Đoản 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[icon hớn] [icon phởn]

Hí hí, xin chào các anh chị em đồng bào thuyền viên thân thích gần xa, hôm nay chắc ai cũng biết là ngày 20/10 nhỉ, ngày phụ nữ Việt Nam đó.

Bởi vậy tôi xin thay mặt hiệp hội shipper mù quáng gửi lời chúc hạnh phúc may mắn chân thành nhứt đến các các bà, các mẹ, các chị, các bạn cùng các bé gái nhé, hy vọng quý vị luôn luôn trẻ trung xinh đẹp yêu đời làm ăn tấn tới.

Nói linh tinh vậy thôi chứ mục tiêu chính của chúng ta hôm nay là dẩy đầm thẩm du cùng với anh Huân và anh Lộc. HuHu, mới bữa trước còn đoán già đoán non, cầu nguyện khắp bốn phương tám hướng cộng 69 vị thần linh để anh Lộc ảnh đi Hường Quắc.

Kết quả có lẽ trời xanh đã cảm động vì tấm chân tình cùng với trái truym nhiệt thành của tôi cho nên ảnh đi Hường Quắc thật, khổ thế chứ lị =(((

Trong khi anh già đáp máy bay xuống Hường Quắc 1 cách an toàn đẹp trai lai láng, sì tai sành điệu quần rách áo kẻ ô thì em trẻ cũng không chịu kém cạnh, dẩy lên IG cùng Weibo 2 cái ảnh thắm hường bê đê chịu không thấu.

Huhu, hỡi các đồng chí thuyền viên chúng ta còn ngại ngần gì mà không căng buồm ra khơi hóng biến đảo lộn đất trời chứ ^^

= = = =

Ngô Thế Huân trên tay cắm dây truyền nước, trên miệng cũng vừa xinh đeo một cái khẩu trang, hốc mắt đỏ ngầu lên vì bị cảm, chốc chốc lại khụt khịt cái mũi.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh sang Hàn Quốc bắt đầu thời gian nghỉ ngơi, vậy mà cậu lại bị cảm, thật là phiền muốn chết.

Lộc Hàm bận một chiếc sơ mi trắng, hai ống tay áo được kéo qua loa lên đến tận khuỷu tay, đi tới đi lui trong phòng bếp nấu cháo hành cho Ngô Thế Huân.

Trong thời gian chờ cháo chín, Lộc Hàm tháo chiếc tạp dề để ở trên bàn, mở hộc tủ lấy ra một chiếc cặp nhiệt độ. Trong suốt quá trình Ngô Thế Huân vẫn nhìn chằm chằm động tác của anh.

Lộc Hàm bật cười nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Ngô Thế Huân, hình như người bệnh thường hay nhạy cảm hơn một chút thì phải.

Một lát sau Lộc Hàm đã tiến đến ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân.

Những ngón tay hơi gầy để lộ ra từng khớp xương chậm rãi đặt lên trán cậu, Lộc Hàm hơi cau mày, nhiệt độ vẫn còn cao như vậy.

"Nào, há miệng ra"

Lộc Hàm vừa kéo khẩu trang của Ngô Thế Huân xuống vừa nhét chiếc cặp nhiệt độ vào miệng cậu, Ngô Thế Huân hậm hực vừa ngậm cặp nhiệt độ vừa thầm oán hận Lộc Hàm coi cậu như trẻ con, cảm một chút sốt một chút cũng đâu có chết được đúng không?

Lộc Hàm dường như hiểu được suy nghĩ của Ngô Thế Huân, rướn người hôn một cái vào trán cậu.

"Tất nhiên là không chết, nhưng sẽ mệt, anh không thích em mệt, thời gian này em làm việc đã đủ mệt rồi"

Ngô Thế Huân nghe vậy khoé môi không tự chủ được mà nhướn lên một chút, câu này có bao dễ nghe cơ chứ.

.....

Sau khi kiểm tra nhiệt độ xong xuôi thì cháo cũng vừa chín, Ngô Thế Huân miệng lúc này quả thật rất đắng, ăn vào không có cảm giác về mùi vị nhưng vẫn vui vẻ há miệng đều đều lúc Lộc Hàm đưa muỗng cháo tới.

Tinh thần dường như rất tốt, cả buổi đều tủm tỉm cười.

"Lớn đầu rồi mà còn ăn như con nít, xem em ăn bị dây ra miệng rồi này, cứ cười tiếp như thế xem có khỏi bệnh được hay không"

Lộc Hàm vừa mắng yêu Ngô Thế Huân vừa với lấy hộp khăn giấy định bụng lau miệng cho cậu, nhưng Ngô Thế Huân nhất quyết không chịu, đầu cứ lắc lư liên tục.

"Anh dùng miệng lau cho em đi"

Lộc Hàm nhìn đến khuôn mặt hiếm lắm mới chịu mè nheo của Ngô Thế Huân, bất giác lại nghĩ đến hai đại boss béo ú ở nhà, cười hết cách.

"Được, lau cho em"

Nói đoạn hai tay Lộc Hàm bám lấy hai bả vai Ngô Thế Huân, thằng nhóc này lớn lên lại cao như vậy, nhớ năm đó lúc ra mắt mới chỉ cao ngang anh, Lộc Hàm quả thật có chút tiếc nuối.

Ngô Thế Huân vì sự thất thần của Lộc Hàm mà rất không hài lòng, gõ cộp trán mình vào trán anh.

Tâm tình Lộc Hàm lúc này từ phiêu diêu mới trở về thực tại, cánh môi nhẹ nhàng áp lên đôi môi có chút khô nứt vì mất nước của Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng lau đi vết cháo còn sót lại ở khoé môi cậu.

Ngô Thế Huân rất hài lòng liếm liếm môi, quả thật là hết đắng liền, uống xong một đống thuốc anh đưa tới vẫn cười tủm tỉm.

"Lộc Hàm, tiện thể lát tắm hộ em luôn nhé"

"Em hạ sốt rồi, cũng không phải gãy tay gãy chân, tự tắm đi"

"Không, em mệt lắm, nhấc chân nhấc tay thôi cũng thấy mệt nữa"

"Thế vận động trong bồn tắm em có thấy mệt không?"

"Hihi, đi tắm thì mệt, nhưng vận động trong đó thì quả thật không mệt"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net