Chương 3: Thỉnh cầu bị từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau thức dậy, Kim Joon Myeon tỉnh táo rất nhanh bởi sự khác lạ của căn nhà mình đăng ở.

Mùi kì quái này là gì? Giám đốc Kim ngờ vực nhảy xuống giường, mũi hít hít thêm hai cái, loại mùi này thế nào mà lại xuất hiện trong nhà mình được?

Mùi gì ư? Chính là mùi tổng hợp của trứng rán thịt băm, ba chỉ chiên xì dầu hành khô, thịt kho ngũ vị, rau bí xào, canh khoai tây-su hào-cà rốt kèm rất nhiều sườn non!

Kim Joon Myeon bị chấn động một phen, là một dân ăn hàng tiêu chuẩn đương nhiên anh không thể không nhận ra mấy loại món đơn giản bình dân nhưng vô cùng hấp dẫn này!

Nếu các bạn chưa biết thì thực chất Kim Joon Myeon có khẩu vị rất nặng (khẩu vị ăn cơm nha mấy mẹ, nhưng có thể đồng thời khuyến khích hiểu theo nghĩa đen tối gì đó), tức là trong việc ăn uống anh Kim rất khó tính, thế mới hay về nhà chính ở mà bỏ bê nơi này, bởi vì ở đó có đầu bếp chuyên nghiệp nấu ăn cực ngon. Hoặc ví dụ như muốn đi ăn hàng thì cũng phải tìm cửa hàng uy tín đã được nhiều chuyên gia REVIEW trên 4 sao vàng mới đi, quả thực hồi bé mẹ Kim đã vất vả một phen để chiều lòng người con trai có cái lưỡi khó tính này. Tưởng tượng một chút cảnh một người vừa ăn vừa khóc năm sáu người còn lại nhảy múa hát ca xung quanh, trên tay cầm trống cầm chiêng đánh ầm ầm quả thực chính là thảm hoạ ngày tận thế.

Trở lại chuyện mùi vị quyến rũ nào đó, Kim Joon Myeon vào thời khắc mở cửa phòng mình mới nhớ ra một chuyện, trong nhà mới thu nạp một thỏ tinh, không những trắng trẻo xinh xắn đáng yêu moe moe dễ mến, mà còn rất giỏi giang thông minh lanh lợi tài trí hơn người. Đúng vậy, để nói về Zhang Yi Xing thì Kim Joon Myeon cảm thấy mình nhất định phải dùng nhiều tính từ khen ngợi như vậy mới đủ.

Thỏ tinh nào đó đang nhanh nhẹn bày một ít đồ ăn sáng, sau đó bên cạnh còn có hai hộp cơm ba tầng được chất đầy.

Thấy Kim Joon Myeon đi tới, Zhang Yi Xing nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi:

"Chào buổi sáng, anh tới ăn một chút đi, bên này còn có nhiều món là chuẩn bị cho buổi trưa"

Nắp hộp vừa đóng lại, Zhang Yi Xing chợt nhớ ra một chuyện:

"A, không phải là trưa nay anh sẽ phải đi ăn cùng đối tác gì đó đấy chứ? Hoặc anh không quen ăn mấy món...tầm thường như vậy?"

Kim Joon Myeon lắc đầu:

"Không có, cảm ơn cậu đã chuẩn bị trước, tôi rất thích mấy món này"

Ngửi mùi đã thấy hương vị không tệ, hôm nay là lần đầu tiên trong lịch sử giám đốc Kim Joon Myeon mang cơm hộp đi làm lại còn là cùng kiểu với nhân viên mới vào, đặc biệt giống đôi tình nhân mới quen, không ngại khoe cho cả thế giới tình cảm nồng nhiệt.

Kim Joon Myeon ôm trái tim đập thình thịch trở về phòng đánh răng rửa mặt sau đó lại ôm nó trở ra ngồi vào bàn ăn, đối diện với Zhang Yi Xing, cùng nhau xử lí bánh bao trắng tròn nhân mộc nhĩ, nấm hương còn cùng rất nhiều thịt heo băm nhỏ mềm mịn.

Không thể nói đây hoàn toàn là một món ăn bình thường được mua vội ở một quán ăn tuỳ ý chứ Zhang Yi Xing không có khả năng sáng sớm mắt còn nhập nhèm đã dậy nhào bột rồi cắt nấm băm thịt gì đó, sau đó còn phải nặn nặn nhét nhét rồi đem hấp, chuyện thiếu khoa học như vậy nhất định sẽ không bao giờ xảy ra, dậy sớm làm cơm mang đi ăn trưa tiết kiệm ngân sách đã là rất tốn thời gian và công sức rồi! Tình tiết não tàn dậy sớm làm cơm sáng tình nhân gì đó chỉ có trong phim truyện mà thôi, hơn nữa cũng không ở trong quan hệ tình nhân đầu gối tay ấp gì đó, Zhang Yi Xing hoàn toàn không có nguyên nhân chính đáng để mà làm bánh bao! Đúng thế, để làm ra vài cái bánh bao ăn lót bụng, động cơ nhất định phải đầy đủ nếu không sẽ bị liệt kê vào hàng ngũ não tàn rảnh quá hoá điên.

Và món ăn bình thường này hôm nay khiến Kim Joon Myeon cảm thấy rất mãn nguyện, tin đồn này mà lan ra ngoài nhất định sẽ bị Kris cười nhạo một phen. Kris là bạn tương đối thân với giám đốc Kim, là diễn viên rất nổi tiếng, anh ấy đã thấy phiền chuyện Kim Joon Myeon ăn uống kĩ tính lâu rồi, rình rập bao ngày tháng để có cơ hội chế nhạo mà hoàn toàn chưa có đạt được.

Ăn bánh bao nhỏ xong, Kim Joon Myeon thấy bên cạnh mình được tiếp thêm một cốc nước hoa quả, nhưng bên kia lại là một cốc sữa tươi, không, là hai cốc lớn!

Zhang Yi Xing nhanh chóng giải thích:

"Anh đừng tưởng tôi ham ăn tục uống nhé, là sữa này ngày mai sẽ hết hạn không uống hết thật phí. Còn hôm qua nhìn anh uống sữa như uống thuốc độc như vậy thì tôi biết anh không thích, vậy nên nước hoa quả cho anh, tôi uống hết chỗ này là được"

Kim Joon Myeon rất hiểu chuyện gật đầu, sau đó thắc mắc:

"Vậy để tối nay uống một cốc cũng được rồi?"

Zhang Yi Xing đau khổ ôm trán:

"Trong tủ còn có một hộp sữa lớn nữa cùng hạn"

Kim Joon Myeon âm thầm nhíu mày, đem người giúp mình mua đống đồ này lăn xả vào chục lần dưới đao nhọn. Anh nói:

"Đừng cố uống nhiều, sẽ không tốt, tôi sẽ mua hộp mới...có hạn dài một chút"

Cho nên cậu đừng có tự coi mình là người đi càn quét đồ thừa nhà tôi chứ, thật đáng thương biết bao nhiêu.

Zhang Yi Xing vội vã xua tay nói:

"Không không không không cần! Nếu tôi còn mắc nợ anh thêm một điều gì nữa thì tôi sẽ không chịu được mất!"

Thực sự rất gần tới kế ước bán thân rồi, phải từ từ trả nợ a!

Không làm khó cậu ấy nữa, Kim Joon Myeon chợt xoay đổi chủ đề sang một vấn đề mới lạ:

"Gia đình cậu đâu?"

Zhang Yi Xing cùng một vòng sữa trên môi thản nhiên đáp:

"Lạc mất"

Thật sự là lạc đúng nghĩa, theo những gì Zhang Yi Xing nhớ được là mình đi vào công viên X, mẹ bảo đứng đó đợi mẹ một lát, một lát đó là từ khi trời trưa oi ả tới khi màn đêm buông xuống, công viên phải đóng cửa nhưng mẹ không có quay lại. Khi đó thấy bảo vệ đi tuần tra Zhang Yi Xing 5 tuổi lanh lợi trốn vào một góc khuất, hôm sau trời sáng lại ra chỗ cũ đợi mẹ. Đợi mất hai ngày trời đến mức đói mà ngất đi được đưa vào bệnh viện, khi được hỏi người nhà ở đâu Zhang Yi Xing không khóc không nháo đáp:

"Lạc mất"

Một đáp án đi theo cậu bao nhiêu năm tháng trưởng thành, thoáng cái đã thành ra cái loại...nợ nần chồng chất như bây giờ.

Một câu "Lạc mất" của một đứa trẻ 5 tuổi và một người trưởng thành là không giống nhau. Đứa bé nói là thật lòng, nó bị lạc mất, công viên quá lớn có lẽ mẹ không tìm được mình. Người trưởng thành nói là dối lòng, e là không phải lạc mất, rốt cục ở nơi giá vé ra vào rẻ mạt, vài trò chơi loè người vớ vẩn, có người mẹ nào 2 ngày trời không tìm được con?

Zhang Yi Xing nhớ rằng ngày đó, dường như mỗi phút cậu đều cầu nguyện, cầu cho mẹ quay về, cầu cho có người chỉ đường cho mẹ về bên cậu, cầu cho đôi chân cậu dài hơn một chút, mẹ không đi tìm cậu thì cậu đi tìm mẹ. Tiếc là giờ đây đôi chân đã vững vàng cứng cáp, nhưng lời nguyện cầu này của cậu vẫn không được hồi đáp.

Thật ra lúc đọc hồ sơ xin việc của Zhang Yi Xing, Kim Joon Myeon thấy phần gia đình người thân của cậu toàn người không cùng họ thì cũng đã có chút suy đoán, chỉ là không biết được cậu đã có quãng thời gian khó khăn thế nào.

Zhang Yi Xing gượng cười kể:

"Aiz, sau đó tôi vào trại trẻ mồ côi vài tháng liền có người nhận nuôi, gia đình bố mẹ nuôi điều kiện cũng không quá tốt, số tiền họ dành dụm đều cho tôi ăn học, còn giúp tôi giữ nguyên tên họ của mình. Chỉ tiếc khi tôi còn học năm hai, hai người đều lần lượt qua đời vì tuổi già, còn không đợi cho tôi báo hiếu với họ."

Cuộc đời tước đi một người máu mủ với cậu, nhưng sau đó liền cho cậu hai người có tình thương gấp nhiều lần máu mủ đem lại, chính nhờ điều này Zhang Yi Xing luôn lạc quan cố gắng sống tiếp. Không như nhiều người khi gặp chuyện này đều suy sụp nhiều năm trời, hơn nữa còn để lại trấn thương tâm lý gì đó. Cậu biết điều gì là cần thiết và không cần thiết, không nên cưỡng ép khiến bản thân bi quan, phải vui vẻ lên mà sống.

Sau này vừa học vừa làm liền thuận lợi tốt nghiệp đại học. Tiếp đó như mọi người biết, gặp phải vị hộ thần Kim Joon Myeon tim đầy tình tiền đầy túi này đây.

Cuộc đời chính là kì lạ như vậy, khi bạn đã đến điểm tuyệt vọng thì ông trời cố tình giúp bạn một tay, mở mắt nhìn xa trông rộng một chút, không ai bị bỏ lại phía sau chỉ trừ khi họ ngu ngốc lựa chọn cái chết.

Hai người tại phòng bếp mải mê kể chuyện xưa, Zhang Yi Xing kể xong tình tiết cuối cùng chợt giật mình dựng đứng lên:

"Muộn làm aaaaa! Trễ xe bus của tôi mất thôi"

Kim Joon Myeon không hài lòng đứng dậy nói:

"Tôi ở đây cậu còn muốn đón xe bus?"

Cái xe chật chội nhét mấy chục người chả nhẽ đáng giá hơn siêu xe công nghệ mới vừa có điều hoà mát lạnh vừa có TV của mình?

Zhang Yi Xing đần người ra, Kim Joon Myeon lại nói tiếp:

"Từ giờ mỗi ngày cậu đi làm, cả tan làm đều đi với tôi, chúng ta sống chung một nhà...phải tiết kiệm chi phí đi lại"

Hay cho câu "tiết kiệm chi phí" đã hoàn toàn đánh trúng điểm "nghèo kiết xác" của Zhang Yi Xing, cậu cười toe nói:

"Vậy mỗi ngày tôi đều giúp anh chuẩn bị cơm sáng trưa chiều tối"

Kim Joon Myeon cùng cậu ra lấy xe, không khỏi trêu chọc:

"Có phục vụ thực đơn gì ngoài cơm không?"

Với câu hỏi có tính chất "thả thính" rõ ràng như vậy người bình thường đều sẽ có chút liên tưởng tới thứ gì đó mờ ám ưm ưm a a, nhưng Zhang Yi Xing hiển nhiên là không cùng tần số với người trái đất, cậu lúng túng hỏi:

"Anh muốn ăn bún miến mì tôm gì đó sao? Nước dùng tôi có thể làm, nhưng làm sợi mì gì đó thì không thể đâu!"

Chuyện từ một nắm bột rồi quăng quăng lăn lăn một hồi liền thành từng sợi nhỏ rõ ràng là vượt quá tầm với của Zhang Yi Xing, để làm được cái đó ít nhiều cũng phải có bằng nấu ăn Level Chuyên Nghiệp, chứ Level Tập Sự chuyên làm cơm nhà như cậu thì một tia hi vọng mỏng manh cũng không có đâu.

Kim Joon Myeon bó tay với đáp án này, hai người lên xe đi làm.

Tiếp đó chính là màn hai người cầm lồng cơm tình nhân vào công ty.

Zhang Yi Xing trong mắt mọi người nhanh chóng hoá thành gì đó ưm ưm a a khó nói của giám đốc. Trước tiên là dùng cửa sau chiếm một chỗ trong phòng giám đốc, sau đó hôm nay còn hiên ngang đến công ty cùng lúc, sóng vai khoe đồ đôi, vừa đi vừa nói vừa cười biết bao nhiêu là gian tình ẩn ý nha!

Chuyện tính hướng của Kim Joon Myeon chỉ e là chẳng ai không biết bởi nhẽ trước đây thi thoảng sẽ có một tiểu tình nhân mỏng manh uốn éo eo nhỏ đi vào công ty rồi lôi kéo giám đốc bọn họ đi chơi bời đàn đúm. Thậm chí còn có một lần một tình nhân tóc xanh biển buộc hờ hững sau lưng, làn da trắng bóc cùng khuôn mặt cực phẩm thu hút cả nam lẫn nữ, đôi mắt xanh thẫm xinh đẹp tuyệt trần liếc mắt đưa tình với giám đốc Kim ngay cổng lớn công ty, sau đó giám đốc xem nhẹ cả thế giới mà cúi xuống hôn vào má cậu ta một cái!

Chậc chậc chậc đối với các nhân viên nữ đây chính là tình tiết tan nát con tim. Tổng tài trong truyền thuyết là gay, từ giờ khỏi mơ mộng thành nữ chính ngôn tình, an phận làm quần chúng đam mỹ đi thôi.

Vậy là Zhang Yi Xing ngang nhiên trở thành tình nhân (bí ẩn) của sếp.

Nhân viên nữ không khỏi xì xào, khẩu vị của sếp thay đổi thật lớn. Từ mấy người có ngoại hình kiêu sa đài các có chút mị hoặc khác người chợt đổi sang loại anh tuấn sáng sủa của dân trí thức, thậm chí còn có chút ngốc ngốc manh manh, nhưng vẫn là dễ chấp nhận hơn nhiều so với những người trước.

Bởi là người ta tóc tai ngay ngắn giống người bình thường! Không ai tự nhiên đi nhuộm xanh lè cả đầu đúng là hù chết người!

Suy nghĩ của dân văn phòng vẫn là có chút cổ hủ như vậy, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của họ mà thôi, chả tác động được đến ai.

Zhang Yi Xing ngồi vào chỗ làm việc xử lí đống hồ sơ đang nghi ngờ có kẽ hở luật pháp, Kim Joon Myeon cũng bắt đầu làm việc của mình.

Câu chuyện tiếp diễn khi giờ ăn trưa tới, hai người cầm lấy hộp cơm đi xuống nhà ăn công ty chiếm một bàn.

Kim Joon Myeon đi mua hai lon nước hoa quả quay trở lại thì chợt phát hiện nhân viên có điểm kì quái?

Thế nào lại nhìn anh chằm chằm? Bị anh phát hiện liền lui mắt về nhìn nhân viên mới của anh?

Mấy người này quả thực rảnh rỗi quá hay sao, thời gian cho họ nghỉ trưa hình như hơi nhiều?

Kim Joon Myeon hắng giọng một cái, mấy ánh mắt lại nhanh chóng phóng đi nhiều nơi khác, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có chút liếc liếc a, gian tình trước mặt tội gì không nhìn nhiều một chút, xác định xem quan hệ giữa hai người có đúng là như vầy như vầy rồi lại như vầy.

Zhang Yi Xing mở hộp cơm ra bày trên bàn, các món ăn phong phú hiện ra, cậu vui vẻ gắp đũa thử xem có còn nóng hay không sau đó cảm thán:

"Hộp cơm nhà anh giữ nhiệt thật tốt, để từ sáng mà còn nóng như vậy"

Tập thể quần chúng trợn mắt há mồm, ai chà chà, hoá ra là thật sự là bữa sáng tình nhân, có thể là phải dậy từ rất sớm để làm nha! Một mảnh tình ái cảm động trời đất, phải nói là trước đây chưa có tình nhân nào của sếp có làm ra loại chuyện xu nịnh dạ dày này! Zhang Yi Xing trông ngây thơ như vậy nhưng quả thực là người có tâm cơ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!

Kim Joon Myeon cũng bắt đầu dùng cơm, dặn cậu:

"Từ mai không cần dậy sớm như hôm nay nữa, cứ ngủ thêm một lát, đã có tôi đưa cậu đi làm, không sợ chậm trễ"

Tập thể nhân viên lại hốt hoảng một phen! Tình huống này là tình huống gì a? Hình như là còn tới mức ở chung luôn rồi! Lại còn lo lắng thức khuya dậy sớm, nhất định là mỗi đêm đều hoạt động mạnh không để cho hàng xóm ngủ yên. Sao lại có thể phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ đến mức như vậy chứ!

Zhang Yi Xing đáp lại lời giám đốc:

"Vậy tối nay anh muốn ăn cái gì? Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn"

Tập thể quần chúng âm thầm tậc lưỡi, câu này còn cần phải hỏi sao, giám đốc của chúng tôi nhất định sẽ đẹp trai nhếch mép trả lời là "tôi muốn ăn em" gì đó, hoặc "tôi chỉ cần em tình nguyện nhảy vào miệng tôi", còn giả vờ hỏi han tỏ vẻ ngây thơ, ôi chao chàng trai gốc Tàu kia đúng là khiến cho người ta nể phục mà. Có khi lúc chơi trò chơi mạo hiểm trên giường còn giả vờ nói "người ta không muốn" hay vừa cự tuyệt vừa cọ cọ mà làm nũng "anh mà tiến tới người ta sẽ giận dỗi cắn lưỡi tự tử". Úi cha khẩu vị thật nặng, quần chúng bổ não tự nạp một ít hình ảnh hay ho.

Tiếc rằng lời tiếp của Kim Joon Myeon lại phá vỡ mộng tưởng của mọi người:

"Tối nay tôi có việc không về ăn cơm được, cậu ăn một mình rồi ngủ sớm một chút, cũng không cần cố uống hết chỗ sữa trong tủ, sẽ đau bụng"

Tập thể cùng nhau thở dài thất vọng, tình nhân mới yêu nên ở bên cạnh nhiều một chút mới tốt, sao mới đó mà đã chia xa, quả thực chính là tình tiết ngược thấu tim trong phim truyện đây mà. Hơn nữa có việc không về ăn cơm mà giải thích qua loa như vậy mà được sao? Không phải sẽ trình bày mấy giờ đi đâu với ai làm gì, cứ 20 phút gọi video một lần chứng minh mình không có đi cặp bồ, sau đó sẽ về đúng giờ giới nghiêm thực hiện nhiệm vụ làm ấm giường? Quan tâm ngủ sớm thôi mà đủ ư? Zhang Yi Xing nhất định sẽ ôm gối cùng hộp sữa mà khóc suốt cả đêm, ngày mai mang cặp mắt thỏ đi làm rồi xem ai sẽ lại phải tốn công dỗ dành!

Zhang Yi Xing vốn định thoải mái đáp ứng Kim Joon Myeon nhưng cậu cảm thấy xung quanh cứ sai sai sao đó, sau đó nhìn một người có từng nói chuyện qua hỏi:

"Sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đấy? Đồ ăn công ty ngon như vậy, cậu tiếc tôi không được ăn mà phải mang đồ nhà làm đi ư?"

Cậu nhân viên hốt hoảng xua tay:

"Không có đâu! Chỉ là dạo này ngoài thị trường thịt heo và rau xanh đều không an toàn lắm! Lo lắng cho anh sẽ không mua được chỗ tốt!"

Giám đốc cũng ăn cơm giống cậu, cậu nói vậy chẳng phải là muốn hại chết tôi sao! Ai giám thương hại suất cơm của giám đốc chứ! Hơn nữa còn là cơm tình nhân mẹ cha của tôi ơi!

Zhang Yi Xing tỏ vẻ đã hiểu đáp:

"Cảm ơn cậu đã quan tâm"

Cười lên thật đẹp trai và ấm áp a! Tập thể quần chúng say đắm nhìn Zhang Yi Xing, bảo sao giám đốc Kim lại dễ bị thu phục như vậy, chúng tôi rất muốn tìm hiểu sâu xa căn cơ nguồn gốc chuyện tình của hai người!

Kim Joon Myeon lại hắng giọng lần nữa mọi người thức tỉnh.

Ai da chung quy vẫn là chuyện riêng của giám đốc tinh anh, chúng ta vẫn là không có cơ hội tìm hiểu được nhiều, ước nguyện mãi chỉ là nguyện ước, ông trời không thể hồi đáp vấn đề này!

(TBC)

Suýt thì lỡ hẹn :3 dạo này rất thích đọc cmt của mọi người, hnao mình sẽ rep một thể nhé *hôn hôn hôn*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net