Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cùng Minhyun điên cuồng chiếm lấy nhau ở trong một hẻm vắng không người. Tôi sợ, anh cũng sợ, sợ cái cảm giác bị người nào đó vô tình đi ngang, nhưng đồng thời cũng kích thích không thôi. Minhyun ngửa đầu rên rỉ. Tôi nhịn không được hướng tới anh nói đùa.

- Anh rên lớn như vậy, lỡ bị người khác hiện thì sao.

Minhyun nhìn tôi bằng đôi mắt giận dỗi, không kiên dè mà hướng đến cổ tôi cắn.

Thật mạnh, cũng thật đau, chắc chắn để lại dấu.

Tôi vậy mà càng hả hê, điên cuồng đâm rút, không cho anh cơ hội thoát thân. Anh cắn môi, đến một khoảng khắc kia, mắt anh nhòe đi, tay anh hướng đến phần thân cương cứng của bản thân bị tôi cố ý bỏ rơi. Tôi biết ý đồ của anh chứ, nhưng tôi ngăn điều đó lại, tôi kéo hai tay anh đặt trên vai, thân thể nhích khỏi bức tường màu ngà.

Không có bức tường phía sau chống đỡ, Minhyun sợ hãi hai tay ôm lấy cổ tôi. Tôi nhìn anh nở nụ cười. Minhyun cắn môi giận dỗi. Nhưng chỉ vài giây sau đó, anh liền rên rĩ khẽ nói.

- Chạm... chạm vào tôi đi...

- Để... để tôi bắn... xin cậu...

Tôi tất nhiên làm ngơ, qua không biết bao nhiêu lần đưa đẩy. Tôi nhìn thẳng vào anh gằn từng tiếng.

- Tôi sẽ đâm vào nơi này đến khi Minhyun bắn

- Là bắn do tôi tiến vào

- Là do thứ này của tôi làm Minhyun bắn.

Minhyun sợ hãi nói tôi điên rồi. Đôi tay bám lấy cổ áo tôi.

Tôi mỉm cười.

- Từ khi yêu anh tôi đã điên rồi.

...

Lời tôi nói không sai, Minhyun không cần tôi chạm vào, liền bắn. Bắn đầy trên áo tôi một mảng dính nhớp ấm áp. Tôi khẽ nói với anh, anh thấy chưa, tôi nói được làm được.

Minhyun xấu hổ, mặt cũng đỏ cả lên, ôm chặt lấy tôi.

Sau đó không bao lâu tôi cũng bắn. Đầy trong thân thể anh. Anh thoáng giận dữ nói sao không bắn ở ngoài, tôi không nói. Anh đẩy tôi ra, đôi tay trần run run kéo quần lên, bỏ mặt tôi ở đó mà rời đi.

Tôi luôn không ủy khuất chỉ mình, tôi nắm lấy tay anh, cười nhẹ bảo, anh nghĩ tôi tha cho anh vậy sao.

Tôi bế anh lên, bấm thang máy lên căn hộ của anh. Tôi biết hẳn anh còn muốn tôi, ánh mắt anh nói lên điều đó.

Tình dục tràn đầy.

Hai chúng tôi cửa cũng chưa kịp đóng, điên cuồng lần thứ hai chiếm lấy nhau. Anh trước khi tôi tiến vào lần thứ hai, kéo chăn trùm lại cơ thể, dùng con gấu bông thật lớn đặt ở ghế sofa.

Nơi đó chứa con mắt thần của chúng tôi.

Anh biết. Anh vẫn luôn biết.

Tôi thấy Minhyun bỉu môi, anh bước lại gần tôi, chủ động ngồi lên phần thân của của tôi, lắc lư vòng eo nhỏ nhắn. Tôi thấy Minhyun thật tuyệt. Anh hệt như thiên thần, nhưng lại đẩy người ta xuống địa ngục. Trong đó có tôi.

Tôi cùng anh làm tình đến gần sáng, qua lớp mành mỏng tang, tôi thấy mặt trời đang mọc. Tôi ôm lấy Minhyun, khiến phần thân từ đầu vẫn chưa rút ra một lần nữa tiến sâu them.

Anh cắn môi rên rĩ nói.

- Cậu là trâu hả?

- ...

- Không

- Tôi là Daniel.

Minhyun phì cười. Quả thật chậm hiểu.

- Tôi không ngốc đâu. Chỉ muốn làm cùng Minhyun thôi.

- ...

- Thích tôi thật hả?

- Đúng vậy. Hơn 2 năm.

- Còn thích không?

- Vẫn luôn.

- ...

- ...

- Muốn thử cùng tôi không?

Đây là lời Minhyun nói.

Tôi từ đầu là người si mê anh trước. Tôi thật sự có mơ cũng không ngờ có ngày mình được anh nói câu này.

...

- Không muốn thì thôi.

Minhyun thấy tôi cười thật khờ, liền quay đi nói vậy.

- Không. Muốn rất muốn. Minhyun nói thật đúng không?

- Nói tôi dối trá?

- Không, Minhyun không có, là tôi sai, tôi sai!

- Đúng, là cậu sai.

Minhyun mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay tôi. Tôi khẽ nói vào tai Minhyun một câu chúc mừng sinh nhật.

Anh lầm bầm điều gì đó, tôi nghĩ tôi hiểu được.

- Cảm ơn, Daniel.

Lúc tôi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Minhyun vẫn còn ngủ, yên lặng trong lòng tôi mà ngủ. Tôi nhìn anh, vuốt ve đôi môi bị tôi làm cho sưng đỏ. Tôi thích anh nhiều lắm, tôi biết cuộc sống của tôi thật biến thái, tôi biết chứ. Nhưng tôi không nhịn được. Trong lòng tôi, Minhyun vẫn mãi là thiên thần, chỉ là tôi đáng xuống địa ngục.

Anh thức dậy, nhìn tôi. Ánh mắt kinh hãi cùng lo lắng.

Tôi giật mình hoảng hốt, đây là gì?

Đây là khuôn mặt gì vậy?

Đây có phải là, là ý Minhyun sợ hãi tôi hay không?

Vậy đêm qua, vậy những chuyện đêm qua, câu nói của anh đêm qua?

...

Tôi sợ hãi, tim tôi đập từng nhịp từng nhịp. Cánh tay tôi tê rần. Tôi sợ.

Thật nhiều ý nghĩ thoáng qua khiến tôi dường như không thở được.

Minhyun nhìn tôi lâu lắm, dường như cả nửa cuộc đời vậy. Mắt tôi đỏ lên, tôi ấp úng, tôi muốn giải thích, tôi muốn khóc.

Tôi muốn kìm nén, tôi không muốn mất mặt, tôi muốn mình bình tĩnh, tôi sẽ không khóc trước anh đâu. Nhưng anh không muốn điều đó. Anh làm tôi khóc.

Khóc vì hạnh phúc.

- Tên ngốc nhà cậu thật khờ. (ngốc =khờ ^^)

- Tôi đùa thôi.

- Này, sao lại khóc. Này...

- ...

- Tôi không biết, Minhyun phải chịu trách nhiệm. Chịu trách nhiệm với tôi cả đời.

- Ha, mới ngủ có một đêm liền đòi tôi chịu trách nhiệm?

- Vậy để tôi, tôi chịu trách nhiệm với Minhyun.

- Chịu trách nhiệm cho anh cả đời.

--Minhyun nghĩ lúc đó chỉ là lời nói nhất thời của cậu thôi. Chỉ là vài năm sau đó, anh mới biết được, con người trước mặt này thật đáng để người ta tin tưởng.--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net