Câu chuyện số 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nằm trên giường lớn, hai hàng lông mày thanh tú nheo lại, trong đầu không ngừng tua qua tua lại câu nói của người kia.

"Chính Quốc, yêu, rồi sẽ không yêu. Đạo lý này chắc hẳn cậu cũng rất rõ."

"Chính Quốc, 3 năm qua, tôi thực lòng thích cậu. Thực lòng quan tâm yêu thương cậu."

"Nhưng là, bây giờ không còn nữa."

"Chính Quốc, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

Kim Thái Hanh xếp đồ vào vali, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn vào Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cực lực kìm chế xúc cảm muốn xông tới ép khuôn mặt kia nhìn vào mình, dùng giọng nói lạnh lùng mở miệng.

"Kim Thái Hanh, anh nói thật?"

Kim Thái Hanh bỏ nốt số quần áo đã gấp sẵn vào trong, đưa tay đóng vali lại, khẽ gật đầu.

"Tại sao?"

Điền Chính Quốc rít qua kẽ răng, ánh mắt đều là tối tăm nhìn đối phương thế nhưng lại không đem khung ảnh ở đầu giường bỏ vào.

"Chính Quốc, cậu không thích tôi, chuyện này cậu cũng quan tâm làm gì. Chỉ cần biết là, từ nay tôi sẽ không tới làm phiền cậu nữa."

Điền Chính Quốc hừ một tiếng, "Kim Thái Hanh tên khốn nhà anh, anh nghĩ mình tốt đẹp lắm sao? Bây giờ anh biến đi tôi mừng còn không kịp nữa. Anh tốt nhất cút nhanh một chút, cũng đừng bao giờ để tôi gặp lại anh nữa!"

"Tôi biết rồi."

Kim Thái Hanh nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó đứng dậy kéo vali ra ngoài cửa.

Quả thực là không đem khung ảnh kia đi. Điền Chính Quốc cầm lên đáp tới lưng Kim Thái Hanh.

"Anh còn không đem cái thứ chết tiệt này đi? Để lại đây làm gì?"

"Cái đó...tôi cũng không định mang đi. Chính Quốc, nếu cậu thấy chướng mắt thì, trực tiếp bỏ nó đi là được."

Điền Chính Quốc híp mắt nhìn Kim Thái Hanh đến mặt cũng không thèm quay lại, chỉ lưu cho cậu một bóng lưng, trong lòng bỗng nhiên nộ khí bừng bừng.

"Chính Quốc, sau này, cậu hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Cánh cửa gỗ màu nâu từ từ khép lại. Trong phòng chỉ còn lại mình Điền Chính Quốc. Cậu tức giận đem khung ảnh đáp thật mạnh vào cửa gỗ. Thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ vụn, vang lên thanh âm khô khốc, không cảm xúc. Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn hai khuôn mặt đang tươi cười trong ảnh chụp, liền chỉ hận không thể xé nát.

"Kim Thái Hanh anh là tên khốn!"

Điền Chính Quốc thở hổn hển nằm trên giường. Lửa giận vừa rồi không được phát tiết khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng, hai bàn tay siết chặt thành quyền.

...

Từ ngày hôm đó đã là 2 tuần. Quả nhiên Điền Chính Quốc không hề gặp lại Kim Thái Hanh. Kim Nam Điền nói hắn ta xin nghỉ phép một thời gian.

"Chính Quốc, Thái Hanh thực sự buông tha cho cậu à?" - Kim Nam Tuấn vừa ăn bánh mì ở căn tin vừa hỏi Điền Chính Quốc.

"Ai mà biết tên khốn đó nghĩ gì? Không chừng lại là trò mèo nào đó hắn bày ra." - Điền Chính Quốc lạnh lùng trả lời.

"Nhưng là, tôi thấy lần này Thái Hanh nó nghiêm túc đấy. Trước giờ nó có rời khỏi cậu lâu như vậy đâu?"

"Sao anh không chịu về mà hỏi em của anh đi? Tôi không quan tâm tên khốn ấy làm gì đâu!"

"Chính Quốc, lại gì nữa? Sao cậu tự nhiên tức giận vậy? Tôi cũng chỉ là phỏng đoán...Chứ ai mà chả biết Thái Hanh nó thích cậu nhiều thế nào." - Kim Nam Tuấn bị Điền Chính Quốc làm cho giật mình đành phải cười gượng mấy cái.

"Có ngu mới cần Kim Thái Hanh thích. Hắn là tên đại khốn nạn đời này tôi không bao giờ bỏ qua!"

"Được rồi được rồi Chính Quốc, không đùa nữa. Thực ra, Thái Hanh nó sang Mỹ rồi."

Điền Chính Quốc nhướng mày nhìn Kim Nam Tuấn.

"A a, là mẹ tôi kể, chứ không phải Thái Hanh nói cho tôi."

"Đi Mỹ làm gì?" - Điền Chính Quốc cũng không nhịn được tò mò.

Kim Nam Tuấn trong lòng nở một nụ cười thần bí, nhưng ngoài mặt lại rất phối hợp kể chuyện.

"Cậu nhớ lần trước Thái Hanh bị tai nạn không? Hình như lần này là có liên quan đến chuyện đó."

"Tai nạn à? Hắn bị di chứng sao?"

"Không phải. Tôi cũng đâu có biết nhiều đến vậy. Cậu tự đi hỏi nó thì tốt hơn."

"Tôi mà đi hỏi hắn sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ. Tôi cùng tên khốn đó chấm dứt quan hệ tôi muốn mừng cũng không kịp. Giờ hắn ta có chết ở đâu tôi cũng không buồn quan tâm." - Điền Chính Quốc tức giận gầm lên.

"Được rồi được rồi, Điền đại thiếu gia. Chuyện giữa hai đại thiếu gia các cậu thì người ngoài chúng tôi khẳng định một chút cũng không hiểu. Cho nên cậu nói gì thì là như vậy. Chính Quốc, nhanh đi về lớp thôi."

Kim Nam Tuấn sợ gia khoả này bỗng nhiên nổi trận lôi đình, liền mau chóng kéo cậu đi. Hắn cũng không phải em họ hắn Kim Thái Hanh a, đâu có năng lực kìm chế cơn giận của Điền Chính Quốc này chứ.

...

Điền Chính Quốc buồn chán xoay xoay bút, gần đây quả thực không có tâm trạng học tập. Bình thường cậu cũng chả thiết tha gì với chuyện đi học, nhưng bên cạnh bao giờ cũng có tên đại khốn kiếp Kim Thái Hanh làm đủ trò. Dù cậu có tức giận trừng hắn đến cả một trăm lần trong một tiết học, hắn cũng sẽ vẫn như cũ như dây leo quấn lên trên người cậu không buông. Có một lần hắn trộm lấy tin tức kinh tế tài chính cậu đang xem. Hai người ở cuối lớp giằng co một hồi, cuối cùng cậu lại bị tên khốn ấy kéo vào hôn một cái. Nghĩ đến lại thấy tức. A a sao mặt lại nóng thế này? Mẹ kiếp Kim Thái Hanh, biến khỏi đầu tôi ngay! Rõ ràng người đã đi rồi mà sao cứ mãi như âm hồn bất tán vậy chứ!

Điền Chính Quốc nhăn nhó đứng dậy đi về ký túc xá, học cũng chả buồn học nữa.

Về đến nơi, cậu buồn bực nằm lên giường, ánh mắt lại dừng trên chiếc giường đối diện. Ở đó là nơi tên khốn Kim Thái Hanh từng nằm. Hắn là tên trời đánh gây cho cậu bao nhiêu xui xẻo, là tên sao chổi, là tên bệnh hoạn đáng chết dám đè cậu ra cường hôn, là tên biến thái dám thượng cậu! Một nam nhân như Điền Chính Quốc đại thiếu gia cậu mà lại bị một tên đàn ông cưỡng bức ư? Cũng quá là sỉ nhục cậu rồi. Điền Chính Quốc tiện tay vơ lấy cái gối ném sang giường bên kia.

"Tên khốn kia, anh còn không mau về xem tôi trừng trị anh thế nào! Tên đại khốn kiếp Kim Thái Hanh!"

...

Điền Chính Quốc chán nản gọi quản gia Điền gia đến đón về nhà.

Điền phu nhân nghe tin con trai về nhà liền sai người làm một bàn thức ăn thịnh soạn, cả buổi thấp thỏm đợi người.

"Tiểu Quốc, về rồi à? Mau mau lại đây mẹ xem."

"Mẹ, con đã về." - Trái lại thái độ mừng rỡ của Điền phu nhân là vẻ mặt chán nản của Điền Chính Quốc.

"Tiểu Quốc, con sao vậy? Sao trông không có tinh thần gì hết? Nào, mau vào ăn cơm, mẹ đã kêu người chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon!"

Điền phu nhân trên bàn ăn vừa cười nói vừa không ngừng gắp thức ăn vào bát Điền Chính Quốc, nhưng lại chỉ thấy con trai trưng ra vẻ mặt đen sì.

"Sao thế cục cưng? Đồ ăn không vừa miệng con sao?"

"Không phải, mẹ. Chỉ là, con không muốn ăn cho lắm."

Điền Chính Quốc nhìn cả bàn đầy đồ ăn thịnh soạn. Đáng lẽ đối với một người cả 2 tuần qua đều đi ăn nhà hàng mà nói thì bữa cơm này quả thực quá ư bắt mắt. Thế nhưng Điền Chính Quốc một chút cũng không thấy muốn ăn.

Cậu nhớ đến những thứ Kim Thái Hanh nấu cho cậu ăn. Cùng là con trai nhưng mà Kim Thái Hanh quả thực xứng đanh đầu bếp hạng nhất, còn cậu một chút nấu nướng cũng không biết. Tên kia nói hắn vì cậu mới học nấu ăn. Nhưng có trời mới tin, ai mà trong vòng mấy tháng đã học được nấu ngon như vậy chứ? Ai mà biết tên kia nói thật hay không?

Từ ngày Kim Thái Hanh đi, cậu ăn đồ ăn ở nhà hàng năm sao cũng không thấy vừa miệng.

"Phải rồi, Tiểu Quốc, Thái Hanh không về chơi với con sao?"

Điền phu nhân thế nhưng lại chọc vào đúng chỗ ngứa của con trai.

"Mẹ, mẹ bớt nhắc hắn đi được không? Tên đó có gì hay ho đâu. Mẹ đừng hỏi con về hắn nữa."

"Được rồi Tiểu Quốc, con sao vậy? Mẹ mới nhắc Thái Hanh một câu thôi mà. Sao lại tức giận như thế? Hai đứa cãi nhau à? Mẹ thấy Thái Hanh rất là đàng hoàng ngoan ngoãn, lại biết nghe lời lắm. Có phải..."

"Mẹ!" - Điền Chính Quốc nhăn nhó mặt mày đứng dậy khỏi ghế. Bây giờ một chút tâm trạng cậu cũng không có, liền đi lên trên lầu.

Điền phu nhân nhìn bàn ăn lớn chưa được động một miếng, khó hiểu nghĩ nghĩ, "Không phải Tiểu Quốc nhà mình làm gì Thái Hanh rồi đó chứ?"

...

Lúc Điền Chính Quốc về lại trường thì đã là 8 giờ tối. Cậu nhìn ánh đèn điện thắp sáng cả ký túc xá, không có tâm trạng về phòng liền đi dạo xung quanh.

"Đáng chết! Kim Thái Hanh đáng chết!" - Điền Chính Quốc đá cái lon rỗng, mở miệng mắng chửi.

Tên Kim Thái Hanh mặt dày vô đối. Dù cậu có chửi hắn đến kinh thiên động địa, dù cậu có nói lời khó nghe đến thế nào, hắn cũng vẫn quấn lấy bên cậu, vừa cười ngu ngốc vừa nói, "Chính Quốc, tôi rất thích cậu."

"Dù cậu có mắng chửi tôi, tôi cũng vô cùng vô cùng thích cậu."

"Tôi sẽ không rời cậu nửa bước."

"Đời này Kim Thái Hanh tôi nhất định sẽ luôn bảo vệ Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc tức giận gầm lên, nhặt viên đá đáp mạnh xuống hồ. Tiếng nước bắn lên một cái rồi tắt hẳn. Xung quanh trở về trạng thái tĩnh lặng. Điền Chính Quốc buồn bực nghĩ, tên khốn kia quả thực không còn thích cậu nữa? Vì không còn thích cậu nên dọn đồ đi, hơn nữa muốn tránh mặt cậu liền bay thẳng sang Mỹ?

"Có điên mới nghĩ đến tên khốn nhà anh!"

Điền Chính Quốc vò đầu, hậm hực quay trở về ký túc xá, thầm nghĩ ngày mai phải đem đám bạn của cậu đi chơi một bữa.

...

Chiều hôm sau, Điền Chính Quốc cùng 3 người bạn của cậu đến nhà hàng năm sao đã được Kim Nam Tuấn đặt trước.

"Các cậu, hôm nay Điền đại thiếu gia đây muốn ăn mừng, chúng ta cũng không thể phụ lòng cậu ấy, muốn ăn gì cứ gọi!"

Cả bọn hào hứng hưởng ứng. Tiểu An thấy có điểm khó hiểu liền mở miệng.

"Chính Quốc, ăn mừng cái gì thế?"

Đột nhiên sắc mặt của Điền Chính Quốc kém hẳn, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên lạnh lùng. Kim Nam Tuấn ở bên cạnh rất nhanh lên tiếng.

"Ăn mừng chuyện Kim Thái Hanh không làm phiền cậu ấy nữa. Các cậu xem, chuyện đó không phải quá đáng để ăn mừng sao?"

"Thảo nào gần đây không thấy Kim Thái Hanh xuất hiện cùng Chính Quốc nữa. Chính Quốc, cậu thật đúng là đại thiếu gia soái khí ngất trời, cuối cùng cũng đem tên kia đá ra khỏi người." - Tiểu Bình cười đến híp cả hai mắt lại.

"Đúng vậy. Thái Hanh kia thì tính là gì? Điền đại thiếu gia của chúng ta mới không thèm để mắt đến hắn." - Kim Nam Tuấn cười cười góp vui, ánh mắt lại nhìn Điền Chính Quốc đầy ẩn ý.

"Tôi lại thấy Kim Thái Hanh rõ ràng là cực phẩm trong cực phẩm. Là Kim đại thiếu gia danh tiếng lẫy lừng, bất kể là địa vị hay tiền tài đều không thiếu. Lại còn đẹp trai hơn người. Các cậu xem, không phải hắn chính là nam thần trường mình sao? Nam thần còn biết nấu nướng nữa, chính là người đàn ông của gia đình a. Người muốn hẹn hò cùng hắn chỉ sợ đếm đến sáng mai cũng chưa hết. Thế mà lại đi thích tên Điền Chính Quốc cậu, thật là tiếc. Nếu đem Kim Thái Hanh cho tôi, tôi cảm tạ trời Phật còn không hết." - Tiểu An không sợ chết tuôn ra một tràng.

Kim Nam Tuấn cùng Tiểu Bình đồng loạt đỡ trán, tên ngốc Tiểu An này, không nhìn thấy sắc mặt của Điền Chính Quốc đã kém đến độ có thể giết người rồi sao?

"Tiểu An, cậu muốn lát nữa bố mẹ cậu bay từ Pháp về nhặt xác cậu phải không?" - Điền Chính Quốc gầm gừ nói.

"A... Mới không phải. Chính Quốc, cậu bình tĩnh lại a." - Tiểu An sợ đến tím mặt vội chạy núp sau lưng Tiểu Bình.

"Được rồi. Mau vào ngồi ăn đi, đừng làm hỏng không khí." - Kim Nam Tuấn nhanh chóng đẩy 3 người kia ngồi xuống.

Sắc mặt Điền Chính Quốc không khá khẩm hơn là bao. 3 người kia thấy thế cũng không dám ăn nói tuỳ tiện. Miễn cưỡng dùng xong món khai vị, Tiểu Bình đột nhiên kêu lên.

"Xem kìa! Đó không phải là Kim Thái Hanh sao?"

Nhất thời cả 3 người còn lại đều nhìn theo hướng Tiểu Bình chỉ. Quả nhiên chính là Kim Thái Hanh, có điều, bên cạnh hắn là một người khác. Thân hình cao lớn của hắn che đi khuôn mặt người kia. Hai người đó vừa tươi cười vui vẻ vừa đi vào chỗ ngồi.

"Ai nha, bảo sao tôi nói thế nào cũng không được. Thì ra chỗ VIP đẹp nhất trong nhà hàng đã được Thái Hanh đặt trước rồi. Quả nhiên là Kim đại thiếu gia." - Kim Nam Tuấn không nhịn được cảm thán.

"Cậu còn không phải cũng là Kim đại thiếu gia sao? Không đặt được chỉ trách cậu ngu ngốc a." - Tiểu Bình lên tiếng mỉa mai.

"Không giống nhau a. Đều thuộc Kim gia nhưng nhà Thái Hanh là quản lý đầu não a, nhà chúng tôi bất quá cũng chỉ là một phân viện nhỏ mà thôi." - Kim Nam Tuấn cười cười giải thích.

"Được rồi. Nhưng mà Kim Thái Hanh đi cùng ai vậy? Không phải hắn bỏ Chính Quốc đi theo người mới đó chứ?" - Tiểu An lại tiếp tục không sợ chết mở miệng.

"Người mới cái đầu cậu. Chỉ là bạn bè, bạn bè thôi." - Tiểu Bình gõ đầu Tiểu An, lên tiếng chữa cháy.

"Nào có bạn bè nào thân thiết đến vậy? Nhìn kìa, Thái Hanh giúp cậu ta mang khăn ăn a, lại còn giúp xắt bít tết nữa. Thiên a, đến anh hai tôi còn chưa quan tâm tôi tới vậy bao giờ!" - Tiểu An một chút cũng không nhìn đến bên này mặt Điền Chính Quốc đã nhăn đến độ muốn co giật, tất cả đều tập trung sang bàn bên kia.

Kim Nam Tuấn cùng Tiểu Bình đều chỉ biết cười gượng, chết rồi, Điền Chính Quốc có vẻ sắp nổi điên rồi.

"Phải rồi Chính Quốc, trước đây hắn có từng giúp cậu xắt bít tết không? Chính Quốc?"

Lúc này Tiểu An mới quay lại nhìn Chính Quốc, thấy đối phương trong mắt như có lửa giận phừng phừng cháy, liền sợ đến co rúm lại.

Trước đấy hắn từng đem cậu đến ăn nhà hàng sang trọng nhất thành phố, giúp cậu đem khăn ăn, sau đó bị cậu đập cho một phát vào tay đau điếng. Hắn giúp cậu xắt bít tết, cậu liền đem cả đĩa hất vào thùng rác, sau đó kêu phục vụ đem một đĩa khác đến. Hắn muốn cụng ly với cậu, cậu liền không khách khí đem ly rượu kia một hơi uống sạch, để cánh tay kia ở giữa không trung một hồi, sau đó chủ nhân tỏ vẻ không sao cả, rất phong độ thưởng thức một ngụm rượu.

Nhưng bây giờ không phải vậy. Kim Thái Hanh giúp mang khăn ăn, cậu ta nhìn hắn nở nụ cười tươi rói. Cậu ta nhận đĩa bít tết hắn đã xắt sẵn, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng ăn. Hai người cụng ly, cậu ta dịu dàng thưởng thức rượu, còn nói một câu, "Thái Hanh, cậu chọn rượu mùi vị không tồi a".

Nhìn xem, cái bữa tối lãng mạn kia đã bị cậu phá hỏng bét đến mức nào. Điền Chính Quốc nhìn điệu bộ nhẹ nhàng lại đúng mực của người con trai kia, lại nhớ lại lúc mình hùng hổ đổ đi đĩa bít tết, đem ly rượu quý một hơi uống sạch, liền thấy trong lòng tức giận vô cùng. Tất cả những thứ này giống như đang cười nhạo Điền đại thiếu gia cậu. Rõ ràng là thiếu gia gia tộc quyền quý bậc nhất, lại hành xử vừa thô thiển vừa suồng sã như vậy.

Điền Chính Quốc một cước đập cái ly lên bàn, "Khốn kiếp!"

Cả 3 người kia đều đồng loạt giật mình, cũng không dám mở miệng nói cái gì nữa.

...

Sáng hôm sau Điền Chính Quốc đi qua toà nhà giáo vụ, lại tình cờ gặp Kim Thái Hanh.

"Chính Quốc, đã lâu không gặp." - Kim Thái Hanh nở nụ cười dịu dàng.

"Tên khốn!" - Trong lòng Điền Chính Quốc hung hăng mắng chửi.

Cậu lạnh lùng liếc hắn, "Từ nay về sau có gặp cũng đừng chào hỏi làm gì. Tôi không muốn có liên hệ gì với anh."

"Ừm, đã biết." - Kim Thái Hanh không như mọi lần táp lại nói mấy câu tình cảm buồn nôn, trái lại nở nụ cười hoà nhã.

Điền Chính Quốc đối diện chuyện này cảm thấy cực kì phẫn nộ, đang muốn mở miệng mắng người kia vài câu thì thấy có người gọi hắn.

"Thái Hanh."

Cả hai cùng quay ra. Chính Quốc nhận ra cậu con trai ngày hôm qua.

"Chí Mẫn, xong rồi sao?" - Kim Thái Hanh khoé môi câu lên một nụ cười.

"Ừm, đã xong. Để cậu đợi lâu rồi." - Cậu trai tên 'Chí Mẫn' tươi cười đến bên cạnh Kim Thái Hanh, nhìn thấy Điền Chính Quốc thì hơi ngạc nhiên.

"Thái Hanh, đây là..."

"À, đây là Điền Chính Quốc, là...bạn học của tôi."

Phác Chí Mẫn 'ồ' một tiếng, chìa ra cánh tay của mình.

"Chào Chính Quốc, tôi là Phác Chí Mẫn, từ Mỹ trở về học tại đây. Rất vui được gặp cậu."

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn nụ cười tươi rực rỡ của cậu trai đối diện, không hiểu sao trong lòng lại thấy vô cùng chán ghét.

"Chào. Điền Chính Quốc."

Sau đó bỏ đi. Một giây phút cũng không thể lưu lại thêm. Cậu sợ nếu ở lại thêm chút nữa có lẽ cậu sẽ không thể kìm chế được mà nhào tới chỗ Kim Thái Hanh gầm lên, "Kim Thái Hanh khốn kiếp, anh luôn miệng nói yêu tôi nhưng cái tên Phác Chí Mẫn này là sao hả?"

Điền Chính Quốc tức tối hừ giọng, nghĩ đến việc Kim Thái Hanh vì muốn che giấu mà giới thiệu với người kia cậu là bạn học của hắn, trong lòng lửa giận cứ bừng lên từng đợt.

"Khốn kiếp! Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, đến làm cũng đã làm! Thế nhưng dám nói tôi là bạn học! Hay lắm, Kim Thái Hanh, hay cho một chữ bạn học a."

Ở đằng kia, Phác Chí Mẫn có điểm sửng sốt thu lại cánh tay ở trong không trung của mình, quay sang cười gượng với Kim Thái Hanh.

"Thái Hanh, cậu ta...không thích tôi à?"

"Không phải đâu, Chí Mẫn. Tính tình cậu ấy luôn như thế. Ai mà không thích cậu cho được chứ? Đừng nghĩ nhiều."

"Cậu cũng thích tôi đúng không?" - Phác Chí Mẫn ôm lấy cánh tay Kim Thái Hanh cười hỏi.

"Ừm, đúng vậy."

Kim Thái Hanh dịu dàng nhìn đối phương, trong lòng lại âm thầm thở dài.

...

Suốt từ lúc đó, tâm tình Điền Chính Quốc đều không tốt lên chút nào. Nghĩ tới hai người kia cùng một chỗ cười cười nói nói, cả người cậu đều bừng bừng nộ khí.

"Chính Quốc, sao lại không ăn uống gì hết vậy? Hôm nay tụi tôi vất vả xếp hàng mãi mới đem được sườn xào chua ngọt cậu thích về đây đấy." - Tiểu Bình cùng Tiểu An ngồi một bên kể khổ.

"Đúng vậy. Chính Quốc, đều là món cậu thích ăn, sao lại không động đũa? Đừng nói cậu nhớ đồ ăn Thái Hanh làm nha." - Kim Nam Tuấn cười cười hỏi.

"Nhớ cái đầu cậu! Kim Nam Tuấn cậu tốt nhất ăn nói cho cẩn thận, kẻo tôi đánh cậu đến cha mẹ không nhận ra đấy." - Điền Chính Quốc khó chịu nạt nộ, Kim Nam Tuấn bên kia cũng ngừng cười, an phận ăn đồ ăn của mình.

"A, nhắc mới nhớ. Kim Thái Hanh hình như không còn đi học. Nghe nói hắn đã hoàn thành chương trình sớm rồi. Chỉ có cái cậu Phác Chí Mẫn kia đi học thôi. Cậu ta ngồi đằng sau tôi. Hôm qua cậu ta kêu đau bụng, tôi hỏi làm sao thì cậu ta bảo bình thường đều quen ăn đồ Kim Thái Hanh làm, chắc do ăn đồ căn tin chưa quen bụng nên vậy. Chà chà, vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Kim Thái Hanh còn làm đồ ăn cho cậu ta nữa." - Tiểu An rành mạch kể lại.

"Phụt!" - Nước trong miệng Điền Chính Quốc đồng loạt phun ra ngoài.

"Chính Quốc, cậu lại sao nữa? Đến cả nước lọc cũng không vừa miệng à?" - Tiểu Bình đỡ trán đem giấy lau đưa cho Chính Quốc.

...

Buổi tối Điền Chính Quốc không hề có cảm giác muốn về ký túc xá mà lại lượn lờ ở khuôn viên trường. Giờ có về thì cũng chỉ là một căn phòng trống không, một mình đối mặt với bốn bức tường, không có ai để nói chuyện, không có ai để mắng chửi trút giận, cũng không có ai bày trò thu hút sự chú ý của cậu.

Điền Chính Quốc chán nản nghĩ, có lẽ mình điên rồi, điên rồi nên mới không ngừng nhớ đến tên kia.

Lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị về phòng thì tình cờ thấy hai bóng người đi ở toà nhà tự học đến. Xem kìa, đó không phải Kim Thái Hanh khốn kiếp sao, và còn...Phác Chí Mẫn?

"Chí Mẫn, mấy ngày hôm nay có thích nghi được không?"

"Ừm, đều tốt cả. Thái Hanh, sao cậu không cho tôi lấy bằng sớm như cậu chứ? Đi học không có cậu thấy thật buồn chán." - Phác Chí Mẫn phụng phịu đu lấy cánh tay Kim Thái Hanh.

"Chí Mẫn, không phải đây là ý hai bác sao? Với lại tốt nghiệp sớm cũng đâu có gì hay. Sở dĩ tôi là bắt buộc mới phải làm vậy, cậu cũng biết mà." - Kim Thái Hanh chậm rãi trả lời.

"Tôi biết. Nhưng tôi thích ở cạnh cậu a..."

"Được rồi. Ngoan ngoãn học đi, trưa mai tôi đón cậu đi ăn được không?" - Kim Thái Hanh dịu dàng cười, cánh tay xoa xoa đầu Phác Chí Mẫn.

Một màn này khiến Điền Chính Quốc tức muốn nổ mắt. Lời nói dịu dàng, ánh mắt ấm áp, cử chỉ quan tâm ấy trước giờ đều là dành cho cậu! Hiện tại hắn lại đem những dịu dàng ấy cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC