Chương 8: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           


Kim Joon Myeon chật vật vô cùng để đưa được luật sư nhà mình về tới khách sạn, tiếp tân chuyên nghiệp xách hành lý cho hai người, chỉ dẫn tận tình từng ngõ ngách nhỏ trong căn phòng VIP.

"Thưa anh, những vật dụng cá nhân khách sạn đã chuẩn bị đầy đủ cho hai anh, giá theo niêm yết có sẵn, đặc biệt có một số dịch vụ tình nhân thì được giảm giá, dùng hai tặng một, ví dụ như một số dụng cụ và đồ dùng cần thiết trong ngăn kéo tủ đầu giường..."

Kim Joon Myeon đỏ mặt nhìn nam tiếp tân lưu loát một tràng, anh nhanh chóng rút ví đưa tiền típ rồi đuổi người đi.

Nam tiếp tân người nước ngoài cầm tờ tiền giá trị cao tiền cười thành hai mắt cong cong, đặc biệt im lặng lui người rời đi, thoả mãn đóng cửa lại.

Hihi gặp khách hàng da mặt mỏng mà tâm địa lại sâu là có lời như thế đó!

Mỗi một nghề đều cần dựa vào bí kíp riêng mà sống!

Kim Joon Myeon muốn cởi đổ giúp Zhang Yi Xing, người kia khi say mới đầu còn lảm nhảm lung tung một chút nhưng tới lúc này lại ngoan ngoãn ngủ khò khò, một bộ dáng có bị lột sạch cũng không biết trời trăng gì.

Nhiệt độ bên Canada đang vào khoảng vừa vặn không nóng không lạnh, phòng khách sạn lại ở tầng cao nên đặc biệt thoáng mát, Kim Joon Myeon cũng không lo Zhang Yi Xing bị cảm gì đó nhưng vẫn vô cùng săn sóc khởi áo khoác và giầy cho cậu, còn đắp lên một lớp chăn mỏng, che đi tứ chi đang xoè tung ra trên giường.

Anh cúi xuống, nhìn khuôn mặt trên giường, sớm ngoan ngoãn thế này thì tốt rồi. Đưa ngón tay quệt nhẹ lên cái mũi thanh tú của người kia, ai ngờ luật sư Zhang đặc biệt nhạy cảm mà bắt lấy được, đưa vào miệng ngoạm một cái!

"Ôi!"

Giám đốc Kim nghiến răng kiềm chế nỗi đau rụt tay lại, ngón tay vậy mà bị cắn tới chảy máu! Người kia thì xoay trái xoay phải chép miệng ngủ ngon lành.

Anh đành tự mình đi rửa vết thương, sau đó tìm nửa ngày vẫn không thấy băng quấn ngón tay vào, phiền phức gọi xuống cho dịch vụ khách sạn.

"Cho tôi vài cái băng cá nhân lên phòng 502"

Phòng dịch vụ rất nhanh nhận mệnh, chưa đầy 2 phút sau có người gõ cửa.

Kim Joon Myeon đau đầu nhìn chàng tiếp tân lúc nãy hai tay ngoan ngoãn dâng lên 3 cái băng gạc, mỗi cái một loại kích cỡ.

"Xin hỏi anh dùng loại nào? Cần thêm bao nhiêu chiếc chúng tôi sẽ cung cấp thêm miễn phí. Với lại hi vọng quý khách hành động cẩn trọng, xảy ra thương vong trong khách sạn chúng tôi thì rất phức tạp. Anh không thể đợi chàng trai đang say kia tỉnh rồi làm gì thì làm sao? Luật lệ của khách sạn chúng tôi không đồng tình với những hành vi cưỡng ép, hi vọng anh thông cảm cho."

Kim Joon Myeon nghĩ rằng mình đặc biệt không hợp đất với quốc gia Canada này, từ khi đi vào lãnh thổ nước này liền đau đầu không dứt.

Anh giơ ngón tay của mình lên, máu tươi rớm ra:

"Hiểu rồi chứ? Cậu có tin tôi khiếu nại khách sạn tiếp tân lắm mồm không?!"

Chàng trai tiếp tân trực tiếp làm hành động khoá miệng, đưa cho anh miếng băng nhỏ nhất rồi nhanh chóng lủi đi!

Người hào phóng cũng thật ghê gớm quá đó!

Hay là do mình hơi lắm chuyện thật?

Kim Joon Myeon băng ngón tay lại xong thì ra phòng khách của khách sạn lôi máy tính ra xử lí một ít công việc ở công ty, tới chiều tối Zhang Yi Xing mới tự mình tỉnh lại.

Mái tóc nâu xoăn rối tinh rối mù, áo sơ mi xộc xệch nửa sơ vin nửa trào ra ngoài, thắt lưng đã bị cởi ra, dưới chân cũng chỉ còn lại đôi tất trắng.

"Ế? Máy bay rơi?" (; ̄Д ̄)?

Xong thế nào mình lại rơi trúng được căn phòng xa hoa này?

Zhang Yi Xing nhớ lại kí ức cuối cùng là mình giận hờn Kim Joon Myeon chuyện xưa với chàng trai tóc xanh kia, sau đó là uống có mấy hớp rượu thôi mà?

Zhang Yi Xing lo lắng chập chùng xuống giường, có dự cảm rất không lành mình đã gây ra chuyện.

Ở phòng khách, Kim Joon Myeon nhìn phía phòng ngủ thấy cửa được mở ra liền ngước lên xem cái con người kia nửa tỉnh nửa mê ngó nghiêng xung quanh.

"Chúng ta tới khách sạn rồi sao?"

Làm sao có thể a? Ai có khả năng bế mình từ sân bay về tới tận đây chứ?

Kim Joon Myeon đẹp trai chết người mà gỡ kính mắt xuống, hành động quyến rũ này khiến tim Zhang Yi Xing đập bình bịch không thôi.

Hình như sau khi say rượu thì trái tim cũng hơi không tỉnh táo rồi? Tự dưng đập mạnh như vậy làm chi?

Kim Joon Myeon đi vào phòng bếp lấy cho cậu một chai nước lạnh, dịu dàng hết mức hỏi:

"Có thấy đau đầu hay không?"

Zhang Yi Xing lắc lắc lắc, hoàn toàn không đau đớn gì, cậu rất thoải mái là đằng khác, chỉ là đặc biệt không nhớ được gì! (⁎˃ᆺ˂)

Uống một ngụm nước xong cậu mới thấy có gì đó không đúng, sao miệng mình lại có chút mùi máu tanh?

Không phải trong lúc say tự mình buồn khổ rồi cắn lưỡi tự tử chứ?!

Nào có thể!

Cậu thấy trên người mình hoàn toàn không chút tổn thương, vậy chắc không phải là cắn ai kia...

Ánh mắt Zhang Yi Xing dò xét từ đầu tới chân giám đốc Kim. Kim Joon Myeon cũng bắt đầu thầy cậu kì quái rồi đó...

"Sao không trả lời thế? Say một chút mà càng ngốc là sao?" – Kim Joon Myeon nín cười hỏi.

Zhang Yi Xing lập tức xù lông lên:

"Anh mới ngốc đó! Tôi rất tỉnh rồi có được không?!"

Kim Joon Myeon đưa tay xoa đầu cậu một chút, cong mắt làm hoà:

"Được rồi được rồi, có đói hay không? Cũng đến giờ ăn tối rồi"

Zhang Yi Xing nghĩ nghĩ rồi gật gật, Kim Joon Myeon đi tắt máy tính, hai người êm ấm xuống tới sảnh khách sạn rồi anh lại hỏi cậu:

"Muốn ăn cái gì? Mà chuyện gặp mặt mẹ cậu Park Byun đã hẹn sang ngày mai rồi đó, từ từ chuẩn bị tinh thần nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi"

Zhang Yi Xing vân vê góc áo gật gật đầu, lúc nãy triệt để quên đi chuyện quan trọng này.

Hai người chọn một nhà hàng đồ Tây ngay gần khách sạn, lúc dùng bữa Zhang Yi Xing vừa xoắn mì vừa lo lắng:

"Anh nói xem, trông tôi không giống hồi nhỏ lắm đâu, mẹ tôi có khi nào không nhận ra không?"

Kim Joon Myeon từng xem qua ảnh hồi nhỏ của Zhang Yi Xing rồi, đừng nói là không giống mà chính là cái khuôn mặt ngày xưa chưa từng thay đổi có được không?

"Cậu lo chuyện khác đi, làm sao có thể không nhận ra con của mình chứ?"

Zhang Yi Xing ăn được vài miếng lại thắc mắc:

"Tôi cứ thấy mơ hồ kiểu gì đó...có khi nào là tôi không nhận ra bà ấy không?"

Dù gì khi xa nhau mình còn rất nhỏ, hình ảnh của mẹ đã phai nhạt đi không ít, lại thêm nhiều năm trôi qua như vậy...

Kim Joon Myeon lại an ủi cậu:

"Người nhà nhận nhau bằng trái tim, không phải bằng khuôn mặt. Không tin ngày mai cậu cứ đợi mà xem, hai người từ xa chắc chắn đã nhận ra nhau"

Zhang Yi Xing lẩm nhẩm:

"Ước gì được như anh nói..."

Tới đây cậu tự giật mình, từ khi gặp Kim Joon Myeon mọi ước nguyện của mình đều vô cớ thành hiện thực,  bao nhiêu may mắn tích luỹ mới được như ngày hôm nay đây?

Nhưng là người theo trường phái tả thực, Zhang Yi Xing nghĩ rằng mình cũng sẽ không thể đơn giản mà có được mọi thứ theo kiểu này. Cậu chưa làm gì nhiều mà lại được quá nhiều thứ, e là sắp tới sẽ phải trả giá cho điều này không?

Công việc, nơi ở, tiền bạc, mọi phương diện vật chất hầu như có người đàn ông trước mặt này giúp cậu giành giật và gách vác.

Mất Kim Joon Myeon thì cậu hầu như sẽ mất đi tất cả, nhưng cái cậu muốn nắm giữ bây giờ nhất không phải là những thứ đó, cậu cần gì đó sâu sắc hơn vậy ở con người anh, muốn tình cảm chân thành từ người đàn ông này...

Mối quan hệ mờ ám giữa bọn họ hiện tại không đủ để cậu chắc chắn một điều gì từ anh hết.

Thế nhưng Zhang Yi Xing không dám tiến thêm một bước, cậu e ngại mình quá nhỏ bé, mình không thể bù đắp lại cho anh những gì anh cho cậu.

Ai nói cầu được ước thấy là tốt nào? Trong lòng rối rắm như vậy, lại còn cảm thấy tội lỗi, làm sao mà an ổn sống được đây?

Zhang Yi Xing thà mình nghèo kiết xác lo ăn từng bữa còn hơn mắc ơn người khác tới mức độ này, quả thực chính là món nợ cả đời cũng khó lòng trả nổi.

Kim Joon Myeon cắt thịt từ đĩa rồi đưa sang bên cậu, Zhang Yi Xing ăn như một cái máy hoàn toàn không để ý tới thế giới bên ngoài.

Tới khi món tráng miệng đưa lên, Kim Joon Myeon chợt đau lòng hỏi:

"Có phải tình cảm của tôi làm cậu thấy có gánh nặng không?"

Zhang Yi Xing tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng nhộn nhạo vì bị nói trúng tim đen.

"Tôi nghĩ...có một chút như vậy"

Kim Joon Myeon thở dài:

"Cậu cũng thích lại tôi đi, một chút thôi cũng không được sao?"

Zhang Yi Xing xoắn xuýt, đứng ngồi không yên.

Ai bảo tôi không có cảm tình với anh chứ... Nhưng chúng ta đúng là trên trời với dưới vực có được không hả?

Kim Joon Myeon chợt nghĩ, trước đây anh nào có tình huống anh lo lắng có người khác sẽ không muốn tình cảm của mình chứ?

Cuộc đời anh diễn ra êm ái, chỉ có người khác nhìn vào anh mà khao khát chứ anh chưa từng một lần phải mong muốn cái gì từ ai.

Lần này, chỉ là thực sự cần có tình cảm của một người, không thể sao?

Kim Joon Myeon cảm thấy lòng mình trùng xuống, anh không thể phấn đấu một mình để giành giật tình cảm của cậu ấy trong khi cậu ấy lại cảm thấy nặng lòng vì anh phải không?

Kim Joon Myeon nén lại đau xót trong lòng, bùi ngùi bày tỏ:

"Vậy sau khi về nước, tôi sẽ thu xếp cậu vào một bộ phận phù hợp trong công ty, ngôi nhà kia cậu cứ ở lại cho tới khi tìm được chỗ khác, tôi sẽ...cố gắng không làm phiền cậu nữa"

Zhang Yi Xing hoảng hốt:

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Tức là không theo đuổi mình nữa?

Đột ngột muốn ly hôn, a không đúng, là ly thân?

Là do mình quá thiếu chính kiến, mập mờ mãi không thôi sao?

Giám đốc Kim cố gắng mỉm cười:

"Cứ an ổn trôi qua quãng thời gian ở đây đã, chỉ là muốn kéo dãn ra khoảng cách của chúng ta cho tới khi cậu thực lòng muốn chấp nhận tôi thôi"

Zhang Yi Xing khóc không ra nước mắt, tình huống bất ngờ này là sao chứ? Phải làm gì bây giờ?

"Anh...anh sẽ không phải là..."

Sẽ không phải là thiếu kiên nhẫn với tôi rồi đi tìm mấy thanh niên trai trẻ như cậu tóc xanh hôm trước chứ? Quay về lối sống truỵ lạc ngày xưa?

Kim Joon Myeon vỗ nhẹ vai cậu:

"Đừng nghĩ nhiều, mau ăn nốt đi"

Zhang Yi Xing hậm hực không thôi, tâm trạng vốn đang rối bời càng thêm hoảng loạn, ngồi chọc chọc cốc kem tới nát bét.

Kim Joon Myeon gọi thanh toán, hai người về phòng khách sạn mà không nói với nhau một lời.

Zhang Yi Xing ở ngoài ban công khách sạn thu người ngồi trên ghế cói, chiếc chế như một quả trứng khoét ôm trọn cậu vào lòng.

Zhang Yi Xing cố gắng nghĩ xem, vì sao chợt lại có biến số cậu không lường trước được thế này? Cậu thực sự lo được lo mất, lo nhất là Kim Joon Myeon sẽ không còn bên cậu nữa.

Trên đời này mọi thứ đều có cái giá của nó mà, không ai cho không ai cái gì, cậu nào có thể ngang nhiên hưởng thụ mấy mong ước của mình thành sự thật mà không bỏ ra chút công sức nào?

Kim Joon Myeon từ trong phòng khách nhìn ra ban công, cũng tự mình băn khoăn đi một nước cờ này để thúc đẩy tình cảm có phải là sai rồi hay không? Nhưng anh muốn cho cậu thấy tình cảm của mình sẽ mang cho cậu ấy nhiều hạnh phúc chứ không phải là gánh nặng khiến cậu thêm ủ rũ như thế.

Khi đã khá muộn anh mang theo một cái chăn ra bên ngoài, đưa cho Zhang Yi Xing:

"Đừng để bản thân bị lạnh, ngồi một lát nữa rồi mau vào phòng ngủ, tôi ngủ ngoài sô pha"

Zhang Yi Xing cầm chăn lí nhí đáp:

"Anh ngủ trong phòng đi...tôi muốn ở ngoài này cả đêm"

Kim Joon Myeon nhíu mày:

"Không được, sẽ ốm mất, ngày mai cậu còn phải đi gặp mẹ cậu."

Zhang Yi Xing ôm chăn trong ngực, loay hoay hai vòng rồi đứng dậy vào trong phòng.

"Anh là người trả tiền phòng sao có thể ngủ ngoài được, giường lại lớn thế...cùng ngủ đi?"

Kim Joon Myeon hơi bất ngờ với đề nghị này, giằng co một lúc vẫn là để cho Zhang Yi Xing vào phòng ngủ trước, lát anh sẽ vào ngủ sau.

Chẳng ngờ có một ngày mối quan hệ của bọn họ lại trở nên ngượng ngùng như vậy.

Sáng hôm sau khi Zhang Yi Xing tỉnh dậy thì giám đốc Kim đã uy mãnh ngồi ngoài phòng khách uống cà phê, cậu chẳng nhớ nổi đêm qua anh rốt cuộc có vào phòng ngủ hay không. Đồ ăn sáng khách sạn phục vụ rất nhanh đưa lên, hai người trong không khí gượng gạo tiếp tục nhọc nhằn xử lí xong bữa sáng.

Địa điểm hẹn mẹ Zhang là ở một hàng kem bên cạnh một cái hồ rất đẹp, hai bên hồ lá phong rủ xuống trải thành một tấm thảm mỏng dịu êm.

Zhang Yi Xing thích thú giẫm lên nền đất, quên mất mình đang trong hoàn cảnh éo le với các mối quan hệ xung quanh, tâm trạng có chút phấn khởi hơn, báo hiệu một ngày tốt lành.

Bọn họ gặp Park Byun và Choi Shin Ji trước, hai đôi ngồi đối diện nói chuyện linh tinh.

Park Byun giải thích tình hình:

"Mẹ cậu khoảng 10 phút nữa sẽ tới nơi, bà ấy đi một mình, vốn dĩ dượng cậu cũng sẽ đi cùng nhưng nghe nói con trai riêng của ông ấy dắt người yêu về nên trong nhà có chút hỗn loạn"

Zhang Yi Xing cảm thấy gian nan:

"Ba dượng tôi có hiền hay không? Có đối xử tốt với mẹ tôi không?"

Park Byun đáp:

"Theo tôi thấy đó cũng là một người đàn ông tốt, chỉ là hơi nghiêm khắc, rất bao dung và quan tâm với mẹ cậu, đừng lo"

4 người trong hàng kem nói qua nói lại vài câu, Kim Joon Myeon chợt hỏi:

"Yi Xing, lát nữa mẹ cậu tới chúng tôi sẽ tạm ngồi đi chỗ khác được không?"

Zhang Yi Xing ngắc ngứ:

"...Anh không thể...ngồi với tôi được sao?"

Kim Joon Myeon thoả mãn nghe câu trả lời, ngay lập tức đồng ý.

"Vậy được"

Lời Kim Joon Myeon vừa dứt, phía sau chợt có tiếng phụ nữ êm dịu vang lên:

"Xin lỗi..."

Cả quán kem toàn người Châu Âu, dung mạo hoà ái dễ chịu của người phụ nữ Châu Á này cứ như một luồng gió mới thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Zhang Yi Xing đứng phắt dậy quay ra sau, hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng:

"...Mẹ"

Quả thực như lời Kim Joon Myeon nói, hai người chẳng cần giây phút dư thừa nào đã nhận ra nhau ngay lập tức.

Bà Zhang cũng xúc động không kém, lập tức mở rộng vòng tay ôm con trai cao hơn mình cả cái đầu vào lòng:

"Con trai!"

Ở bên kia Choi Shin Ji trông thấy liền xúc động theo, rúc vào lòng chồng mình dụi dụi, đè nén cảm xúc phát biểu:

"Cảm động quá, nghề của anh thật thiêng liêng..."

Park Byun dở khóc dở cười xoa cái đầu đang run lên của cậu.

Kim Joon Myeon thì cũng đứng như phỗng, anh chỉ cảm nhận được hoá ra nhan sắc của Zhang Yi Xing là di truyền 8 phần từ mẹ, giống nhau tới kinh ngạc.

Hai mẹ con họ Zhang xúc động ôm nhau một hồi mới ngồi xuống, bà Zhang lau nước mắt ngồi cạnh con trai nắm lấy tay cậu soi đi soi lại một hồi, thật sự khó tin, bà thậm chí còn nhớ vị kem yêu thích của cậu, một hơi liền gọi một cốc lớn khiến Zhang Yi Xing ăn tới tê răng.

Zhang Yi Xing vừa ăn kem vừa im lặng cảm nhận sự bứt rứt trong nhiều năm qua từ bà, cậu cũng nén lại hết mọi thắc mắc muốn biết, quan trọng gì chứ? Giờ lại đoàn tụ là được rồi.

Bà Zhang liên hồi hỏi han cuộc sống của cậu sau đó, hơi chút lại khóc lên, rồi lại xin lỗi không ngừng, ai cũng có cái khó của mình, nhiều khi không biết phải lựa chọn thế nào khác.

"Lúc đó ba con nợ nần quá nhiều, chúng doạ sẽ bắt cóc đem con đi bán, chúng ta sợ quá liền để con ở lại công viên, vốn định nhờ người quen tới đón nhưng ai ngờ người quen đó nói chẳng tìm được con...vì thế liền thất lạc đến tận bây giờ"

Mẹ Zhang day dứt không thôi, xin lỗi rất nhiều chỉ sợ cậu không hiểu.

Zhang Yi Xing vuốt nhẹ lưng bà:

"Mẹ, con bây giờ không phải rất ổn sao? Mẹ có gì phải lo chứ?"

Bà Zhang cười rạng rỡ, chợt nhanh chóng đề nghị:

"Vậy từ giờ con ở với mẹ được không? Ba dượng của con rất tốt, con có thể về làm trong công ty của ông ấy, ông ấy vốn muốn đến đón con nhưng trong nhà có việc"

Zhang Yi Xing thấy lòng mình trùng xuống một cái, cậu rất muốn ở với mẹ nhưng ở với mẹ tức là đồng nghĩa với việc xa rời người kia...

Cậu quay sang, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đầy ưu tư của anh.

Kim Joon Myeon trong phút giây nghe thấy lời đề nghị của mẹ Zhang mà thấy trong lòng mình nguội lạnh cả đi. Hiện tại hai người bọn họ đang căng thẳng không thôi, cậu ấy sẽ lựa chọn ở lại ư?

Zhang Yi Xing khó xử nói:

"Chúng ta về gặp cha dượng đã được không? Con muốn xem mẹ đang sống thế nào."

Đoàn người rất nhanh cùng nhau di chuyển, Park Byun cùng Choi Shin Ji thì tạm biệt trước vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Ngôi nhà hiện tại mẹ Zhang ở cũng rất lớn, theo đúng kiểu Châu Âu điển hình có rào chắn sân vườn gara, vừa vào cổng lớn đã thấy nhấp nhô qua cửa sổ sát đất trên tầng có mấy bóng người đi qua đi lại.

Mẹ Zhang giải thích:

"Con trai riêng của ba dượng con, kém con 2 tuổi thôi mà đã tung tăng khắp nơi với mấy kiểu đầu tóc kì quái rồi lại tự ý kết hôn bên ngoài với một người đàn ông. Ba dượng đang rất giận dữ"

Zhang Yi Xing có lờ mờ dự cảm không hay lắm, câu chuyện này nghe quen quen sao đó?

Kim Joon Myeon thì triệt để chết lặng, sẽ không phải là nhóc tóc xanh kia đi? Kém Zhang Yi Xing 2 tuổi, tự ý kết hôn với một người đàn ông, vừa khéo.

Mẹ Zhang lại nói:

"Nhưng mẹ thấy thằng nhóc đó rất ngoan, rất dễ thân thiết, hai anh em con sẽ sớm quen thuộc với nhau thôi"

Zhang Yi Xing máy móc cười, chỉ đơn là sẽ quen thuộc với nhau thôi sao? Đơn giản là có nguy cơ chung người tình cũ nữa đó?

Cửa nhà vừa mở ra, một chàng trai tóc xanh chạy ầm ầm từ trên nhà đi xuống, hô lớn:

"Mẹ ơi nhanh lên! Ba muốn đánh chồng con!"

Bà Zhang hốt hoảng đi vào:

"Ôi trước khi mẹ đi không phải là đã tốt đẹp hết rồi sao? Tự dưng lại muốn đánh nhau là thế nào?"

Từ trên cầu thang có hai người đàn ông đi xuống, một chính là người đàn ông hắc bang kia còn người trung niên khác hiển nhiên là ba dượng của Zhang Yi Xing.

Mẹ Zhang đi tới bên chồng mình, ôn tồn hỏi:

"Ông giận lũ trẻ cái gì?"

Người đàn ông thở dài đáp:

"Rousie, thằng nhóc này mang đàn ông về thì thôi đi, lấy rồi cũng được, nhưng lại là xã hội đen!"

Rousie bỏ qua sự xuất hiện bất ngờ của tình nhân cũ cùng tình nhân mới của tình nhân cũ mà đáp:

"Anh ấy trông không được hiền lành một chút mà thôi! Xã hội đen cái gì chứ, ai sinh ra nào đâu có được chọn gia cảnh cho mình? Anh ấy bị bắt ép theo ba mình thôi, rửa tay gác kiếm lâu rồi mà! Bây giờ còn đang mở rất nhiều trung tâm từ thiện! Ba phải tin vào nhân phẩm và mắt nhìn người của con!"

Người đàn ông lớn nhất nhà thiếu điều muốn gầm lên:

"Tin vào mắt của con? Lại nhìn xem cái đầu tóc thành cái dạng gì rồi đi?!"

Mẹ Zhang ôm tay chồng nói:

"Frans, có gì từ từ nói"

Người đàn ông cũng thấy mình hơi thất thố, nhìn thấy hai thanh niên vẫn đứng ở lối ra vào bèn chủ động tiến tới giới thiệu:

"Francis Lumet"

Zhang Yi Xing bắt lấy tay ông đang để trước mặt mình, e ngại giới thiệu:

"Zhang Yi Xing, anh đây là giám đốc công ty cháu, Kim Joon Myeon"

Sau màn giới thiệu, 6 người lại ngượng ngùng đứng trong phòng khách, sau đó mẹ Zhang nhanh trí gọi mọi người tới bàn ăn cơm.

Người giúp việc nhanh chóng dọn cơm lên, bàn ăn hôm nay đông đúc lạ thường, ông Lumet cũng không còn quá khó chịu, rất săn sóc cho vợ và 2 con.

Một lát ông lại nói:

"Rousie nó không chịu ở lại đây, nó muốn về Hàn với...chồng nó. Con thì sao Yi Xing? Muốn ở lại đây với chúng ta chứ?"

Zhang Yi Xing mấp máy môi lo lắng đáp:

"Cái đó...công việc của con còn chưa ổn định lắm, con cần suy nghĩ thêm"

Ông Lumet không có biểu hiện gì thêm, chợt nhắm tới Kim Joon Myeon nói:

"Giám đốc Kim? Cậu đưa con trai chúng tôi tới tận đây, chúng tôi thật cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net