Đoản 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12h đêm.

Lộc Hàm vẫn ngồi vắt chân chữ ngũ, lầm rà lầm rầm đọc kịch bản phim. Ngô Thế Huân tắm xong vừa ngồi lau tóc vừa ngắm bộ dạng chả có ý tứ gì của Lộc Hàm.

Ngắm chán ngắm chê, ngắm đến độ lật tung hết cả cái quần đùi rằn ri với cái áo ba lỗ siêu mỏng không cánh cũng vẫn không hiểu vì sao mình lại yêu cái con người này.

Thôi thì cẩn thận đánh giá một phen, vẫn là chả có ưu điểm gì sất, nhưng thôi đẹp trai là được rồi, dù sao cậu cũng là người tôn thờ cái đẹp.

Ngô Thế Huân ngồi mãi cũng sinh ra buồn chán, nhanh chóng lân la đến ngồi cạnh Lộc Hàm, tay luồn vào trong áo anh sờ mó. Lộc Hàm cau mày đập bốp quyển kịch bản vào trán Ngô Thế Huân.

"Để im cho lão tử học"

Ngô Thế Huân vô duyên vô cớ bị đánh không những không tức giận, còn làm mặt thô bỉ sát lại gần Lộc Hàm hơn, lấy lợi thế chiều cao hết dòm cổ áo anh lại dòm quyển kịch bản. Đến đoạn kịch tính có cảnh hôn thì giật phăng quyển kịch bản trên tay Lộc Hàm đi, khều khều cằm anh.

"Oa, có cảnh hôn rồi này, may mắn ghê chưa, có em ở đây đôi mình thực hành dễ phải biết. Yên tâm lúc đi diễn không bị NG nhé"

Lộc Hàm bực mình vì bị phá đám, nhổm người dậy đánh cộp trán mình vào trán Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bị đau ngã ngửa nằm vật ra ghế, mặt cau có thành một nhúm đen sì.

"Bớt bớt đi, anh đây là diễn viên thiên tài bẩm sinh nhé. Không cần tập dượt với bố con thằng nào hết. Ô kê?"

"Mặc kệ anh thiên tài hay ngu dốt, em cứ thích diễn thử với anh đấy"

Lộc Hàm nghe đến đây tự dưng lại sinh ra biểu cảm vô sỉ, anh không cố với lấy quyển kịch bản nữa mà nhoài người nằm sấp lên Ngô Thế Huân.

"Ái phi, trong ba ngàn mĩ nữ ta chỉ sủng có duy nhất một mình nàng thôi. Nào, lại đây để trẫm yêu thương nàng"

Ngô Thế Huân điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái nhất, vẫn mặc kệ Lộc Hàm làm loạn ở phía trên, cười cười.

"Ai nha, được bệ hạ ân sủng làm thần thiếp vô cùng cao hứng. Nào, hãy đến và chà đạp thiếp đi"

Lộc Hàm nghe được câu trả lời không biết vô sỉ của Ngô Thế Huân thì trề môi, cắn vào cằm cậu.

"Không biết xấu hổ"

Ngô Thế Huân cười đến hai mắt híp lại thành một đường, chóp mũi cọ qua cọ lại trên mặt Lộc Hàm.

"Bệ hạ yêu dấu, hôm nay học đến đây thôi nha, ngủ muộn là không có tốt cho sức khoẻ đâu ý"

"Ờ muốn ngủ sớm cũng được thôi. Cơ mà hôm nay trẫm nhất định phải nằm trên, ái phi có chịu không?"

"Chỉ cần là điều bệ hạ muốn, thần thiếp như nào cũng được"

"Rất tốt, trẫm rất cao hứng. Ngô ái phi, trẫm đến và chà đạp nàng đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net