Đoản 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm năm nay vừa lên đại học, nhưng bất hạnh thay đám bạn trong lớp lại không một ai chọn học trường này giống cậu cả. Vậy nên nhân một ngày cuối tuần nắng đẹp chúng nó lại rủ cậu đi câu cá.

Lộc Hàm âm thầm gào thét trong lòng, một nỗi bất hạnh khác nhanh chóng ập tới, Lộc Hàm mù đường.

Xe taxi chỉ đưa cậu đến bên ngoài khu sinh thái, mà để tìm vào khu hồ cá bên trong thì phải đi một đoạn đường khá dài khác.

Lộc Hàm ngó nghiêng xung quanh, lấy điện thoại ra rồi lại cất vào, thực sự là không muốn bị đám bạn lôi ra làm trò đùa cả buổi mà.

Lộc Hàm xốc lại tinh thần. Chỉ là 1 đoạn đường thôi, có gì đáng bận tâm chứ.

Lộc Hàm cứ đi, đi miết, đám bạn cũng giục một hồi vậy nhưng Lộc Hàm lại cứ đứng loay hoay ở khúc ngoặt có 3 ngã rẽ. Cậu nhẩm nhẩm nhớ lại biển hướng dẫn lúc trước.

– Bên này là bên trái à, không không hình như là bên phải, mà bên nào là bên trái bên nào là bên phải vậy trời. Chờ chút đã, vừa nãy hình như mình đi bên này rồi, đi thử bên kia coi sao, ủa mà sao chỗ nào cũng nhìn quen thế nhở ơ ơ...

Lộc Hàm rối đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng đành mặt dày đến nhờ một người đàn ông đứng gần đó, người này rất cao, Lộc Hàm chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của người nọ. Mà chỉ nhìn vậy thôi cũng đã thấy đẹp trai rồi, Lộc Hàm mon men lại gần hỏi han.

– Anh gì ơi, anh có thể chỉ giúp em đường đi đến hồ cá được không ạ?

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm hỏi xong còn ngẩn ra nhìn xung quanh xem có ai khác ở đây hay không, đến khi xác định không có ai mới quay ra nhìn Lộc Hàm, vẻ mặt không kiên nhẫn lắm.

– Đi đến đằng trước có 1 cái ngã ba, rẽ trái tầm 200m rồi quẹo vào lối mòn bên trái, đi thẳng 300m, rồi đi lên cái cầu nhìn cũ kỹ hơn ấy khoảng 100m nữa là tới.

Lộc Hàm nghe xong có hơi hơi váng đầu, kiên trì tiếp.

– Bên trái là bên nào vậy ạ, anh có thể phất cánh tay được không?

Ngô Thế Huân lúc này đã cực kỳ mất kiên nhẫn, tùy ý phẩy phẩy tay mấy cái. Lộc Hàm nhìn xong thì rối rít cảm ơn rồi chạy đi mất.

30p sau.

– Anh ta phẩy tay như này nhỉ, đúng không nhở, bên này, bên kia, lúc đấy anh ta ngồi ngược lại phía mình như này, móa đây là chỗ nào sao nhìn đâu cũng thấy như mình đi qua hết rồi vậy.

Lộc Hàm cứ mãi đứng ở cái ngã ba này, thậm chí còn không nhớ mình đi hướng nào mà nhìn thấy người kia nữa.

Lộc Hàm lần này quyết tâm gọi điện thoại cho lũ bạn trời đánh, nhưng lại không thể chỉ được chỗ mình đang đứng là ở đâu, thực sự là gấp muốn chết.

Lộc Hàm vừa vội vừa mệt đi lòng vòng cuối cùng cũng vòng về được chỗ Ngô Thế Huân đang thong dong ăn cá. Lộc Hàm cũng cực chẳng đã đến nhờ anh lần nữa. Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm như nhìn người ngoài hành tinh, Lộc Hàm hơi cúi đầu lí nhí.

– Em, thực ra em mắc chứng mù đường, đi mãi cũng chưa tìm được bạn nên anh có thể chỉ cho bạn em đến đây được không?

Ngô Thế Huân đầy một bụng nghi ngờ nhưng vẫn thô lỗ giựt lấy điện thoại của Lộc Hàm chỉ đường cho bạn cậu. Lộc Hàm mệt mỏi ngồi bệt ở một bên, mùi canh cá xộc thẳng vào mũi, bụng cậu lúc này rất không thích hợp mà réo ùng ục.

Lộc Hàm xấu hổ xoa xoa mũi. Ngô Thế Huân lần này mới quan sát kỹ Lộc Hàm, thấy Lộc Hàm nhìn cũng tương đối thuận mắt cho nên mới không được tình nguyện lắm múc cho Lộc Hàm một bát canh cá.

Lộc Hàm vui vẻ nhận lấy, ăn xong còn ợ một tiếng, mắt híp lại xoa xoa bụng vô cùng thoả mãn, cảm ơn Ngô Thế Huân rối rít.

Lần đầu tiên gặp mặt giữa Lộc Hàm với Ngô Thế Huân lại cứ kỳ quái như vậy. Cho đến lần thứ hai gặp nhau cũng là Lộc Hàm đang phân vân giữa hướng lên giảng đường với hướng lên thư viện, rất tình cờ mà chộp được Ngô Thế Huân. Dù sao người ta cũng biết mình mù đường rồi nên không cảm thấy ngại lắm.

Ngô Thế Huân nhướn mi nhìn Lộc Hàm, hóa ra còn học chung trường nữa, xem chừng Lộc Hàm mới là sinh viên năm nhất, còn Ngô Thế Huân thì đã năm tư rồi.

Ngô Thế Huân nhún vai làm bộ không tình nguyện lắm dẫn Lộc Hàm đi hướng thư viện. Dù sao Ngô Thế Huân cũng không có cách nào từ chối cái sự đẹp cả, mà Lộc Hàm này lại vừa vặn dễ nhìn trong mắt Ngô Thế Huân.

Lần này Lộc Hàm quyết tâm xin số Ngô Thế Huân. Về sau ngày nào cũng được Ngô Thế Huân dẫn lên lớp, đi ăn, đi thư viện rồi đi mọi ngóc ngách trong trường, khiến Lộc Hàm có ảo giác hai người như đang yêu đương vậy.

Mặc dù Lộc Hàm bây giờ đã nhớ được hầu hết đường đi trong trường nhưng mà cứ làm bộ như cái gì cũng không rõ để đi chung với Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm thích nhìn vẻ Ngô Thế Huân nhăn mày không tình nguyện lắm dẫm cậu đi. Vẻ mặt này thực sự đáng yêu cực kỳ.

Lộc Hàm ngồi trong thư viện học bài, lúc nghỉ lại nghĩ tới Ngô Thế Huân, ngây ngô cười.

Đến giáng sinh, Lộc Hàm quyết định đi tỏ tình.

Hôm nay Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm lôi kéo tham gia họa động mừng giáng sinh trong trường, hai người lúc này đang ngồi ở một góc mô phỏng quán bar khá đẹp mắt, Lộc Hàm đưa tới trước mặt Ngô Thế Huân một ly cocktail.

Lộc Hàm uống vào chút cồn, cảm giác tay mình bớt run rẩy một chút, hồi hộp gọi tên Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân vẫn như cũ, không nhướn mi thì cũng chau mày nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm cũng ngây ngốc nhìn lại Ngô Thế Huân.

– Nhìn gì, còn không mau nói.

Lộc Hàm gãi gãi tai xấu hổ đáp.

– Thế Huân này anh biết em mù đường mà đúng không, vậy nên anh hãy dẫn em bước vào trong trái tim anh nhé.

Ngô Thế Huân bất ngờ nhận một kích, trừng mắt không thể tin nổi nhìn Lộc Hàm. Này là đang tỏ tình đúng không?

Lộc Hàm ở phía đối diện giống như đang ngừng thở chờ đợi câu trả lời của anh. Hai mắt mở lớn, má hơi hồng hồng, thỉnh thoảng còn liếm môi. Chết tiệt sao lại dễ nhìn như vậy chứ, Ngô Thế Huân biết mình thực sự không thể từ chối cái đẹp mà.

– Được rồi để tôi dẫn em đi.

Nói xong liền cúi xuống ngậm lấy môi Lộc Hàm, Ngô Thế Huân trong lòng không ngừng cảm thán. Lộc Hàm này không những dễ nhìn mà còn thơm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC