CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc trở về Ahn phủ, Euiwoong cứ bám dính lấy Hyoseop. Trừ phi bị sai việc này việc kia, Euiwoong cứ như chú bướm nhỏ lượn lờ quanh Hyoseop không chán. Hyoseop muốn gì cũng lăng xăng làm hộ, Hyoseop không biết gì cũng nhanh nhảu giải đáp, hăng hái vô cùng, thiếu điều muốn theo con người ta về phủ đệ làm tùy tùng luôn.

Còn về phần Hyeongseop, bị cho ra rìa hẳn, cậu cái gì cũng phải tự làm, từ thay đồ đến soạn học cụ, vì tên nhóc hầu cận còn mải chạy theo người đường đệ một năm chỉ gặp vài lần của cậu mà. Không bị tên lùn kia làm phiền, lẽ ra Hyeongseop phải vui vẻ mà an tĩnh đọc sách chứ, đằng này cậu lại khó chịu, không sao tập trung nổi.

- Úi! Hyoseop thiếu gia, có con dế kìa, để Woong bắt cho người.

Tiếng Euiwoong lanh lảnh ngay dưới cửa sổ ngoài phòng Hyeongseop, cậu nhíu mày gấp sách lại, xoay người mở cửa sổ ra. Trên nền đất trước cửa sổ phòng Hyeongseop có một đứa nhóc trạc năm tuổi đang khom lưng rón rén từng bước, nó bặm môi nín thở, mắt nhìn đăm đăm vào thứ gì đó dưới gầm phòng Hyeongseop. Rồi bất thình lình lao tới vồ thứ đó với một tiếng "ú" quãng tám, Euiwoong hí hửng đứng dậy chạy lại chỗ Hyoseop khoe thành quả.

- Ah! Hyeongseop-hyung, Euiwoong mới bắt được con dế. Làm ồn huynh đọc sách rồi phải không?

"Đấy, thân nhau thế cơ đấy. Ta còn chưa kịp nói gì đã lên tiếng bênh rồi."

- Ừ, ồn. Đệ không phải đọc sách sao? Hai canh giờ nữa mới đến lễ cúng, tranh thủ học một chút đi, đừng quá ham chơi.

- Vâng, đệ biết lỗi rồi, sẽ vào ngay.

Hyeongseop đóng cửa sổ lại, bên tai vẫn nghe được tiếng Euiwoong thấp giọng hỏi thiếu gia Hyoseop không chơi với nó nữa sao. Tiếng Hyoseop đáp lại cũng rù rì, bảo rằng đến khi rước đèn sẽ được tha hồ chơi với nó. Thế là Euiwoong vui vẻ bảo rằng nếu Hyoseop thiếu gia có muốn vẽ tranh hay viết chữ, cứ bảo với nó, nó mài mực mịn lắm.

Khi Hyoseop và Euiwoong vào trong phòng, chỉ thấy một Hyeongseop cau có dằn lật từng trang sách. Hyoseop hơi khó hiểu nhưng cũng chẳng dám thắc mắc, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn được chuẩn bị riêng cho mình, đặt chiếc hộp nhỏ chứa con dế Euiwoong mới bắt được lên, nhặt một quyển sách bắt đầu mở ra đọc.

Euiwoong thấy biểu cảm của cậu chủ nó, chẳng hiểu sao lại có cảm giác chột dạ, nhón chân như mèo ăn vụng lại gần Hyeongseop, cẩn thận đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ ngay góc bàn, trên chiếc hộp còn nghuệch ngoạc hình thỏ vẽ bằng than. Hyeongseop ngẩng đầu nhìn Euiwoong, chỉ thấy nó mấp máy môi thì thầm.

"Woong bắt cho thiếu gia con dế to hơn của thiếu gia Hyoseop, người đừng nói cho ngài ấy biết nhé."

Euiwoong giơ ngón trỏ bé xíu lên cái mỏ chu chu, mắt thì láo liên liếc qua vị đường đệ đang chăm chú đọc sách của Hyeongseop rồi quỳ bò lui ra khỏi phòng, không phiền hai vị thiếu gia đọc sách nữa. Hyeongseop ngoài mặt thì lạnh tanh không biểu cảm nhưng lông mày đã giãn ra, khóe môi giật giật cố không cong lên còn trái tim cảm giác như nhũn ra vậy. Thằng nhóc lùn này học được cách dỗ cậu từ lúc nào thế?

=========================

Giờ lành đã đến, Ahn gia một nhà quây quần bên mâm lễ cúng gia tiên. Ahn lão gia cùng đệ đệ quỳ trước lư hương đọc văn khấn, hai vị phu nhân cùng hai vị thiếu gia đứng đằng sau cúi đầu rũ mắt. Chờ khi Ahn lão gia đọc khấn xong và dập đầu, những người còn lại cũng quỳ xuống dập theo, không khí hết sức trang nghiêm.

Khi hương cháy hết cũng là lúc dỡ đồ cúng xuống để ăn. Hai gia đình quây quần gắp thức ăn, chuyện trò rôm rả.

- Hyeongseop-hyung, Euiwoong không ngồi ăn cùng chúng ta sao?

- Euiwoong là gia nhân, sẽ ăn cùng với những gia nhân khác. Vả lại thể nào mẫu thân cũng sẽ để dành một phần đồ ăn ở đây cho nó thôi, đệ không cần lo lắng dư thừa.

- Hyeongseop-hyung có vẻ không thích Euiwoong nhỉ? Lúc nào cũng cau có với đệ ấy.

- Huynh lúc nào cũng cau có với nó sao? Đệ thấy như vậy à?

- Từ sáng đến giờ đều là như thế mà. Cứ liên quan đến Euiwoong là lông mày huynh lại chau lại. Đó, như bây giờ nè, sắp dính vào nhau luôn rồi kìa.

- Hyunh không có, chắc là thói quen thôi.

- Còn có loại thói quen nghe đến tên ai đó liền chau mày sao?

- Nói ít lại và tập trung vào bữa ăn đi.

Ngữ khí khó chịu của Hyeongseop như cảnh cáo Hyoseop không được đề cập đến cái vấn đề mà đến chính chủ còn chưa giải đáp được kia. Tiểu Ahn thiếu gia cũng biết điều mà ngậm miệng cúi đầu ăn, không dám thắc mắc thêm nữa.

Sau bữa cơm, hai vị thiếu gia được tự do ra ngoài chơi cùng đám trẻ quanh phủ. Vừa mới ra đến bậc thềm xỏ giày, cả hai đã nhìn thấy Euiwoong ngồi trước hiên đung đưa đôi chân ngắn, tay cầm miếng bánh gạo Injeolmi phồng má nhóp nhép nhai, vụn bột rắc trên bánh dính lại trên khóe miệng y như một con mèo ăn vụng.

Injeolmi

Hyoseop chỉ kịp gọi Euiwoong rồi nhắc nó lau mép đã thấy cậu cả Ahn gia đi đến, một tay nắm gáy một tay dùng khăn chùi miệng cho hầu cận của mình, khuôn mặt lại cau có còn miệng thì cằn nhằn sao Euiwoong cứ xuề xòa, không giữ thể diện cho cậu gì cả. Ahn Hyoseop câm lặng. Đường huynh của cậu đúng là một người kì lạ, thật không hiểu nổi.

Ba đứa trẻ được Ahn phu nhân phát cho mấy chiếc đèn lồng, chiếc của Euiwoong đương nhiên không đẹp và quý bằng hai vị thiếu gia, nhưng so với mấy đứa trẻ nghèo ngoài kia thì vẫn đẹp hơn rất nhiều. Euiwoong thích vô cùng, suốt buổi cứ ôm khư khư không rời tay, ngày hôm sau còn cất kĩ trong chiếc rương nhỏ chung với bức tranh vẽ thỏ cậu chủ nó cho.

Euiwoong theo Hyeongseop và Hyoseop lang thang trên con đường đất nhộn nhịp. Có người ca hát, có người nhảy múa, có người chơi trống, người thì chơi đàn, còn có pháo hoa, có múa rối, múa lân. Đèn lồng đủ sắc màu được thắp nến dập dìu khắp chốn, tiếng nói cười không ngớt.

Jin Hwangin cùng tùy tùng Boseok rất nhanh đã tìm thấy Hyeonseop, cùng dắt nhau đi xin chữ một nho sĩ hàng rong. Những đứa trẻ ham học như Hyeongseop, Hyoseop hay Hwangin đều thích thú chăm chú dõi theo nét bút rồng bay phượng múa của vị nho sĩ, rù rì bàn tán về ý nghĩa của những câu chữ đang thành hình kia.

Riêng Euiwoong thì khác, nó không đi học, nó không biết chữ, mà nó cũng chẳng hứng thú với mấy nét mực loằng ngoằng đó. Những lúc mài mực cho cậu chủ nó viết chữ, nó nhìn theo nét bút thấy cũng thú vị đó, nhưng bảo nó cầm bút viết theo thì thôi bảo nó mài sạch thỏi mực còn vui hơn. Euiwoong có nỗi quan tâm riêng của nó, nó thấy cách sạp của nho sĩ không xa có trận đấu vật.

Trận đấu vật thu hút cũng kha khá người đến cổ vũ nhưng không che hết tầm nhìn của Euiwoong. Nó đứng bên này sạp ngó sang, chăm chú theo từng động tác vờn nhau của hai đấu sĩ, một tay cầm đèn lồng còn tay kia vô thức níu lấy vạt áo người bên cạnh. Hyeongseop bị níu áo một lúc mới thấy nặng nặng, bèn quay sang nhìn.

Mấy ngón tay bé xíu nắm chặt vạt áo Hyeongseop không buông nhưng chủ nhân của chúng thì lại chẳng hay biết gì mà vẫn tập trung xem đấu vật. Khi một trong hai đấu sĩ bị đối phương nắm đai vật xuống hạ đo ván, Euiwoong xuýt xoa "oa" một tiếng thích thú. Bỗng tầm nhìn bị che mất, Euiwoong buông vạt áo Hyeongseop đưa tay lên kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, phát hiện ra đó là tay Ahn thiếu gia.

- Sao vậy ạ?

- Những thứ phàm phu tục tử vậy không đáng xem đâu.

- Tại sao? Nó rất thú vị mà. Woong cũng muốn đấu vật.

Hyeongseop nhíu mày, cố lựa lí do để Euiwoong không tham gia vào mấy trò bạo lực kia. Boseok vốn biết võ nghe thế thì hớn hở ngắt lời.

- Euiwoong, nếu ngươi muốn, hôm nào ta dạy ngươi đấu vật, cũng dạy ngươi vài thế võ bảo vệ thiếu gia luôn.

- Oa... Thật sao? Ngươi nói lời phải giữ lời đấy nhé.

- Không được. Euiwoong mới có 5 tuổi, ngươi tính dạy nó cái gì hả? Vả lại ta cũng chẳng cần nó bảo vệ, bé như nó thì bảo vệ được ai.

"Lại nữa rồi, động đến Euiwoong là Hyeongseop lại mất bình tĩnh như thế. Rốt cuộc Hyeongseop ghét Euiwoong đến mức nào chứ?"

Hyoseop và Hwangin đứng một bên chứng kiến đều có chung một suy nghĩ. Ahn đại thiếu gia thật khó hiểu.


Phỏng vấn độc quyền:

Haegyeong: Đi chơi Trung thu vui không?

Euiwoong: Vui lắm á! Có bánh ngon, có đèn lồng đẹp, còn có trò đấu vật rất hay nữa!

Hyeongaeop: Rất vui cho đến khi Euiwoong thấy trò đấu vật. Nghĩ sao mà lại thích cái trò bạo lực vật nhau ra đất đó? Có biết dơ không hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net