Ngoại truyện 4 : Xác định cả đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           


Công việc của cảnh sát Kim và Trung Uý Do đều không có nhiều thời gian nghỉ ngơi nên mỗi khi có đợt được cùng nghỉ phép đều cố gắng dành thời gian cho nhau.

Sau khi bên nhau vài tháng bọn họ quyết định cùng mua một căn nhà bên ngoài, nơi ở giữa cục cảnh sát và quân khu để cho tiện đi lại.

Do Kyung Soo nằm dài trên sô pha, hiếm có bày ra bộ mặt lười biếng:

"Ngày mai chúng ta chơi ở đâu?"

Mỗi lần được nghỉ bọn họ đều tự lái xe đi du lịch đâu đó quanh quẩn, không có quá nhiều thời gian nhưng được ở bên nhau cũng là rất tốt rồi.

Kim Jong In bưng tới một đĩa hoa quả lung tung các thứ đè lên nhau, đặt mông xuống ghế ngồi:

"Có nơi để chúng ta dành cả ngày rồi"

"Là ở đâu?" – Do Kyung Soo há miệng.

Kim Jong In xiên một miếng táo to đùng đưa ghé tới bên miệng người yêu, đợi Do Kyung Soo cắn táo rồi mới nói ra đáp án khủng bố:

"Ba tôi bảo dắt anh về ăn bữa cơm"

Do Kyung Soo bật dậy ngay lập tức, suýt thì sặc một ít hoa quả trong miệng, ánh mắt tròn xoe:

"Cái gì?! Chuyện này..."

Tự nhiên ra mắt nhà chồng là chuyện trời long đất lở gì chứ!

Không muốn đâu!

Kim Jong In không ngờ Do Kyung Soo cũng có ngày phô ra biểu hiện phong phú như vậy, cậu tưởng rằng anh luôn hờ hững với mọi thứ.

"Hồi hộp sao?" – Kim Jong In thiếu đòn hỏi.

Do Kyung Soo hơi đỏ mặt lên, quắc mắt lườm cậu một cái:

"Vô nghĩa, đối mặt với chuyện này ai chẳng lo lắng chứ!"

Kim Jong In vỗ vỗ anh an ủi:

"Có gì mà lo đâu, cục trưởng nhà tôi dễ tính lắm đó"

Do Kyung Soo thở dài, ngả người vào lòng Kim Jong In:

"Cậu biết là tôi không giỏi ăn nói rồi...lúc nào cũng như cục than, làm sao biết ăn nói với người lớn vừa lòng chứ?"

Kim Jong In nhìn khuôn mặt đáng yêu của người trong ngực, không nhịn được đưa tay nhéo một chút cái má tròn tròn.

"Có là cục than thì cũng là cục than trắng nhất, dễ thương nhất. Đừng có lo mà, ngày mai ông cụ muốn sao thì cứ làm vậy là được"

Do Kyung Soo bắt lấy bàn tay không yên của người kia:

"Nhỡ ông ấy muốn chúng ta chia tay?"

"Vậy thì ông ấy muốn gì chúng ta đều làm ngược lại! Cho ông tức chết!"

Kim Jong In đáp như đúng rồi, hoàn toàn không nể nang gì cha đẻ của mình.

Thế mới nói con trai có người yêu rồi thì cũng như bát nước hắt đi mà thôi!

Đêm đó Do Kyung Soo không thể ngủ yên, cả người bồn chồn quay đi quay lại trên giường khiến Kim Jong In cũng mất ngủ theo.

Kim Jong In vung tay vung chân quấn chặt Do Kyung Soo lại vào người mình, hung hăng đe doạ:

"Anh còn không ngủ hay chúng ta lại làm chút hoạt động tiêu hao thể lực?"

Do Kyung Soo đỏ mặt hờn dỗi huých cậu một cái:

"Cút đi đồ biến thái! Cả ngày chỉ biết làm làm làm!"

Kim Jong In dịu dàng xoa mái tóc anh, lại lần lần tay xuống dưới xoa cái eo nhỏ:

"Từ hôm trước vẫn còn rất đau sao?"

Bọn họ ở phương diện kia cũng không phải là làm quá nhiều, Kim Jong In thương còn chưa đủ cho nên không dám bắt nạt anh, nỡ lòng nào để cho Do Kyung Soo chịu thiệt.

Làm đàn ông là cần phải biết tiết chế, điều độ một chút mới tốt, cho nên Do Kyung Soo ra lệnh phải có một thời gian biểu phù hợp cho việc trên giường, một tuần chỉ được tối đa 2-3 lần gì đó.

Kim Jong In đang ở tuổi sinh long hoạt hổ lúc đầu nào có chịu được cái lịch trình đầy khắt khe đó! Thế nhưng vẫn bị Do Kyung Soo sau mỗi lần xong việc bày ra dáng vẻ mệt mỏi mà làm cho mờ mắt, thương xót chấp nhận khắc chế tính phúc tốt đẹp của mình.

Hiện tại nhắc tới rồi lại có chút nhớ mong, lần cuối cùng bọn họ làm là 2 hôm trước, Kim Jong In rất mong chờ có thể thêm vài lượt ngay trong đêm nay!

Do Kyung Soo hơi uốn éo muốn thoát ra:

"Đừng sờ lung tung..."

Kim Jong In càng ôm chặt, cánh tay càng to gan đi xuống dưới:

"Thực ra sau mỗi lần cũng không có mệt mỏi như vậy phải không? Anh xem, quân nhân có sức khoẻ tốt như vậy làm sao có thể 1-2 lần lăn giường đã giống như sắp ngất chứ?"

Do Kyung Soo chột dạ, hừ hừ đáp:

"Vậy thử nằm ở dưới đi thì biết, gian nan lắm đó!"

Thật ra mệt thì không mệt lắm, Kim Jong In mỗi lần đều rất cẩn thận không thể anh đau, nhưng làm nhiều thì rất có thể bị trĩ có được không?!

Quân nhân cấp cao bị trĩ, xong phải ôm mông đến bệnh viện cắt búi trĩ, nằm úp sấp cho bác sĩ xoẹt xoẹt xoẹt cắt một mẩu thịt ở nơi nhạy cảm, sau đó cả tháng liền nằm úp sinh hoạt, ăn uống hay có nhu cầu xuỵt xuỵt đều phải nhờ người khác đỡ cho, loại tin tức này loan ra lập tức có thể đi nhảy cầu tự tử được rồi!

Do Kyung Soo đã cẩn thận lên mạng tra tìm rất nhiều lần, cật lực lo lắng cho píp píp đằng sau của mình!

Kim Jong In dịu dàng lấy lòng anh:

"Thuốc bôi trơn chúng ta dùng đều là loại tốt nhất, hơn nữa lần nào làm anh bày ra bộ dáng thoải mái muốn chết, xong việc liền bắt đầu giả vờ chóng mặt mệt mỏi, kĩ xảo biểu diễn có hơi hạn chế một chút đó. Thực sự bây giờ không muốn sao?"

Kim Jong In ôm lấy người trong lòng, cọ ra lửa là chuyện rất thường tình, làm sao mà ngừng được chứ!

Theo lẽ thường tình ở tuổi này yêu nhau thì đêm nào cũng phải lăn nhau qua lại đến thở không ra hơi có được không?!

Tại sao 1 tuần vẫn có vài ngày ôm nhau ngủ chay?

Chuyện này không khoa học!

Để cho Kris hay Park Chanyeol biết thì không phải sẽ cười thối mũi cậu à?!

Do Kyung Soo né cũng né không xong, cố gắng bày cớ:

"Cái đó...mai chúng ta còn phải về gặp ba cậu mà?"

Kim Jong In nhận thấy chút tín hiệu khả quan, xoay người đè lên anh, từ trên cúi xuống kề sát môi anh nói:

"Trễ một chút rồi đi cũng được, hiện tại mới là quan trọng"

Lời nói vừa dứt môi liền đi xuống, xúc cảm hôn nhau với người mình yêu luôn luôn tuyệt vời và hưng phấn.

Do Kyung Soo cũng đành thuận theo ý trời mà hôn đáp con người lúc nào cũng cơ khát kia, dù sao mỗi lần lăn giường cho dù mình ở thế bị động cũng thực...thoải mái.

Bên ngoài trăng treo lơ lửng, mây nhạt hờ hững trôi theo gió thu. Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều đêm tình ngọt ngào như đêm nay, và còn có nhiều đêm nữa về sau.

Ngày hôm sau đến giữa trưa bọn họ mới tới nhà cục trưởng Kim, đêm qua có chút quá đà, Kim Jong In hiện tại ngoan như cún cun cút đi cạnh Do Kyung Soo.

Ở trước cửa nhà, Do Kyung Soo hít một hơi dài, hỏi Kim Jong In:

"Trông tôi sẽ không thiếu sức sống quá chứ?"

Đêm qua thật sự quá mệt mỏi, đồ chết tiệt này đúng là không có kỉ cương luật pháp gì hết!

Kim Jong In nhìn vành mắt có chút sưng lên của anh, dối trá đáp:

"Rất đẹp, vừa nhìn đã muốn nhận làm con dâu!"

Do Kyung Soo hung hăng giơ tay lên đấm vào bắp tay Kim Jong In một cái.

Kim Jong In xuýt xoa mở cửa nhà, ngay lập tức từ trong nhà nhóc con Kim Jong Shin như con gió mini lao ra:

"Ba lớn ba nhỏ tới rồi!"

Kim Jong In ngồi xổm chờ nhóc con lao tới, ai ngờ nhóc con lao vụt qua nhào vào lòng Do Kyung Soo trước.

Do Kyung Soo ôm nhóc con lên cao, Shinshin cười khúc khích hôn lên má anh, sau đó còn thì thầm to nhỏ, hai người cùng nhau cười haha.

Kim Jong In bị bỏ rơi một bên tỏ ra đau thương vô cùng:

"Hai người hùa nhau bắt nạt tôi!"

Kim Jong Shin tựa đầu nhỏ vào vai ba nhỏ của nó, cười nói:

"Con nhớ ba nhỏ hơn vì ít được gặp ba nhỏ, ba giấu ba nhỏ của con kĩ quá!"

Kim Jong In búng nhẹ mũi của nhóc con:

"Người của tôi tôi được quyền giấu có được không hả?"

Shinshin bĩu môi:

"Ba nhỏ là của con nữa mà"

Lúc này từ trong nhà, lão Kim đi ra quát:

"Đứng nửa ngày ở cửa là muốn chờ ăn gia pháp mới chịu vào hả?!"

3 người nào đó lập tức xum xoe đi vào, Do Kyung Soo mới thả lỏng được một chút nhờ con trai thì lại căng thẳng lần nữa.

"Cháu chào bác"

Cục trưởng Kim nhìn đánh giá anh một hồi mới đáp:

"Ừ, chuẩn bị ăn trưa"

Nói xong ông xoay người vào phòng ăn, thái độ không gần không xa thật khiến người ta khó hiểu.

Nhưng Kim Jong In thì cũng thả lỏng tâm tình được rồi, cậu biết ba mình nếu không lập tức cầm roi đuổi đánh tức là có thể qua ải ông dễ dàng thôi, mọi chuyện đều dễ dàng xử lí nếu không dính dáng đến bạo lực! Không bõ công anh rào trước đón sau, tự mình thú nhận trước một thời gian.

Cục trưởng Kim cũng không phải người cổ hủ gì, hơn nữa cũng biết được con trai mình có người này bên cạnh liền có ý thích bảo vệ bản thân hơn nhiều, đây là một điểm đáng chú ý cho những người làm cảnh sát như bọn họ. Mạng sống là của chung thì liền có ý thức giữ gìn hơn.

Sau bữa cơm ấm áp hoà thuận lạ thường thì cục trưởng Kim bất ngờ muốn gọi Do Kyung Soo vào thư phòng nói chuyện riêng.

Kim Jong In chắn ở giữa ngăn cản:

"Có chuyện gì ba nói ở đây không được sao?"

Ba Kim nhíu mày mắng:

"Mày sợ tao ăn thịt người yêu mày hả?!"

Kim Jong In thẳng thắn nói ra suy nghĩ:

"Ba không phải định dùng gia pháp đấy chứ? Muốn đánh thì đánh con đi!"

Shinshin ở dưới cũng níu chân ông nội thỏ thẻ:

"Ông đừng đánh ba nhỏ nha, ba nhỏ ngoan hơn ba lớn nhiều lắm. Có đánh thì đánh ba lớn đi ạ..."

Kim Jong In tức đến ói máu, chống hông thở dốc:

"Con cái vậy đấy! Nhưng hôm nay ba sẽ không đánh con, để ông nội con nhìn ba con nhà mình mà noi gương, không sử dụng bạo lực với con trai mới là con người văn minh!"

Ba Kim dở khóc dở cười nhìn con trai và cháu mình phối hợp bày trò, ông đành phẩy phẩy tay ra hiệu tất cả ngồi xuống bàn trà phòng khách. Từng này tuổi rồi, đấu đá tư tưởng với lũ thanh niên làm gì chứ?

Do Kyung Soo bối rối ở một bên nãy giờ như được ân xá, nhanh chóng pha một bình trà nóng ấm rót cho mỗi người 1 cốc.

"Bác uống trà ạ"

Ba Kim ngập ngừng tiếp nhận, nhận cốc trà này coi như là nhận con dâu luôn rồi.

Lỗ vốn quá, cái gì cũng chưa kịp hỏi nữa!

Kim Jong In và Kim Jong Shin vui sướng ra mặt, ngoan ngoãn ngồi một bên.

Ba Kim nhấp một ngụm trà, đắn đo rồi nói:

"Cậu cũng biết, Shinshin là do Kim Jong In đưa về nhà này sau một lần đi phá án thì thấy nhóc con không còn cha mẹ. Chúng tôi không phải ruột thịt nhưng đều coi nó là một thành viên chính thức trong gia đình, cậu cũng rất thích nó phải không?"

Ba Kim quả thực ưng nhóc con Shinshin kia vô cùng, chưa cần rõ tình cảm của Do Kyung Soo với Kim Jong In như thế nào. Chỉ cần biết xem cháu trai mình có được "mẹ kế" đối xử tốt hay không? Hơn nữa, cái nhìn của người lớn về trẻ em cũng thể hiện được rất nhiều quan điểm quan trọng trong việc làm người.

Do Kyung Soo đối với câu hỏi này không thấy có gì khó khăn, cậu thực lòng đáp:

"Cháu từ lâu đã coi Shinshin là một phần cuộc sống của mình, sau này cháu và Kim Jong In cũng không thể có con, mọi tâm huyết và yêu thương đều dành hết cho Shinshin"

Ba Kim gật gù thoả mãn, Kim Jong Shin sung sướng nhào vào lòng Do Kyung Soo liên tục gọi "ba nhỏ, ba nhỏ".

Ba Kim một hồi lại nói:

"Tôi bây giờ không quản được các cậu nữa, muốn làm thế nào thì làm. Kim Jong In, tính tình thằng nhóc này một khi đã quyết cái gì thì chắc chắn sẽ không thay đổi. Cậu Do Kyung Soo thì sao? Thấy chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông có thể nghiêm túc được đến đâu?"

Do Kyung Soo cố gắng trấn tĩnh đáp:

"Chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông có thể nghiêm túc được đến đâu cháu không dám khẳng định, nhưng giữa cháu và Kim Jong In thì có thể kéo dài tới tận cuối đời, ít ra trong lòng cháu đã xác định rõ như vậy"

Một câu trả lời làm cho ba thế hệ nhà nào đó đều sửng sốt.

Ba Kim thấy khảo nhiệm như vậy là đủ vậy, với kinh nghiệm nhìn đời của ông thì trông vào vị quân nhân trẻ tuổi này cũng đủ thấy nhân cách của cậu ấy không có gì đáng chê trách cả.

Kim Jong In thì cảm động khỏi nói, Do Kyung Soo rất ít khi chủ động bày tỏ tình cảm với cậu nhưng một câu kia của anh làm cho cảnh sát Kim thoả mãn vô cùng, trong lòng phấp phới.

Kim Jong Shin thì cảm kích hôn lên 2 má Do Kyung Soo:

"Cả nhà con cũng sẽ đối với ba thật tốt!"

Do Kyung Soo cúi đầu hôn nhẹ lên trán nhóc con, giọng nói êm dịu như gió thoảng:

"Cảm ơn"

Cảm ơn trên đời này đã xuất hiện đúng người, đúng thời điểm, lại còn vô cùng phù hợp.

Giống như bốc thuốc đúng bệnh vậy, đều làm cho cả cơ thể và trái tim người ta trở nên sung sướng thoải mái.

Trên đời luôn có một người dành cho bạn, nhất định phải hạnh phúc.

(END)

A/N: Chia sẻ đôi lời  khi kết thúc truyện. Với tiêu đề "Đối chứng hạ dược" thực ra là một bài học sâu sắc của chính tác giả(gần đây thôi, đợt bắt đầu viết truyện còn chưa có trải qua đâu =))). Chả là mình có đợt bị ốm liên miên đi mua thuốc bên ngoài là uống vài hôm sức khoẻ mới đi lên xong cứ đỡ được 2-3 hôm là lại ốm, cuối cùng bất ngờ và vô tình tìm được một hàng thuốc kê đơn cho mình một phát chuẩn đỡ bệnh ngay sau 2-3 giờ uống thuốc...Từ đó trở đi chỉ mua thuốc ở hàng đó thôi...Anw, kết thúc Kaisoo rồi L In ficbook có lẽ cuối tháng 4 mình sẽ in, in mọi truyện mình từng viết, nếu các bạn quan tâm có thể theo dõi trang fb của mình:  . Cảm ơn sự theo dõi mỏi mòn của mọi người, chúng ta tạm thời byebye, sẽ gặp lại sớm thôi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net