HyunSeob

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 4 tháng kể từ lúc rời chương trình, một thời gian không dài và cũng không ngắn để quên đi một người của tuổi 18. Từ lúc rời chương trình đến nay dù có bận rộn với cả mớ công việc nhưng đến khi đêm về HyunSeob vẫn cứ lay hoay với nỗi nhớ về một ai đó. Người đã cùng cậu vượt qua những nỗi buồn, trải qua những niềm vui, sát bên cậu lúc khó khăn, luôn giúp đỡ cậu. Một cậu bạn đồng niên tốt. Đúng, chỉ là bạn đồng niên tốt. Người ấy đã từng nói với cậu như vậy. Người ấy là ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, còn cậu thì chỉ có thể đứng dưới mặt đất ngước nhìn ngôi sao ấy. Ngôi sao ấy rất xa cậu và người ấy cũng rất xa cậu.
Có người từng nói cậu là nắng. Nhưng nếu như không có người ấy thì ánh nắng của cậu dù có chói chang đến đâu cũng sẽ vụt tắt. Đối với cậu người ấy là ánh sáng của cuộc đời cậu. Cậu thích gọi người ấy là " WooJinie" vì nghe rất thân thuộc. Và cậu cũng muốn nghe người ấy gọi cậu là " HyunSeobie" để cậu biết người ấy cũng thích cậu như cậu thích người ấy. Có vài lần cậu bảo rằng cậu thích WooJinie lắm. Mà sao người ấy ngốc quá vậy? Sao người chỉ biết cười ngốc mà không trả lời? Để lại trong lòng cậu những nỗi hụt hẫng đến lạ. Người ấy luôn như vậy. Người ấy vô tư đến mức vô tâm mà làm đau con tim nhỏ bé của cậu. Những ký ức về tuổi 18 xinh đẹp của cậu chỉ ngập tràn hình ảnh con người với nụ cười tươi cùng chiếc răng khểnh. Cậu không biết trong ký ức tuổi 18 của người ấy có cậu không, nhưng cậu thì luôn để hình ảnh người ấy với tuổi 18 xinh đẹp này. Hãy mãi là thanh xuân của mình nhé! WooJinie!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net