Chap 5 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cùng tôi vậy mà lại sống cùng nhau. Cũng không hẳn, anh hay có lịch trình lắm, nhưng thay vì tôi phải đứng ở xa nhìn anh, hay lén vào phòng chờ. Thì nay, tôi được tự do vào nơi đó. Vì Minhyun đã trao cho tôi tờ giấy thông hành cực kỳ xịn. Đó chính là anh.

Anh không hề dấu tính hướng của mình. Quản lý cũng biết, mọi staff cũng biết. Và họ cũng biết tôi là người của anh.

Haha. Tôi thật không nhịn cười. Tôi hạnh phúc lắm.

Tôi có khi sẽ hỏi anh. Anh làm sao lại có ánh mắt ấy vào buổi sáng hôm đó. Anh cười nói muốn chọc tôi chút thôi. Tôi liền bỉu môi.

- Không phải cậu cũng biết hả?

- Cậu cùng mấy người kia?

- Mấy người nào?

- Bớt giả điên!

- À, thì biết.

Minhyun chuẩn bị nhận một bộ phim truyện hình. Nghe nói nhân vật rất có nội tâm. Tôi liền nghĩ, khuôn mặt của anh đôi khi sẽ gây khó khăn cho anh. Bởi vì anh quá đẹp. Khuôn mặt của anh sẽ làm lu mờ khả năng của anh.

Anh biết tôi nghĩ gì. Anh mỉm cười. Anh vuốt tóc tôi, bảo không sao. Anh quen rồi.

Chẳng bao lâu sau, bộ phim của anh được lên sóng. Sự kỳ thị về Idol đóng phim mọi người hẳn đã biết, gạch đá anh nhận được nhiều lắm, chỉ có fan mới khen anh thôi. Anh nói anh sống vì fan, vì anh, không phải vì dư luận. Tôi liền hiểu vì sao anh trở thành như vậy. Một người trầm tĩnh nhưng có đôi lúc thực buông thả, thực nổi loạn.

...

Tôi cùng anh vậy mà sống với nhau được 5 năm.

Tôi thật không ngờ. Anh cũng vậy. Anh từng nói với tôi, anh nghĩ tôi sẽ nhanh chóng rời đi. Tôi nói trừ khi anh rời đi trước, còn lôi sẽ mãi bám theo anh. Anh hỏi tình cảm của tôi đối với anh hiện tại thế nào? Liệu còn nhiều hay không. Tôi cười nói, anh hiện nhẫn của tôi cũng đã mang rồi, còn hỏi như vậy. Tôi than thở, tôi bảo rằng anh nói vậy làm tôi đau lòng quá đi.

Anh mỉm cười. Anh nói, vì anh sợ. Anh sợ tôi không còn yêu anh nhiều thật nhiều. Tôi nói anh thật ngốc, anh cười nói đúng rồi.

Trong 5 năm nay, tôi chuyên tâm vào ước mơ của mình. Tôi hiện là tác giả cũng có chút danh tiếng. Cây bút trẻ với nhiều tác phẩm phát hành, giới trẻ thích văn của tôi, còn tôi tôi muốn dùng lời văn của mình để giải tỏa đôi chút.

Hiện tại tôi đang viết một thiên truyện thật dài. Tôi nghĩ nó sẽ thực ý nghĩa, với tôi cùng với anh.

...

Tôi lâu rồi không có gặp bọn họ. Những người bạn Sasaeng fans. Chỉ vừa đây, tôi có đi đám cưới một người. Trong chúng tôi, cô ấy là người cuồng nhất. Tôi đưa đến cho cô món quà của Minhyun, cô mỉm cười nói cảm ơn. Cô hôm đó trông thật hạnh phúc, ở bên một người đàn ông tốt, có thể có cuộc sống tốt. Không phải một người luôn bị chửi rủa cùng khinh ghét.

...

Dạo này tôi cảm thấy rất lạ, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Bởi vì quá yên bình. Group chat không hề hoạt động. Tôi biết mặc dù họ vẫn liên lạc với tôi. Chỉ là trừ tôi ra khỏi câu chuyện của họ. Họ hẳn đã lập Group chat mới.

Một tháng sau tôi mới biết được, thông qua một Rumor.

" Idol hạng A, đã từng đóng một bộ phim truyền hình, là đồng tính, hiện đang sống cùng một người đàn ông."

"Idol hạng A, thích đàn ông, có thể sẽ kết hôn trong năm này"

"Idol hạng A, có thể sẽ từ bỏ sự nghiệp"

Tôi rùng mình. Tôi biết những thứ này là ai làm. Tôi liên lạc với họ. Không được. Tôi không biết làm sao. Minhyun hiện đang có một chuyến đi qua Dubai. Anh không biết. Tôi sợ anh, sợ anh tổn thương.

Khi anh trở về, Naver cũng đã chỉ đích danh anh. Anh bình lặng mỉm cười trước phóng viên, anh vẫn giữ im lặng. Anh cứ như vậy, mỗi khi đi một sự kiện nào đó, đều trưng ra khuôn mặt mỉm cười đoan chính và tất nhiên anh vẫn giữ im lặng. Tôi nhìn gương mặt anh qua màn hình máy tính. Tim đau từng cơn.

Tôi trách họ. Tôi thật trách họ. Tôi cùng họ dù gì cũng từng là bạn bè.

Tôi vẫn không liên lạc được với họ.

Tôi vẫn không liên lạc được với Minhyun.

Tôi sợ.

Tôi sợ anh sẽ gặp chuyện. Tôi muốn đến căn hộ của anh. Nhưng ở đó, chật kín phóng viên. Tôi không thể.

Vài ngày sau tôi nghe báo chí đưa tin. Hwang Minhyun chính thức họp báo. Tôi sợ không biết anh nói điều gì, tôi sợ câu trả lời của anh sẽ sơ hở, tôi sợ... sợ nhiều lắm. Nhưng anh lại làm tôi bất ngờ.

Minhyun nói anh muốn giải nghệ. Từ bỏ sự nghiệp của mình.

Tôi sững sờ.

Phóng viên hỏi rất nhiều, rất nhiều câu hỏi khiến người khác sợ hãi. Nhưng anh câu nào cũng không nói. Chỉ nói, anh cảm thấy hiện tại anh cần thời gian dành cho người anh yêu. Cùng người kia kết hôn.

- Vậy tin đồn là thật?

- Anh có người yêu là đàn ông?

- Anh vì người này mà từ bỏ sự nghiệp?

- Anh sẽ chuẩn bị kết hôn?

...

Rất nhiều câu hỏi.

Tôi có được đoạn video này do những người kia gửi vào group. Họ không nói gì với tôi. Chỉ đặt nhẹ đoạn video này như vậy.

Minhyun nói, anh sẽ không trả lời những câu hỏi tương tự, rồi rời đi.

Tôi mơ màng nhìn trần nhà.

Sự nghiệp của anh, tương lai của anh. Ý của anh là gì?

Tôi muốn liên lạc với anh, nhưng không được.

Bản tin cùng trang nhất các báo đều là bài về anh. Về tin đồn về anh, về những nam nghệ sĩ khác vô tình dính vào lòng luẩn quẩn. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn gặp anh. Trao cho anh cái ôm.

Thiên truyện hiện tại, tôi viết không nổi nữa.

...

Tôi gặp lại anh là vào 2 tháng sau. Xinh đẹp, tươi tắn, một chút da thịt làm anh trở nên rạng rỡ hơn. Đôi mắt long lanh.

Anh gọi điện hỏi tôi. Hỏi tôi muốn đi với anh không? Ra nước ngoài cùng anh, cùng anh mở một quá cafe cùng tiệm sách. Cùng anh sống qua ngày. Và... cùng anh kết hôn.

Tôi hậm hực. Rõ ràng là tôi yêu anh trước, vậy mà tôi chưa chủ động làm gì cho anh. Là anh hôn tôi trước, là anh nói muốn cùng tôi trước, là anh nói muốn cùng tôi kết hôn. Tôi giận lắm, nhưng tôi đang sắp xếp quần áo. Tôi cầm theo tập bản thảo nghệch ngoạc của mình cùng đi.

Tôi nghĩ mình có thể viết tiếp nó rồi.

Sân bay lúc 2h vắng lặng. Minhyun đang đứng đó, cùng bọn họ, có cả cô gái đã kết hôn. Tôi giật mình, tôi dường như nghĩ ra chuyện gì đó.

Anh vẫy tay với tôi, tôi chạy lại, nhìn họ. Họ đưa cho tôi một món quà, nhỏ thôi, họ nói hai chúng tôi phải thực hạnh phúc. Tôi gật đầu. Ôm lấy họ. Tôi nghĩ họ hẳn là đã coi tôi là bạn.

...

Tôi biết chuyện về những cái Rumor trôi nổi trên mạng vào một ngày bầu trời không một gợn mây, Minhyun đang ở trước quán ngắm sao trời.

Anh nói tôi có gì thắc mắc, thì cứ hỏi.

Tôi hỏi anh chuyện về Rumor đó, là anh làm đúng không? Anh cười nói đúng, anh liên hệ với bọn họ, bọn họ sẽ tự có cách để đưa nó trở thành Topic hot trên các trang mạng nhỏ. Chỉ cần click vào các Topic ấy, các hashtag sẽ tự động trở thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất, tự động những rumor đó sẽ thành đề tài khiến người ta bàn tán.

Tôi nghe từng chữ Minhyun nói, anh trông thật bình tĩnh. Tôi nhịn không được, muốn hỏi anh, anh không tiếc nuối, không nghĩ đến tương lai của mình hay sao?

Anh cười, nụ cười hạnh phúc.

Nắm lấy tay tôi, anh hỏi.

- Còn yêu tôi không?

Tôi nhìn anh thật lâu. Trả lời.

- Vẫn luôn.

- Vậy là được rồi. Bởi vì bên tôi còn có Daniel nên tôi mới hiểu rằng, hạnh phúc là quan trọng nhất, mà hạnh phúc của tôi chính là Daniel. Tôi muốn sống vì bản thân một lần. Tôi đã ở trong Showbiz 10 năm quá đủ rồi.

- Minhyun....

- Daniel có sợ bị người ta biết đang sống với một người đàn ông như tôi không?

- Không có, chưa bao giờ.

- Vậy... nói ra nhé. Nói ra chuyện chúng ta.

...

Minhyun cùng Daniel bước vào lễ dường. Nơi đây có anh cùng tôi, cùng một số người bạn trong ngành thân thiết của anh, còn cả hội bạn của tôi, các cô gái Sasaeng fan. Họ cầm điện thoại cùng máy ảnh lên chụp chúng tôi, tôi cùng anh trao nhẫn. Cha hướng đến chúng tôi chúc mừng, nói chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng.

Cũng vào ngày hôm đó, có một Rumor khiến lòng người hoang mang. Bỏ qua tất cả những nhân vật A, B, C được dự đoán là người yêu của Hwang Minhyun thì chiếc Rumor này là.

"Idol hạng A, vừa từ bỏ sự nghiệp, đã kết hôn cùng một nhà văn là nam tên K, K hiện đang có một tác phẩm đứng đầu doanh số các cửa hàng bán lẻ trên toàn Hàn Quốc"

Chiếc Rumor sát tình huống đến vậy. Còn không nghĩ ra liền tự nói bản thân là đồ ngốc đi.

Kang Daniel, tác giả tiểu thuyết với bộ truyện dài nổi tiếng đứng đầu doanh số về Sách tình cảm 6 tháng liền. Với tác phẩm "Tôi và Sasaeng fan của tôi!"

--- End---

Thiệt ra viết xong chiếc fic này, mình chả biết nói gì nựa ~ Lúc lên suy nghĩ viết truyện này tớ tưởng tượng nhiều thứ cơ mà với giọng văn nghèo nàn nên chỉ đc vậy thôi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net