Đoản 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6h tối.

Ngô Thế Huân vừa vui vẻ huýt sáo vừa đi tới mở cốp xe ô tô lấy ra cỡ năm bọc thức ăn lớn nhỏ đủ loại. Hôm nay cậu đặc biệt quay các cảnh phim xong xuôi rất nhanh để về nhà với Lộc Hàm, cũng nhân tiện trổ tài nấu ăn ngày càng điêu luyện của mình.

Lộc Hàm ở nhà buồn chán ngủ cả buổi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa mới tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở cười méo xẹo chào Ngô Thế Huân vừa mới đi làm về mệt mỏi còn xách theo trên tay rất nhiều đồ.

Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng có chút nhếch nhác của Lộc Hàm không hiểu sao cảm thấy đặc biệt đẹp mắt, nói đoạn cởi giày xong liền cúi người hôn lên trán anh một cái coi như chào hỏi.

Con ViVi thấy Ngô Thế Huân về cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ lững thững đi theo sau Lộc Hàm, còn Lộc Hàm thì lững thững đi theo sau Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân thì từ đầu đến cuối vẫn tủm tỉm cười không có ý định nghỉ ngơi mà đi thằng vào nhà bếp.

Lộc Hàm vẫn còn chút ngái ngủ ôm con ViVi ngồi gật gù ở bàn ăn trong khi Ngô Thế Huân đã xắn tay áo đeo tạp dề lấy nguyên liệu từ trong túi ra sắp xếp đâu vào đấy.

Lộc Hàm khẽ xoa đầu con ViVi, thắc mắc.

"Sao hôm nay em về sớm vậy Thế Huân?"

"Còn không phải là vì nhớ anh sao"

Lộc Hàm dẩu môi coi như chưa nghe thấy gì, Ngô Thế Huân thấy vậy liền bật cười ha hả, đẩy tới trước mặt Lộc Hàm một rổ nấm cùng một con dao nhỏ.

"Anh giúp em nhặt chỗ nấm này đi"

Thấy Lộc Hàm không nói gì chỉ chậm rãi lấy dao cắt cuống nấm, Ngô Thế Huân liền xoa xoa đầu anh mấy cái, Lộc Hàm không hài lòng vỗ cái bộp vào tay cậu, lườm lườm.

Ngô Thế Huân cười lớn quay đi chú tâm vào những lát thịt trên thớt, làm như không thấy ánh mắt sắc lẻm của Lộc Hàm ở phía sau, nói.

"Hôm nay chúng ta sẽ ăn lẩu thịt dê nhé, anh sang đây mấy bữa rồi mà em nhiều việc quá chưa đưa anh đi đâu cũng chưa làm gì ngon cho anh ăn được"

Lộc Hàm nghe vậy liền hướng tầm mắt vào bóng lưng cao lớn của Ngô Thế Huân ở trước mặt, nhẹ giọng.

"Anh sang đây chỉ vì muốn có một kỳ nghỉ ở gần em, không cần đi đâu cả, chỉ cần cho dù muộn thế nào em cũng trở về là được rồi"

Động tác của Ngô Thế Huân vì vậy mà hơi khựng lại, Lộc Hàm cũng thôi không nhìn Ngô Thế Huân nữa, chăm chỉ cắt cuống nấm, hai tai hơi ửng đỏ.

Ngô Thế Huân đặt ngay con dao trên tay xuống, cười hì hì quay lại chống hai tay lên bàn, nhìn chỏm tóc trên trán cùng với nửa khuôn mặt vì cúi xuống mà nhìn không rõ biểu cảm của Lộc Hàm.

"Vậy thì gả cho em đi, cả đời này đều được gần em luôn, anh coi em đẹp trai này, cao ráo này, biết nấu cơm, biết kiếm tiền này, mà quan trọng là vừa trẻ đẹp còn vừa yêu anh chết đi được nữa chứ"

Lộc Hàm nghe vậy liền đứng bật dậy, cốc vào trán Ngô Thế Huân.

"Gả, gả cái đầu em ấy, là em gả cho anh mới đúng"

Ngô Thế Huân vội đỡ lấy cánh tay đang có ý định tiếp tục cốc đầu mình của Lộc Hàm.

"Ôi người yêu em ngạo kiều thế chứ, nhưng mà anh thật may mắn đấy vì em yêu anh chết đi được cho nên em gả cho anh cũng không sao cả"

Lộc Hàm liếc mắt ngờ vực nhìn Ngô Thế Huân.

"Cái này không khoa học, thật không sao sao?"

Ngô Thế Huân thấy vậy liền đứng thẳng người ưỡn cao ngực, trịnh trọng tuyên bố.

"Tất nhiên không sao, cái có sao chính là em nằm trên được rồi"

Lộc Hàm hết cách.

"Thôi bỏ tay anh ra, lo làm lẩu đi, sắp đói chết rồi"

Ngô Thế Huân vẫn đang cười ngu ngơ liền bỏ tay Lộc Hàm ra, lại bị anh gõ cho mấy cái vào đầu.

"Sao lại đánh em?"

"Anh thích thì anh đánh thôi có sao không?"

"Không sao, ngạo..."

"Em thử nói tiếp xem"

"Được rồi, được rồi, em không nói nữa, nhưng em gả cho anh được thật mà"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net