáng rộng, màu sắc tươi mới, khiến cho lòng ta cảm giác rất dễ chịu.

SeokMin tự nể lòng mình quá tuyệt vời đi, bản thân là phân tích tài chính, lại có gu thiết kế quá hoàn hảo mà.

Dọn dẹp đồ đạc để tạm ở đó, lát sau sẽ sắp xếp. Cậu quyết định đi dạo quanh đây một chút, làm quen hàng xóm.

Bước ra ngoài, đập vào mắt cậu là một chỏm đầu màu bạch kim vàng. Cậu nhóc đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, thấp hơn SeokMin nửa cái đầu mỉm cười thật tươi như ánh nắng mặt trời, giọng nói lanh lảnh chào hỏi.

"Nghe nói anh mới chuyển đến đây, em là Boo SeungKwan, rất vui khi được làm quen với anh!"

"Anh là Lee SeokMin. Rất vui khi được gặp em."

SeungKwan cười tươi lắm, có vẻ là một cậu nhóc thích và cũng hay cười. Cậu bé giới thiệu với anh rằng nhóc là chủ tiệm cà phê hoa "Memories" ở cuối góc phố, và nhóc sẽ rất vui nếu anh đến thăm nhóc khi anh rảnh. SeokMin đương nhiên không từ chối, còn cảm thấy rất hứng thú, SeungKwan kể rằng cậu nghe tin có người mới sắp chuyển qua nên muốn đi chào hỏi, không ngờ gặp phải một anh chàng rấttttttttttttt đẹp trai.

Hai anh em bước ra khỏi cửa nhà, SeungKwan nhìn ngó xung quanh một chút. Liền quay sang đề nghị với "anh chàng rấttttttttttttt đẹp trai".

"Hay để bữa sau em đem vài cậu hoa để anh trồng bên bệ cửa sổ và hai bên bậc cửa nhé? Anh có thích hoa gì không anh SeokMin?"

SeokMin nhìn SeungKwan, đôi mắt thằng bé lấp lánh to tròn đầy câu hỏi nghi vấn. Cậu cười xoa lấy đầu thằng nhóc, lại nhớ đến cái nụ cười cong khóe môi như một chú mèo lười của Hong JiSoo, không do dự, đáp.

"Cỏ mèo."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net