31 -> 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31. Hiểu lầm

Một ngày nọ, Harry có việc phải trở về thế giới phù thủy. Anh rất lo lắng khi phải để con mèo nhỏ ở nhà một mình.

– Được rồi! Cậu đừng càm ràm nữa! Cũng không phải ngày đầu tiên tôi ở đây, tôi sẽ không làm nổ bình gas nữa đâu.

Harry phì cười. Từ khi nào mà người này đã biết cách nói đùa như vậy rồi.

– Ừm, lần này có thể tôi sẽ đi hơi lâu. Đừng có nhớ tôi quá đấy!

Harry cũng trêu chọc lại Draco.

– Đi luôn đi!

Sầm!

Tính khí không được tự nhiên của Slytherin bộc phát, Draco không chút khách khí đóng cửa ngay trước mũi Harry. Xem chừng đây là người duy nhất trong thế giới phù thủy dám đối xử với vị đại anh hùng Potter như thế!

Harry không những không tức giận mà còn tủm tỉm cười. Cậu ấy... là đang ngượng phải không?

Harry đi rồi. Draco bắt đầu một chuỗi ngày dài chờ đợi buồn tẻ. Nhớ mong từng ngày, từng ngày như những hạt cát lấp đầy chiếc đồng hồ nhỏ, chậm rãi mà ngọt ngào...

Hai tuần sau, một tờ Nhật báo Tiên Tri được đưa tới chỗ cậu. Draco tò mò mở ra xem. Và những gì viết trong đó khiến trái tim cậu thắt lại.

"Tình yêu đẹp giữa đại anh hùng Harry Potter và bạn gái Ginny Weasley"

Là sự thật

hay là... hiểu lầm?

32. Mưa

Draco nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, thẩn thơ ngắm những hạt mưa đang rơi trắng xóa ngoài kia. Bầu không khí ảm đạm và xám xịt này cũng chẳng khác tâm trạng Draco hiện giờ. Những dòng chữ trên tờ báo kia cứ nhảy nhót trong đầu cậu, đuổi thế nào cũng không đi.

Ginny Weasley sao?

Khoảng thời gian còn học ở Hogwarts, quả thực Harry và cô nàng tóc đỏ đó rất thân thiết. Có thể nào...

Đáy lòng Draco dậy sóng. Những giây phút yên bình bên người mình thương mến khiến cậu quên mất cảm giác này, cái cảm giác lạc lõng và khuyết thiếu an toàn đã dày vò cậu suốt năm năm.

Nếu tất cả là sự thật...

Draco đưa mắt nhìn những hạt mưa vẫn nặng nề rơi bên cửa sổ. Từng hạt, từng hạt đan vào nhau, giăng thành một tấm lưới bao phủ trái tim cậu, gợi lên những miền kí ức xa xôi mà mơ hồ. Nơi đó, vẫn luôn có một ánh mắt màu lục bảo dịu dàng dõi theo cậu. Nơi đó, có một thứ gì đó đang nảy mầm và lớn dần lên.

Là niềm tin...

Bỗng nhiên, cậu trai với mái tóc bạch kim đứng bật dậy. Cậu mở toang cửa sổ. Hơi nước lạnh lẽo ào vào khiến cậu tỉnh táo lại. Một vài hạt mưa nghịch ngợm vương lên áo cậu, lên tóc cậu. Draco bật cười, cười cho chính sự ngu ngốc của mình. Cậu quen Harry được bao lâu, yêu anh từ bao giờ? Từng đó thời gian chẳng lẽ chưa đủ để cậu hiểu và tin tưởng anh hơn mấy tờ báo nhảm nhí kia sao?

Mà cho dù xảy ra những điều tồi tệ, cậu cũng không thể ngồi buồn ở đây như mấy tên Hufflepuff được. Lòng kiêu hãnh của nhà Malfoy không cho phép điều đó. Cậu là một Slytherin chân chính, có thể chúc phúc cho người mình yêu khi đã hoàn toàn thua cuộc, nhưng vẫn sẽ vẫn bất chấp tất cả dù chỉ còn 1% cơ hội.

Draco đưa tay hứng những giọt nước mưa ngoài cửa sổ. Đôi mắt màu khói nhuộm thêm một tầng vui vẻ. Cậu đột nhiên cảm thấy, những hạt mưa này cũng không đáng ghét chút nào!

33. Bày tỏ

Harry lái xe như bay về phía ngôi nhà màu trắng quen thuộc. Nếu không phải sợ người khác nghi ngờ, anh thực sự muốn lập tức độn thổ về đó. Thề có Merlin, khi biết mấy kẻ thích tọc mạch kia gửi báo đến nhà anh, anh chỉ muốn lập tức biến bọn chúng thành con cóc.

Có một bí mật mà Harry vẫn luôn giấu kín. Tận sâu trong đáy lòng, nỗi bất an lo sợ của anh chưa từng biến mất, có chăng chỉ là đè nén lại. Những giây phút yên bình bên người mình thương mến khiến nó được vỗ về, lại không thể làm nó tan biến.

Năm năm...

Khoảng thời gian không dài cũng không ngắn...

Nhưng Harry biết, nó đủ để thay đổi rất nhiều điều. Chẳng hạn như Draco đã học được cách kiềm nén cá tính kiêu ngạo mà bốc đồng của mình, chẳng hạn như anh đã không còn nhìn ra được tình cảm mà cậu dành cho anh trong đôi mắt xám kia. Anh lo sợ, cũng trở nên tham lam và ích kỉ. Sợ cậu lại bỏ đi, tham lam muốn cậu yêu mình càng nhiều càng nhiều, ích kỉ muốn khắc cậu vào trong tâm khảm, không để ai nhìn thấy. Với cậu, tự tin của anh đều tan biến như bong bóng xà phòng.

Harry chạy vào phòng. Anh sững lại khi thấy Draco ngồi trên chiếc ghế bành, tay vẫn cầm tờ Nhật báo Tiên Tri. Cậu giơ tờ báo lên, mỉm cười:

– Em đọc rồi!

– Draco, nghe anh giải thích!

– Ừm, có gì mà phải giải thích. Đây là chuyện sớm muộn thôi mà! Dù sao thì, chúc mừng anh!

Harry lao đến xiết chặt vai cậu.

– Nghe này, những gì tờ báo đó nói đều sai sự thật. Ý anh là... anh và Ginny chỉ đang đóng kịch. Bây giờ em đang trong thời gian cải tạo, anh không thể mang rắc rối đến cho em. Mọi người chỉ muốn bảo vệ em thôi. Draco, em phải biết rằng từ trước đến giờ người anh yêu chỉ có mình em.

Draco cúi đầu không nói. Mái tóc bạch kim che đi đôi mắt màu khói xinh đẹp, chỉ có nắm tay vẫn còn đang siết chặt.

– Draco, rốt cuộc em tin anh hay tin mấy tờ báo vớ vẩn đó?

Giọng Harry run run. Ở trước mặt người con trai này, anh thật sự thua cuộc, thua hoàn toàn.

Draco ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ nở trên môi cậu:

– Tất nhiên là... em tin anh!

– A?

Harry ngẩng người. Đến tận giây phút này, nếu anh còn không nhận ra cậu đang trêu mình thì anh thật sự là thằng ngốc rồi. Kéo cậu vào một cái ôm thật chặt, Harry không biết phải nói gì, chỉ muốn ôm cậu mãi như vậy thôi...

– Harry, em yêu anh!

– Anh cũng yêu em!

– Còn nữa, anh không thua. Anh vẫn luôn là người chiến thắng. Bởi vì từ khi có được trái tim em, anh chưa bao giờ đánh mất nó.

Harry kinh ngạc mở to mắt. Và rồi anh cuốn lấy cậu vào một nụ hôn say đắm. Nỗi bất an của anh, sự lạc lõng của cậu, tất cả đều nhòa đi trong nụ hôn này.

Cám ơn! Vì đã nói ra những lời yêu thương...

34. Nụ hôn

– Ưm...

Draco than nhẹ. Cậu vòng tay ôm lấy cổ Harry. Đôi môi hơi hé mở, để mặc cho chiếc lưỡi của ai kia luồn vào khoang miệng. Cảm nhận đầu lưỡi của anh hút lấy mình, mơn trớn từng chân răng, Draco không chỉ hưởng thụ mà còn nhiệt tình đáp lại. Hai đôi môi say sưa trong vũ điệu của tình yêu.

Harry buông Draco ra khi cả anh và cậu đều đã hết dưỡng khí. Anh nhìn cậu còn đang thở dốc, buồn cười. Có vẻ như nụ hôn nào của họ cũng đều kích thích như thế, chẳng khác gì một cuộc chiến.

Draco biết Harry đang cười mình. Cậu rướn người lên hôn Harry một lần nữa, còn không quên cắn anh một cái coi như trừng phạt.

Draco thích những nụ hôn của hai người.

Cậu rõ ràng hơn ai hết, năm năm xa cách đã tạo ra những khoảng trống khó bù đắp trong lòng họ. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cậu cảm nhận được nỗi bất an của anh, và anh... chắc cũng thấy được sự run rẩy của cậu.

Cậu dùng những nụ hôn này vuốt lên nỗi lo sợ đó, để anh hiểu được anh quan trọng với cậu như thế nào.

Anh dùng những nụ hôn này vỗ về sự cô độc của cậu, để cậu an tâm mở lòng ra với anh.

Những nụ hôn thay cho lời muốn nói...

Những nụ hôn kéo chúng ta lại gần nhau...

35. Bàn tay

Draco ngồi bên bàn ăn, chống cằm quan sát Harry đang bận rộn làm bữa tối trong bếp. Cậu nhìn bàn tay to màu mật ong của anh, lại nhìn bàn tay gầy gầy xương xương của mình, cảm thấy có chút không cam tâm.

– Suy nghĩ gì mà ngẩn người vậy?

Chẳng biết từ lúc nào mà Harry đã đứng bên cạnh cậu. Anh đặt đồ ăn lên bàn, còn không quên hôn lên miệng cậu một cái.

Draco không nói gì, chỉ là đột nhiên cầm lấy tay anh. Bàn tay cứng cáp to khỏe, dưới lớp da còn hiện lên những đường gân xanh mờ mờ chứng tỏ chủ nhân của chúng đã từng rất vất vả. Không giống như cậu, tay vừa trắng vừa mềm như vậy chắc chắn là chưa làm công việc nặng bao giờ.

– Sao thế?

Harry có chút không hiểu nhìn cậu trai tóc bạch kim đang mân mê những vết chai trên tay anh. Draco hơi lắc đầu. Cậu cầm bàn tay quen thuộc của người yêu lên rồi áp tay mình vào. Quả nhiên, tay cậu trắng hơn rất nhiều, cũng nhỏ hơn rất nhiều.

– Harry, nếu sau này chúng ta đến một nơi lạ lẫm nào đó, anh nhất định phải nắm chặt tay em. Như thế em mới không bị lạc mất!

Harry phì cười. Anh lồng tay mình vào tay cậu, để hai bàn tay đang áp vào nhau kia trở thành mười ngón đan xen.

– Ngốc! Để không bị lạc, một mình anh giữ chặt lấy em là không đủ, chính em cũng phải giữ chặt lấy anh.

Cả hai nhìn nhau cười. Cuộc đời này... sẽ không buông tay lần nữa.

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net