Câu chuyện số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa tầm tã. Tôi từ khi tan sở liền vội vã gọi taxi chạy đến Thiên Đường.

Thiên Đường là một quán bar nổi tiếng, cũng là nơi hẹn gặp quen thuộc của chúng tôi. Điền Chính Quốc gọi điện cho tôi, sau một hồi lại chỉ cười bảo, "Tôi mới vừa chia tay rồi."

Lúc nghe tiếng đầu dây bên kia dập máy, tôi chỉ biết thở dài. Đây đã là lần thứ chín Điền Chính Quốc nói câu ấy.

– Họ Điền, xem này. Cậu lại uống say rồi phải không? – Tôi lo lắng hỏi.

– Tiểu Vĩ, đến rồi à? Ngồi xuống làm một li đi.

Tôi đưa mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt. Cậu ấy quả thực không say. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chính Quốc không uống say sau khi kết thúc một mối tình.

– Tiểu Vĩ. – Chính Quốc thì thầm gọi tôi. – Hôm nay, tôi thấy anh ấy.

Đầu tôi có chút choáng. Đã lâu rồi không nghe Chính Quốc nhắc đến người đó.

Là Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc lần đầu tiên gặp nhau là khi chúng tôi mới lên cao trung. Hắn học trên chúng tôi hai lớp, cũng là hội trưởng hội học sinh của trường. Điền Chính Quốc nhìn thấy hắn lần đầu liền đã thích. Sau đó không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, chỉ thấy Kim Thái Hanh cùng Chính Quốc rất hay đi cùng nhau. Dường như đột ngột trở nên thân thiết. Đó cũng là khoảng thời gian tôi nhận ra được Chính Quốc cậu ấy thực sự vui vẻ.

– Chúng tôi hẹn hò rồi. – Chính Quốc cười đến híp lại hai mắt, ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng đã nói thêm một câu. – Tôi và Thái Hanh ấy.

Tôi cũng không biết nói gì hơn, vỗ vai cậu ấy nói câu chúc mừng. Bởi vì tôi nhìn Chính Quốc lộ ra nét cao hứng hiếm thấy, trong lòng tự nhiên cũng vui theo.

– Nhanh như vậy sao? Còn chưa hết học kỳ đầu mà. Năng lực tiến công của cậu cũng ghê gớm a. – Tôi cười lớn.

– Haha, còn phải nói sao? Thái Hanh, không cần nói cũng biết, anh ấy xuất chúng thế nào. Diện mạo khôi ngô tuấn tú, lại có trí tuệ hơn người. Không hổ danh nam thần toàn trường.

– Cậu định đem người ta tâng lên tận mây xanh sao? Tôi lại chỉ thấy tên đó lạnh lùng khó gần, xem chừng rất kiêu ngạo. – Tôi nhịn không được mỉa mai. Xem kìa, hai mắt Chính Quốc đều đã híp đến như hai vầng trăng khuyết rồi.

– Đúng vậy. Anh ấy rất lạnh lùng. Như vậy mới thu hút, không phải sao? Nhưng Thái Hanh thực sự rất ấm áp.

– Được rồi được rồi. Tôi cũng không nói lại được kẻ mờ mắt vì tình như cậu.

Hai người đó quen nhau trong thầm lặng. Bởi vì không ai dễ dàng chấp nhận một tình yêu đồng tính. Dù sao tôi cũng cảm thấy Kim Thái Hanh là một người rất tốt. Có gia thế, có bề ngoài, có đầu óc. Mấy lần tiếp xúc cũng thấy hắn rất chững chạc. Có lẽ Kim Thái Hanh thực sự sẽ yêu cái thói khó chiều của Chính Quốc.

Không ai từng nói gì. Nhưng mà tôi cảm nhận được, tình yêu của họ khó khăn thế nào.

Không phải hai người đó không cãi nhau. Thậm chí còn rất thường xuyên nữa. Thường thường chỉ bởi vì những lí do lãng xẹt của Chính Quốc. Tỉ như cô bạn cùng khóa tỏ tình Kim Thái Hanh. Tỉ như Kim Thái Hanh bàn chuyện với mấy cô gái mà Chính Quốc cho là 'quá mức thân thiết'.

Được rồi, được rồi. Chính Quốc, xem như cậu may mắn đi. Bởi vì Kim Thái Hanh quả thực rất kiên nhẫn với cậu. Lần nào cũng là hắn ta đi làm hòa trước, dỗ dành cậu ấy, nuông chiều cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy.

Một lần vào học kỳ hai năm cuối cấp của chúng tôi. Kim Thái Hanh lúc này đang học năm 2 Đại học. Điền Chính Quốc không biết như thế nào lại đi nghe lời dụ dỗ của đám quỷ nghịch ngợm trong trường, tập tành hút thuốc. Sau đó thỉnh thoảng chạy ra sau trường lén lút hút thuốc. Kim Thái Hanh tình cờ nhìn thấy, giận đến tím mặt. Không biết hai người đó cãi nhau những gì, chỉ biết cuối cùng Kim Thái Hanh cho Điền Chính Quốc một bạt tai.

Điền Chính Quốc kéo tôi vào một quán nhỏ gần trường, nhìn tôi thì thầm.

– Tiểu Vĩ, tôi với Kim Thái Hanh chia tay rồi.

Tôi sửng sốt một hồi, cũng không biết nói gì cho tốt.

– Từ...bao giờ?

– Hôm qua.

– Vậy...ai là...

– Tôi nói. – Điền Chính Quốc cười cười. Nhưng tôi nhìn ra nụ cười ấy méo mó đến chừng nào.

– Tại sao? Anh ta không phải rất tốt sao? – Tôi buồn bực nhìn vẻ gắng gượng giả tạo ấy.

– Chả sao cả. Thấy không còn hợp nhau nữa thôi. Tôi cũng không phải không có anh ta liền chịu không nổi. Chút tình cảm thời cấp ba thôi mà.

Tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn. Có lẽ Điền Chính Quốc đang chờ đợi người kia tìm mình giảng hòa.

Bởi vì tôi cũng có linh cảm lần này không ổn, cho nên, gần như vô cùng để ý nhất cử nhất động của Chính Quốc, cũng chờ đợi Kim Thái Hanh tìm đến.

Chỉ là, đã hai tuần rồi, vẫn không hề thấy hắn.

– Chính Quốc, tôi thấy tốt nhất cậu nên chạy đi tìm Kim Thái Hanh đi. – Tôi có chút lo lắng nói với cậu ấy.

– Tiểu Vĩ, cậu làm sao vậy? Tôi đâu có điên. – Điền Chính Quốc nhảy cẫng lên. – Dù sao cũng chia tay rồi, có liên hệ gì nữa đâu.

– Sao tôi cứ thấy cậu ngóng chờ anh ta?

– Ngóng chờ cái đầu cậu. Tôi chả còn để ý đến nữa.

Sau đó, Chính Quốc xách cặp đi về, cũng chả buồn chờ tôi.

Thêm một tuần nữa. Chuyện vẫn vậy. Tôi không gặp Kim Thái Hanh. Chính Quốc trở nên đặc biệt ít nói, cũng không thấy cậu cười nữa. Tôi có nhiều lần bảo Chính Quốc đến trường Đại học tìm Kim Thái Hanh nói chuyện. Hắn ta thật lòng với cậu ấy, nhất định sẽ bỏ qua thôi. Chỉ là, dù nói thế nào tên đại cứng đầu Điền Chính Quốc cũng không nghe.

Tròn một tháng từ ngày ấy, tôi cuối cùng nhìn thấy Kim Thái Hanh.

– A...anh tìm...Chính Quốc sao?

– Không. Cậu rảnh không?

Tôi có điểm sửng sốt gật đầu.

Trong quán cà phê, không khí có chút nặng nề.

– Tiểu Vĩ, chuyện của tôi với Chính Quốc chắc cậu cũng biết rồi.

Tôi gật đầu.

– Ừm...sắp tới, tôi sẽ sang nước ngoài. – Kim Thái Hanh chậm rãi nói.

– Hả? Sang nước ngoài? Chính Quốc biết không?

– Tôi gọi điện nhưng cậu ấy không chịu bắt máy. Hôm ấy cậu ấy cũng nói không muốn nhìn mặt tôi nữa. – Kim Thái Hanh nhàn nhạt cười. – Vậy thì thôi đi, sau này nói với cậu ấy cũng được. Hoặc là, không cần nói nữa.

– Kim Thái Hanh, anh nghĩ kĩ rồi chứ? Anh vốn biết tính tình Chính Quốc mà. Cậu ấy cứng đầu vậy thôi, chứ thực ra trong lòng thì... – Tôi có điểm khó nói.

Kim Thái Hanh lại chỉ nở một nụ cười.

– Chính Quốc nói với tôi, dù cậu ấy có thay đến mười người yêu, cũng sẽ không muốn tìm đến tôi.

– Không phải, cậu ấy chỉ...

– Được rồi, Tiểu Vĩ. Chính Quốc tự có quyết định của cậu ấy. Tôi cản không được, cũng không muốn cản.

– Anh...khi nào thì đi?

– Sáng mai.

– Nhanh vậy sao? Sao anh không nói sớm hơn?

– Tôi thời gian trước rất bận. Hôm nay làm phiền cậu đến đây thôi. Cảm ơn cậu, Tiểu Vĩ.

– Khoan đã...Kim Thái Hanh, anh vẫn sẽ...yêu Chính Quốc chứ?

Câu hỏi ấy không có đáp án. Bởi vì Kim Thái Hanh chỉ nở một nụ cười, sau đó rời đi. Cũng không nhìn lại nữa.

Tôi có cảm giác, thân ảnh to lớn ấy có biết bao đau thương.

Trở về nhà, tôi thử gọi điện cho Chính Quốc nhưng không ai bắt máy. Chạy đến nhà tìm cậu ấy cũng không có ở nhà. Phỏng chừng nếu nói sớm, Chính Quốc chịu ngộ ra mà chạy đi tìm Kim Thái Hanh, mọi chuyện có thể cứu vãn được.

Nhưng mà, đến khi gặp được Chính Quốc, nói với cậu ấy Kim Thái Hanh sắp đi nước ngoài, Chính Quốc hốt hoảng chạy tới sân bay, đã không thể gặp được người nữa rồi.

Tôi nhìn Chính Quốc loạng choạng trở về, cả người đã sớm bơ phờ không còn chút cảm xúc. Cậu ấy dựa vào tôi, khóc nấc lên rất đau lòng.

– Tại tôi. Tiểu Vĩ. Tại tôi. Anh ấy đi rồi. Thái Hanh đi mất rồi. Đều tại tôi cả...

– Chính Quốc, cậu bình tĩnh lại...

– Thái Hanh đi rồi, tôi biết phải làm sao đây? Tiểu Vĩ, cậu nói xem? Tiểu Vĩ...

Lần ấy Điền Chính Quốc khóc đến lả đi. Tôi cõng cậu ấy đưa về nhà, mắt cậu ấy nhắm mà vẫn thấy nước mắt lã chã rơi xuống.

Sau đó, tôi không còn thấy Chính Quốc nhắc đến Kim Thái Hanh. Nhưng cậu ấy không còn hoạt bát nghịch ngợm như ngày trước nữa. Hai cái vầng trăng khuyết cũng không nhớ từ bao giờ đã không còn được nhìn thấy nữa rồi.

Điền Chính Quốc bồng bột. Điền Chính Quốc cứng đầu.

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi cũng không thấy chút gì dễ chịu nổi.

Thời gian sau đó, Chính Quốc bắt đầu quen bạn gái. Cậu ấy vốn rất ưa nhìn, chuyện này xem chừng cũng không khó khăn gì. Nhưng tôi không nhìn ra cậu ấy có điểm nào vui vẻ hạnh phúc. Mấy cô gái đều chủ động chia tay cậu ấy, vì luôn cảm thấy cậu ấy không hề có tình cảm với mình, hoặc là, luôn thấy cậu ấy thông qua bản thân mình tìm kiếm một bóng hình nào khác.

Khi Điền Chính Quốc chia tay bạn gái thứ ba, cậu ấy hẹn tôi ra Thiên Đường.

– Tiểu Vĩ, chúng tôi chia tay rồi. Cái cô gái kia, thật đúng là chả có tí nữ tính nào. – Điền Chính Quốc vừa rót rượu vừa nói.

– Chính Quốc, cậu không yêu người ta, còn hẹn hò làm gì? – Tôi nhíu mày thở dài hỏi.

Chính Quốc trái lại cười lớn, cũng không đáp tôi.

– Tiểu Vĩ, công việc cậu dạo này thế nào? Nói cậu nghe, tôi sắp được thăng chức lên Tổ trưởng đó. – Chính Quốc dùng giọng đều đều kể một chuyện vui, nghe mãi cũng không ra tia cao hứng nào.

– Vậy sao? Chúc mừng cậu Chính Quốc. Hôm nào phải mời một bữa đó. – Tôi đã sớm quen, cũng chả vui mừng nổi. – Tôi thì vẫn vậy, làm công ăn lương nhàn hạ mà thôi.

Cứ như vậy uống say, chúng tôi đôi ba câu trò chuyện phiếm.

– Tiểu Vĩ, tôi nhớ anh ấy.

Chén rượu vừa chạm môi của tôi liền ngừng lại, cứng ngắc. Tôi nhìn khuôn mặt vì say rượu mà ửng đỏ của Chính Quốc, bỗng nhiên thấy lòng rất đau.

– Tôi nhớ Thái Hanh...Đã lâu rồi không gặp...thực sự rất nhớ...

Mắt Chính Quốc rất đỏ. Một vẻ ưu thương bao trùm cậu ấy.

– Tiểu Vĩ, cậu biết không? Ngày nào tôi cũng nhớ tới Thái Hanh. Tôi cùng người khác nắm tay, nhưng không hề thấy ấm như trong tay anh ấy. Tôi cùng người khác kề vai, nhưng tìm mãi cũng không thấy niềm vui như khi ngồi cạnh anh ấy. Tôi cùng người khác đi chơi, tôi liền chỉ muốn mau chóng về nhà, bởi vì, đó không phải Thái Hanh...Không phải Thái Hanh, tôi đều thấy không vui...Tiểu Vĩ...

Chính Quốc khóc thút thít. Giống như một đứa trẻ. Muốn khóc lớn lên nhưng lại không dám, chỉ có thể rụt rè như vậy, rấm rức trong lòng. Cứ như thế làm thành từng nhát dao khứa vào trong tim tôi. Cậu ấy đau đến như thế, tôi muốn cũng không nhấc lên nổi một nụ cười. Rõ ràng là vẫn còn yêu, rõ ràng tâm đau đớn, tại sao vẫn cứ cố gắng làm bản thân thêm tổn thương nữa.

– Chính Quốc, đừng khóc nữa. Tôi hiểu...Đừng khóc nữa...

Bờ vai cậu ấy rung nhẹ. Thực sự rất đáng thương. Tôi vòng tay qua vai cậu ấy, nhẹ giọng an ủi.

– Chính Quốc, đừng khóc nữa. Thái Hanh khẳng định vẫn còn thích cậu...thật đấy...

Chính Quốc ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn tôi, khuôn mặt đã không còn chút sức sống.

– Cậu nói chuyện cười đó à, Tiểu Vĩ? Thái Hanh sớm đã không còn để ý đến tôi nữa. Bây giờ có lẽ đã có bạn gái rồi.

Chính Quốc chua xót uống rượu. Tôi cũng không thể nói gì. Dù sao, từ lần đó đến nay cũng không hề nhận được chút tin tức nào của Kim Thái Hanh.

Chính Quốc cứ như vậy. Trong lòng ôm hình bóng của Kim Thái Hanh, nhưng vẫn đi quen hết cô gái này đến cô gái khác. Dường như đang cố cầm dao tự đâm chính mình. Đâm một nhát, hai nhát còn thấy chưa đủ, cho nên tiếp tục đâm thêm thật nhiều, thật nhiều nữa.

...

– Cậu thấy Kim Thái Hanh? – Có lẽ đến bây giờ trái tim cậu ấy đã chằng chịt vết thương, không còn chỗ nào là không đau đớn nữa rồi.

Chính Quốc uống một chén rượu.

– Thái Hanh cùng một cô gái đi ra từ tiệm váy cưới. Hình như là sắp kết hôn.

Tôi thấy khóe môi cậu ấy câu lên một nụ cười vặn vẹo rất khó coi.

– Tiểu Vĩ, đều là tôi tự mình ngu ngốc. Anh ấy cũng là đàn ông, cũng phải lập gia đình, rồi còn sinh con. Cũng đã kết thúc rồi, sao tôi còn ôm vọng tưởng như vậy chứ? Tiểu Vĩ, cậu nói xem, có phải tôi rất đáng khinh không?

Ký ức từ tám năm trước đồng loạt kéo về phủ đầy tâm trí tôi. Hình ảnh Chính Quốc vui vẻ, hạnh phúc cười đến híp cả hai mắt, hình ảnh hai người họ sóng bước đi trên khuôn viên trường, hình ảnh họ giận dỗi, họ làm hòa. Hình ảnh Chính Quốc khóc đến ngất đi ngày hôm đó, hình ảnh cô đơn của cậu ấy. Thiếu niên tươi vui ngày ấy từ lâu đã nhuốm một màu u buồn thảm thương.

Cho đến ngày hôm nay, cậu ấy nghe tin người kia sắp kết hôn.

Tôi đau lòng đến cay mắt. Lệ nóng tuôn trào không kìm lại được.

– Chính Quốc, Chính Quốc...

Tôi không ngừng gọi tên cậu ấy. Chuyện của Chính Quốc ngoài hai người họ ra tôi là người biết rõ nhất. Tôi đã đau cùng cậu ấy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phát khóc.

– Tiểu Vĩ, cậu sao vậy? Sao lại khóc, Tiểu Vĩ? – Chính Quốc sửng sốt vỗ vai tôi, giọng nói run rẩy đến lạc đi. – Đừng khóc, Tiểu Vĩ. Cậu khóc, tôi cũng sẽ khóc mất...

Chính Quốc kìm chế đến hốc mắt đỏ toàn những tia máu.

– Chính Quốc, thực xin lỗi. Chính Quốc, thực xin lỗi...

Tôi không biết làm gì chỉ có thể không ngừng nói câu xin lỗi. Xin lỗi cậu, Chính Quốc. Xin lỗi vì bản thân tôi thật vô dụng, nhìn cậu đau khổ như thế nhưng lại không thể làm gì. Xin lỗi, thực xin lỗi...

...

Một tuần sau đó, tôi nhìn Chính Quốc vốn đã gầy lại càng gầy thêm. Cả người giống như cái xác không hồn, bộ dạng rất thê lương. Có lẽ cậu ấy chẳng thèm ăn uống.

Tôi từ sau hôm đó ngày nào cũng đợi trước tiệm áo cưới sang trọng ấy, chỉ mong có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh một lần, mong có thể tìm được đáp án cho câu hỏi tám năm trước.

Cuối cùng tôi cũng đợi được. Quả nhiên Kim Thái Hanh bước ra cùng một cô gái xinh đẹp. Xem ra thực sự là sắp kết hôn. Trong tâm có điểm tức giận, tôi nhanh chóng bước đến.

– Xin chào, chúng ta nói chuyện một chút được không?

– Anh là ai?

Tôi sửng sốt.

– Thái Hanh, anh thực sự quên tôi sao? Hay là anh đang giả bộ?

– Thái Hanh? Anh nhầm người rồi, tôi không phải Thái Hanh. – Người đàn ông kia có điểm khó xử trả lời. Sau đó tỏ ý áy náy nhìn sang cô gái bên cạnh.

– Chúng ta nói chuyện riêng đi?

Tôi bán tín bán nghi đi theo người đó. Đến khi yên vị ngồi trong quán cà phê, tôi vẫn dùng ánh mắt soi xét anh ta.

– Anh biết anh Thái Hanh sao?

Tôi gật đầu.

– Từ lâu rồi phải không?

– Đã tám năm không gặp. – Tôi có chút nghi ngờ nhưng vẫn trả lời.

– Vậy thì phải rồi. Tôi không phải người anh tìm. Tôi là Kim Tại Minh. Anh Thái Hanh là anh trai sinh đôi của tôi.

Tôi có điểm giật mình không tin nổi.

– Cậu nói gì? Sinh đôi à? Sao tôi chưa từng nghe qua?

– Vì chuyện trong gia đình nên từ nhỏ chúng tôi đã chia cắt. Anh Thái Hanh ở trong nước còn tôi thì ở Mỹ. Tám năm trước là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.

– Vậy...Kim Thái Hanh đâu?

– A...cái đó... – Ánh mắt Kim Tại Minh hiện lên ưu thương. – Anh Thái Hanh đã mất được sáu năm rồi.

Tôi giống như có sấm sét giật đùng đoàng trong đầu. Suốt thời gian qua, có trách Kim Thái Hanh, có mong hắn sớm trở về, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

– Gia tộc tôi khá phức tạp, cho nên chuyện này chỉ giữ trong nội bộ không lan truyền ra ngoài. Tám năm trước lúc anh ấy sang Mỹ điều hành công ty, anh ấy thường hay đau đầu rất kinh khủng. Lúc phát hiện ra là u não, thì đã là ở giai đoạn cuối rồi. – Kim Tại Minh dùng giọng điệu buồn bã kể lại chuyện cũ.

– Lần này tôi trở về nước kết hôn, nhân tiện tìm một người. Anh Thái Hanh từ lúc sang Mỹ đến khi mất đi, vẫn luôn giữ tấm hình người con trai này. Mỗi khi đau đớn anh ấy đều nhìn nó. Thời gian qua quả thực có nhiều biến cố, đến hiện tại mới có thể trở về. – Kim Tại Minh đưa đến trước mắt tôi một tấm ảnh cũ. Đó là Chính Quốc. Khi ấy hai người họ mới quen nhau. Chính Quốc đứng dưới nắng, nở nụ cười tươi như mặt trời nhỏ, hai mắt trưng ra hai vầng trăng khuyết mà tôi luôn tưởng niệm. Lúc đó cậu ấy khẳng định vô cùng vui vẻ.

– Anh quen biết với anh Thái Hanh, liệu anh có biết người trong ảnh không?

...

Tôi thơ thẩn lê về nhà, trong lòng rối bời như tơ vò. Kim Thái Hanh, người ấy...thì ra đã sớm không còn trên trần đời. Có lẽ đã từng rất hối hận, rất cô độc, rất đau đớn. Chính Quốc, thì ra suốt tám năm này cậu ấy cứ luôn yêu một người đã không còn tồn tại, cứ luôn đau lòng, luôn rơi lệ vì người đó.

Hai người họ...thì ra cứ mãi làm khổ nhau như thế.

Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc. Giống như không thể kết thúc, không thể ngừng lại. Bởi vì không có đối phương thì sẽ không được, không phải đối phương thì sẽ không được.

Câu chuyện tình đau lòng này, có lẽ trong cả đời cũng không mấy lần được chứng kiến.

Tôi lấy can đảm đưa tấm hình cho Chính Quốc. Tôi nói với cậu ấy, Kim Thái Hanh mất rồi, không còn trên đời nữa. Không phải hắn kết hôn, không phải hắn quên cậu ấy. Mà hắn cho đến giây phút cuối cùng vẫn là nghĩ về cậu ấy.

Tôi sợ Chính Quốc sẽ khóc đến ngất đi giống như lần trước. Tôi sợ cậu ấy sẽ suy sụp không màng đến bất cứ điều gì nữa. Nhưng không. Cậu ấy ngồi đó, đối diện tôi, ánh mắt chỉ nhìn vào tấm ảnh kia, giống như không nghe thấy lời tôi nói.

Nhưng mà, bả vai cậu ấy run lên từng hồi. Bờ môi lại nâng lên nụ cười.

Khoảnh khắc ấy thê lương đến tột cùng. Nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không hiểu được tan nát cõi lòng thực sự là như thế nào.

– Tiểu Vĩ, Thái Hanh...Thái Hanh...

Giọng Chính Quốc rất nhẹ, giống như làn gió thoảng qua, phảng phất vô thực.

...

Hai tuần sau. Lúc tôi vừa đi công tác trở về, nghe tin Chính Quốc tự sát. Dùng thuốc an thần quá liều. Khi đó, cậu ấy nắm trong tay không buông bức ảnh cũ được Kim Tại Minh trao lại.

Có một nỗi buồn không thể nói hết. Như thế là kết thúc sao? Hai người họ đều đã đi cả rồi. Dẫu là tám năm trước hay là bây giờ, cũng vẫn cố chấp làm khổ nhau như vậy.

Kim Thái Hanh của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc của Kim Thái Hanh.

Đây đâu phải kết thúc. Có lẽ sợi nhân duyên vẫn chưa thể dứt được. Có lẽ ở một nơi nào đó thật xa, họ đã đang hạnh phúc cùng nhau rồi.

Cho nên, chúc phúc. Thực sự chúc phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net