Chương 5: Hô to khẩu hiệu theo đuổi người đẹp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  


Zhang Yi Xing bất lực với thái độ "anh hùng hảo hán" "đại hiệp thâm tình" "nam thần hoàn hảo" "kim chủ có trách nhiệm" ... của Kim Joon Myeon, cậu hụt hơi ngồi phịch xuống ghế sô pha, chỉ chỉ vào tờ giấy xin từ chức:

"Anh cho tôi một chữ kí tôi liền tạ ơn anh suốt quãng đời còn lại"

Kim Joon Myeon ngồi xuống cạnh cậu, Zhang Yi Xing lập tức bày ra vẻ mặt cật lực đề phòng.

Nếu ngay lúc này anh ta mà dám tiến tới làm loạn vậy mình phải liều mạng phản kháng! Dùng hết sức lực của cả một đời! Bảo hiểm gì đó còn chưa có kịp mua nữa mà!

Kim Joon Myeon nói:

"Tôi không cần cậu tạ ơn, lại càng không kí vào cái loại giấy tờ nhảm nhí này"

Zhang Yi Xing phẫn nộ nghiến răng, mình dùng bao nhiêu tế bào não để viết ra vậy mà bị anh ta coi là nhảm nhí!

Được lắm, đụng trúng điểm phẫn nộ của tôi rồi đó!

"Anh phải kí đi, làm người phải có lương tâm một chút!"

Nếu không mình thành ra tự nhiên bỏ việc thì tiền đâu mà đền tiền phá hợp đồng!

Kim Joon Myeon tiếp tục đáp chắc nịch:

"Tôi sẽ kí, nhưng là kí vào cái khác"

Zhang Yi Xing nghiêng đầu "A?" , có gì nhanh nói.

Kết cục giám đốc Kim nói ra một câu kinh người:

"Tôi sẽ kí giấy kết hôn, chúng ta cùng bàn bạc kĩ vấn đề này thì hơn"

Zhang Yi Xing trợn mắt "!!!!" , ai đó làm ơn HELP!!! HELP!!! HELP ME!!!!

"Anh không cảm thấy có lỗi với tổ tiên sao?"

Vô sỉ như vậy, còn đòi kết hôn, kẻ có tiền đúng là đều không tốt đẹp gì, vì sao ban đầu còn cho rằng anh ta là người đàn ông tử tế còn sót lại trên trái đất. Zhang Yi Xing trong lòng âm thầm tự vả chính mình 3 vạn cái vì độ ngây thơ___

Kim Joon Myeon mềm mỏng nói:

"Bây giờ nghỉ việc cậu sẽ tìm công việc gì? Ở đâu? Lấy phí sinh hoạt từ chỗ nào? Hay lại đứng ngẩn ngơ giữa đường nghĩ xem nên ăn hay nên nhịn? Tôi đúng là có ý đồ riêng với cậu, nhưng công việc cũng một phần là tôi cần người xử lí hộ, chúng ta công tư phân minh một chút đi. Trước mắt cậu cứ tiếp tục đi làm, vấn đề riêng tư...chúng ta từ từ giải quyết"

Zhang Yi Xing thấy cũng đúng, mình sẽ thuộc hệ la cà đầu đường xó chợ nếu bỏ công việc này. Kì thực khi biết Kim Joon Myeon có "tình cảm mờ ám" với cậu thì Zhang Yi Xing cũng không cảm thấy ghê tởm hay không thể chấp nhận được, chỉ là hơi sốc một chút...hình tượng bản thân bị lạc đi so với những gì mà mình tiến tới mà thôi.

Thấy Zhang Yi Xing nheo mắt nghi ngờ, Kim Joon Myeon khẳng định thêm:

"Nếu tôi muốn làm gì cậu thì đã làm rồi, tôi sẽ theo đuổi cậu một cách trong sáng nhất có thể"

Một người đàn ông tuyên bố sẽ theo đuổi mình, Zhang Yi Xinglại  rất khó đỡ với sự kiện này.

"Có thể không theo đuổi hay không hửm~?" – Zhang Yi Xing vô tình làm nũng, ánh mắt vô tội sáng long lanh.

Kim Joon Myeon càng thêm quyết tâm:

"Không thể!"

Chưa trực tiếp kéo lên giường đã là rất nhẫn nhịn rồi biết không!

Vậy là sau khi thương lượng rất lâu, Zhang Yi Xing được một lời hứa bảo đảm không vượt quá giới hạn của Kim Joon Myeon, còn giám đốc Kim thì rất cao hứng vì giữ được Zhang Yi Xing ở lại bên mình, lại còn được theo đuổi công khai.

Người này thật ngốc, nếu là đàn ông bình thường thì đã sớm đánh cho Kim Joon Myeon rồi chửi rủa một trận. Đây lại âm thầm đồng ý để người ta theo đuổi, có dám nói mình là "trai thẳng" nữa hay không?

Cách thức theo đuổi của Kim Joon Myeon cũng không khác biệt với người thường là bao, chính là chiều chuộng đến tận cùng.

Buổi trưa khi tập thể nhân viên còn đang lo lắng vì sự kiện giám đốc cùng người tình cãi nhau thì thấy họ sóng vai xuống nhà ăn công ty. Từ đó tâm tình liền thả lỏng, có lẽ là đã hoà hợp rồi nha, ăn cơm trưa cũng thấy ngon miệng hẳn.

Thực chất Zhang Yi Xing rất muốn cách xa Kim Joon Myeon một chút nhưng công ty chỉ có một nhà ăn, sáng nay cậu cũng chẳng làm cơm mang đi cho nên chấp nhận sự thật "hai người đành phải cùng nhau đi" này.

Cuộc đời thật lắm gian truân.

Thất vọng thở dài.

Trong suốt bữa ăn cũng không xảy ra sự kiện gì đặc biệt, Zhang Yi Xing yên tâm vô cùng vì giám đốc xấu xa nào đó không có làm càn ở nơi công cộng. Tâm tình tươi vui hẳn nên Zhang Yi Xing ăn rất nhiều, thoả mãn bê bụng lên phòng làm việc ngẩn người.

Kim Joon Myeon cảm thấy bộ dáng người này có làm ra động tác nào trông cũng đều ngốc ngốc yêu yêu, anh đề nghị:

"Phía sau có phòng nghỉ, vào nằm một chút?"

Zhang Yi Xing nheo mắt ngờ vực, cật lực từ chối:

"Tôi ngồi đây là tốt rồi, anh cứ đi nằm đi"

Kim Joon Myeon biết người này sẽ không thoả hiệp, anh lấy trong phòng nghỉ một cái chăn mỏng ra đưa cho cậu:

"Vậy ra sô pha nằm, còn hơn 1 giờ nữa mới vào làm, cậu định cứ ngồi đây?"

Hôm trước khi sự kiện nào đó còn chưa lộ ra, Zhang Yi Xing vốn là an toạ nằm trong phòng nghỉ ngủ vù vù, một chút cũng không hề phản kháng, thậm chí còn ngủ quá giờ vào làm ca chiều.

Zhang Yi Xing lần này thoả hiệp ra sô pha nghỉ ngơi, do hôm qua ngủ quá muộn mà trong lòng còn có loạn nên vô cùng mỏi mệt, hiện tại nằm một lát liền say mê ngáy khò khò.

Kim Joon Myeon thở dài, anh luôn thấy người này rất dễ lừa vào tay, lỡ để người khác chứ không phải mình chăm lo thì sẽ biến thành cái dạng gì?

Chiều đó khi tan làm, Zhang Yi Xing phấn chấn thu dọn đồ đạc thì nghe thấy Kim Joon Myeon nói:

"Tối nay tôi đi ăn với đối tác"

Zhang Yi Xing lập tức ngừng động tác, nhớ lại sự kiện vừa mới đêm qua.

Đánh nhau vì trai nha! Có bao nhiêu anh hùng hảo hán làm được loại việc này!

Cậu không đáp lại, chỉ là âm thầm bực tức dùng nhiều lực hơn mà dọn đồ, hậm hực không thôi.

Kim Joon Myeon vuốt nhẹ mũi mình giải thích:

"Tôi sẽ về sớm, chỉ là thuần khiết mà ăn một bữa mà thôi"

Zhang Yi Xing lần này thờ ơ đáp:

"Ừm hứm~"

Kim Joon Myeon vừa tức vừa buồn cười, biết ghen nhanh như vậy?

"Hay là em đi với tôi, thế nào?"

Zhang Yi Xing trong lòng có chút động, thực chất cậu cũng sợ phiền phức đêm hôm mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!

"Anh vẫn là vui vẻ sung sướng đi ăn cùng đối tác đi, lần này nhớ đem theo thẻ căn cước"

Kim Joon Myeon khẽ cầm lấy cánh tay đang bận rộn của Zhang Yi Xing, đề nghị lại lần nữa:

"Cùng đi?"

Ánh mắt vô cùng thành khẩn, Zhang Yi Xing hơi ngượng ngùng thoát khỏi tay anh:

"Sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh đó"

"Không có chuyện đó, cả giám đốc cùng luật sư đều đi, người ta sẽ cảm nhận được thành ý tốt" – Kim Joon Myeon kiếm cớ.

Zhang Yi Xing phân vân, lựa chọn cùng người này ra ngoài ăn một bữa hoành tráng hay lại về nhà nấu mì, tất nhiên là chọn đi ăn hàng rồi! Hơn nữa có nhiều người ở đấy cũng không sợ ai kia làm ra loại hành động bất nhã gì!

Vậy là hai người vui vẻ lên đường đi ăn với đối tác.

Đối phương mời tới một nhà hàng ở khu khá vắng vẻ, đứng trước nhà hàng Zhang Yi Xing toát đầy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cậu bực tức hỏi:

"Anh toàn đi tới những nơi như thế này?"

Kim Joon Myeon oan uổng không biết kêu ai, hôm nay sao lại cố tình đến nơi có phong cách kì quái như vậy!

Ở nơi hẻo lánh không nói lại còn xây dựng theo kiến trúc "lầu-xanh" thời cổ. Quả thực vừa nhìn vào đã thấy là lầu xanh, tập thể tiếp viên mặc đồ cổ trang khoe ra cả nửa ngực trắng nõn căng đầy, mùi phấn thơm loan khắp một vùng trời.

Các cô các chị trang điểm xinh tươi, tay phê phẩy quạt, ánh mắt đong đưa nhu tình, thấy khách tới liền dịu dàng tiến tới khoác tay dẫn lối.

Zhang Yi Xing vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xuyên không, cậu mệt mỏi quay lưng:

"Anh đi vào đi, tôi đi bắt xe bus về"

Quả thực là vô lực, tự nhiên hôm nay nhìn một loạt thiếu nữ xinh đẹp sexy lại khiến Zhang Yi Xing thấy không quen, hơi nhức mắt một chút.

Thế nhưng chưa đợi Zhang Yi Xing kịp quay hẳn đi thì đã có một người đàn ông khác tiến tới chào hỏi.

Là giám đốc bên đối tác, vừa nhìn đã biết là loại người có khẩu vị nặng nếu không thì cũng sẽ chẳng hẹn bàn việc làm ăn ở một nơi như này!

Kim Joon Myeon cũng không vui nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ đặc biệt dặn dò chọn phòng riêng tư một chút.

Giám đốc đối tác ngượng ngùng gật đầu, đưa hai người đi vòng vèo "lầu xanh" rồi mới tiến vào một căn phòng kín đáo.

Nhưng trái ngược với căn phòng, nhân viên hoàn toàn không có khái niệm kín đáo, hơn nữa còn là nam!

Không mặc áo thì thôi đi, đây lại còn không mặc cả quần! Không mặc quần mà mặc khố là cái xu hướng thời trang quái gở gì! Không cần thiết diễn quá sâu như vậy đi? Ngày xưa có nghèo nàn lắm thì cũng không ai mặc mỗi khố bao trọn chỗ XX mà ra ngoài, nào có phải người tiền sử đâu cơ chứ!

Zhang Yi Xing nhức óc không thôi, muốn ăn ngon một bữa mà phải trả cái giá quá lớn!

Giám đốc đối tác cũng am hiểu chút sở thích của Kim Joon Myeon nên mới an bài chu đáo một phen thế này, ai ngờ là lòng người đã đổi thay...

Kim Joon Myeon không ngừng xem xét thái độ của Zhang Yi Xing, thầm nhủ hôm nay về nhà tự giác quỳ 3 tiếng vẫn còn chưa đủ để được tha thứ!

Khi đến lượt tiếp viên thứ 3 tiến vào, còn cố ý liếc mắt đưa tình với Kim Joon Myeon, Zhang Yi Xing rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi:

"Vị thiếu hiệp này, điều hoà mở mạnh như vậy cậu không lạnh hay sao? Mặc mỗi thứ đó đi đi lại lại không sợ ánh mắt của các chị em ngoài kia ư?"

Nhân viên nam bình tĩnh đặt đồ ăn xuống bàn sau đó mềm dịu đáp:

"Cảm ơn đại gia đã quan tâm, tôi cũng là vì công việc"

Giọng nói êm ái như nước, nụ cười xinh đẹp như hoa, Zhang Yi Xing nhìn mà tán thưởng một phen, có sắc đẹp là có tất cả nha.

Lần này đến lượt Kim Joon Myeon lên tiếng:

"Cậu cùng mấy nhân viên nam khác ăn mặc bình thường một chút cho tôi, nếu không thì không cần vào nữa!"

Uốn éo eo nhỏ quyến rũ người của tôi cái gì!

Các cậu đều là thụ! Nên sớm chết tâm đi!

Nhân viên nam hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh chuyên nghiệp đáp ứng, thậm chí còn có chút vui vẻ, ai mà muốn mặc khố vung tới vung lui chứ, không phải tiền lương gấp 5 lần, lại còn có thưởng riêng thì còn lâu mới làm!

Giám đốc bên đối tác rất ngạc nhiên, e ngại mình đã quá thẳng thắn xu nịnh nên trọng tâm câu chuyện quanh bàn ăn đều chỉ xoay quanh công việc, không dám hỏi mấy vấn đề bên lề nào khác.

Bữa ăn vất vả kết thúc, tới lúc trên đường ra về, Kim Joon Myeon vừa lái xe vừa khẽ liếc người không vui bên cạnh liền giải thích:

"Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi như vậy"

Trước đó còn không biết có tồn tại một nhà hàng kì quái như thế!

Cậu nhất định phải tin tưởng vào biểu hiện ngây người của tôi khi vừa mới tới đó chứ!

Zhang Yi Xing không có chút sức lực phẩy tay:

"Người có tiền đều là kì quái như vậy"

Nếu tôi giàu có từ khi mới sinh, có khi cũng không tránh được mấy trò khẩu vị nặng như thế.

Zhang Yi Xing cố gắng thông cảm, nhưng càng nghĩ càng tức, bao lâu nay anh ta đều ăn chơi trác táng như vậy?!

Kim Joon Myeon thấy mình sắp sửa bị hành hạ một phen chết đi sống lại, sau khi về tới nhà anh níu Zhang Yi Xing lại lần nữa để giải thích:

"Nếu hôm nay biết sẽ tới nơi như vậy thì tôi sẽ không đến đó! Em nhất định phải tin tưởng!"

Zhang Yi Xing nghiến răng vùng ra khỏi tay anh, tay chống hông mà mắng:

"Là ai muốn kéo ai đi đây hả?! Mới đầu chẳng phải tôi đã nói anh cứ đi hưởng thụ một mình đi sao! Tôi ở nhà thà ăn mì gói còn hơn đi ăn hàng sau đó bị nghẹn lại một cục tức!"

Kim Joon Myeon nhìn bộ dáng đanh đá trước mắt mà choáng váng.

Thỏ con ngoan ngoãn hiền lành của tôi đâu!

Đây là ai hả? Căn bản là không quen!

"Zhang Yi Xing?" – Kim Joon Myeon tròn mắt gọi.

Zhang Yi Xing thu lại dáng vẻ đanh đá nhưng vẫn bực bội ngồi phịch xuống sô pha mà càm ràm:

"Chúng ta vẫn là không hợp đâu"

Một người nhu thuận hiền lành hiểu chuyện ngoan ngoãn như tôi làm sao có thể thành đôi với người ăn chơi trác táng ham mê tửu sắc như anh chứ!

Kim Joon Myeon ngồi xuống bên cạnh, lần này Zhang Yi Xing không có tránh đi nữa mà nhìn thẳng vào anh.

Kim Joon Myeon nói:

"Từ khi gặp em tôi đã thay đổi rồi"

Chính xác là sau khi gặp một lúc lâu lâu chút, nhưng phải nhấn mạnh vào giây phút gặp gỡ thì nghe mới có vẻ thâm tình.

Zhang Yi Xing khó hiểu:

"Tôi lại không bắt anh thay đổi, anh cứ làm chính anh như trước đây đi"

Kim Joon Myeon nín nhịn nói:

"Nếu là tôi trước kia, giờ này em ắt hẳn không thể ngồi vững ở đây mà than thở"

"Đồ đồi bại! Biến thái! Sắc nam!" – Zhang Yi Xing mắng!

Tại sao tôi lại có thể ngồi đây nói chuyện với người này, quả thực chính là tự ngược bản thân!

Nhưng Zhang Yi Xing lại không có rời đi, vẫn tiếp tục ma xui quỷ khiến mà ngồi lại.

Kim Joon Myeon thấy biểu hiện này của cậu thì lại rất mừng rỡ, lập tức ôn hoà giải thích:

"Bởi vì em khác biệt nên tôi muốn dùng cách khác biệt để lấy lòng, chúng ta cần bên nhau vì phương diện tình cảm khoảng 90%"

"10% còn lại là gì?" – Thỏ con ngây thơ hỏi.

Ai kia tỉnh bơ đáp:

"Tôi là người đàn ông bình thường, sẽ có nhu cầu này nọ."

Xoẹt một cái mặt Zhang Yi Xing đỏ bừng, phẫn nộ nhìn người đối diện.

Nhất định là muốn đánh nhau đúng không!!!

Chủ đề nói chuyện vốn đang rất ngây thơ trong sáng sao lại lái sang chuyện này rồi!

Giám đốc Kim quả thực không hay cùng tình nhân nói lời yêu thương nên giờ phút này cũng chẳng thể khéo léo biểu đạt tình cảm, mà chỉ có thể thật lòng rãi bày:

"Chúng ta đều là đàn ông, cũng đều trưởng thành. Chuyện yêu đương nào chỉ có thể nói bằng miệng là đủ"

Zhang Yi Xing cười khẩy:

"Cũng biết chúng ta đều là đàn ông"

Kim Joon Myeon ngồi sát lại một chút:

"Dĩ nhiên biết, nếu không thì tôi đã không thích em"

Âm thanh nhu tình như nhẹ nhàng cào vào lòng.

Zhang Yi Xing tiếp tục hối hận vì đã tiếp chuyện với người này nhiều như vậy, cậu đứng dậy về phòng, trong lòng không ngừng rối loạn.

Nghe thấy người kia bảo thích tim lại đập rộn ràng là biểu hiện quái quỷ gì!

Kim Joon Myeon nhìn theo bóng lưng ngượng ngùng của người kia mà thoả mãn, dường như có chút tiến triển tốt đẹp?

Đêm đó trăng lên cao, Zhang Yi Xing mơ thấy tiếp viên nam ở nhà hàng mặc mỗi quần khố nhảy lên giường mình! 

"Cậu tránh xa tôi ra!" – Zhang Yi Xing hét lên.

Tiếp viên nam dùng tứ chi bò lên người cậu, mông nhỏ quay vòng vòng khiến khố nhỏ gần tuột hết ra, hơn nữa còn có vẻ mặt khêu gợi dính tới:

"Anh không quan tâm em nữa sao? Ôm một cái người ta mới đỡ lạnh nha~"

Zhang Yi Xing thấy khuôn mặt nào đó tiến đến gần mình mà mồ hôi chảy ròng ròng.

"Cậu...cậu tìm người khác đi, tránh...tránh xa...tôi ra!"

Tiếp viên nam nhào tới ôm lấy lồng ngực Zhang Yi Xing:

"Người ta chỉ cần anh thôi~ ưm ưm a a~"

Zhang Yi Xing muốn hét lớn lên!

Chuyện gì cũng chưa có làm không cần rên lên có được không!

Lại còn dụi dụi, muốn giết người hay sao!

"Chúng ta...chúng ta căn bản không có khả năng đâu" – Zhang Yi Xing đẩy anh chàng tiếp viên ra.

"Vì sao chứ?" – Tiếp viên nam muốn khóc!

Người ta đẹp như hoa như ngọc mà còn muốn phũ, có còn là đàn ông nữa không!

Zhang Yi Xing vô lực đáp:

"Bởi tôi đã có người trong lòng rồi!"

Tiếp viên nam ngúng nguẩy làm nũng:

"Có~ đẹp~ bằng~ em~ sao~"

Nhìn tiếp viên nam có xu hướng muốn tụt quần mình ra, Zhang Yi Xing đành vội vã thành thực:

"Tôi là nằm dưới! Chúng ta đều nằm dưới!"

Bùm! Tiếp viên nam đột ngột biến mất như một làn khói! Zhang Yi Xing sợ hãi vùng dậy thì thấy ngay một bóng dáng quen thuộc đứng bên giường.

Kim Joon Myeon mặc đồ ngủ cúi xuống hỏi han:

"Mơ thấy gì mà hét lớn như vậy?"

Zhang Yi Xing dường như vẫn còn trong cơn mê, cắn chăn nói nhỏ:

"Tôi là nằm dưới thật ư?"

Kim Joon Myeon suýt thì phụt cười, mơ thấy cái điều kì quái gì thế này?

Anh ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ ổ chăn tròn tròn:

"Cậu muốn nằm trên cũng được, mà nằm dưới cũng không sao"

Căn bản vị trí trên dưới không quyết định được sự thật ai trong ai ngoài.

Phúc hắc công là phải nhanh trí như thế.

Zhang Yi Xing rất nhanh mơ màng trở lại, nhỏ giọng than thở:

"Thật sao...tôi muốn nằm trên..."

Kim Joon Myeon nhân cơ hội người nọ thiếu tỉnh táo mà hỏi:

"Cậu muốn nằm trên ai?"

Kết quả Zhang Yi Xing đáp một câu kinh người:

"Tiếp viên nam mặc khố trắng...ưm ưm a a uốn éo eo nhỏ..."

Kim Joon Myeon giận tím mặt!

Còn dám mơ tưởng đến người khác ngay trước mặt tôi!

Zhang Yi Xing tiếp tục lầm bầm:

"Ha, không cần nữa"

Kim Joon Myeon nhìn cái trán nhăn lại của người kia mà hỏi:

"Vậy cậu cần ai?"

Zhang Yi Xing hít hít mũi, rất lâu không có đáp lại, chỉ khe khẽ than thở:

"Đồ xấu xa..."

Kim Joon Myeon cười thật dịu dàng nhìn người trước mặt.

Ngốc vẫn hoàn ngốc, thật nhanh thích tôi đi, tôi sẽ không để người khác bắt nạt em.

Đợi khi Zhang Yi Xing ngủ thật say thì Kim Joon Myeon nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi mới trở về phòng mình.

Trong tim toàn là mật ngọt.

(TBC)

A/N: viết chương này cứ xấu hổ sao đó hihi :"> mà mình ăn sinh nhật hơi lâu nên mọi người thông cảm vì chậm update :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net