Ngoại truyện 1: Park Byun vs Choi Shin Ji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           


Choi Shin Ji là một thiếu niên mới lớn điển hình, ngoài nhiệt huyết và nhiệt tình  ra thì cái gì cũng không có!

Ba mẹ nhìn vào thằng con trai mới tốt nghiệp đại học bằng khá của mình mà ưu phiền:

"Cầm bằng đi kiếm việc đi?"

Choi Shin Ji phe phẩy tấm bằng quản lý khách sạn trên tay, rất muốn cầm bật lửa ấn phựt phựt phựt một phát đốt cháy!

Ngày ấy nghĩ gì mà đi học cái thứ quỷ quái này? Học xong đi làm lễ tân khách sạn sao?

"Con kiếm được việc làm thêm rồi, hiện tại cứ làm tạm ở đó đi..."

Ba mẹ Choi đồng thời nhíu mày:

"Làm gì đó?"

Choi Shin Ji khoanh tay mỉm cười:

"Cũng là làm nhà hàng khách sạn đó, con đi cọ sát thực tế thôi mà..."

Tối hôm đó.

Quản lý nhà hàng nhìn một loạt nhân viên mới vào, ngoại hình quả thực là quá bình thường á! Chỉ có 1 người trông yêu nghiệt một xíu hà! Quản lý phiền chán phân phát đồng phục:

"Nội quy các cậu đều biết khi kí hợp đồng rồi nên tôi không phải nói nhiều nữa. Nhưng ở đây có một khu đặc biệt, trang phục đi vào đó có hơi thiếu vải một chút vì nâng cao tinh thần gần gũi với thiên nhiên, có ai đồng ý không? Lương gấp 5 lần ca thường"

Các nhân viên khác "..."

Vừa nghe đã biết là loại gian dối xảo trá phục vụ các loại dịch vụ thấp hèn bẩn thỉu!

Chúng tôi mới không dễ dàng trao đi tấm thân xử nam như vậy đâu!

Không hề mong chờ được các đại gia ôm ấp ép rượu lôi kéo ưm ưm!

"Tôi nè" – Choi Shin Ji trong một hàng người bình tĩnh giơ cao cánh tay trắng mịn, chẳng phải chỉ là khoe thân một chút sao? Vốn tự thân của mình rất tốt, đẹp thì dùng để chống đỡ xã hội mà kiếm tiền thôi, sợ cái gì?

Quản lý như bắt được vàng! Không ngờ yêu nghiệt tự mình dâng lên à nha, còn tưởng phải dụ dỗ thêm chút nữa chớ! Hiếm khi thấy nhân viên nào vừa vào đã tình nguyện như vậy, sảng khoái khen khen vài câu rồi cho cậu một cái voucher đi spa:

"Chăm sóc thân thể cho tốt, làm việc hiệu quả liền tăng lương cho cậu"

Choi Shin Ji phe phẩy tấm voucher trong tay, sung sướng nhìn sự nuối tiếc của các cậu bạn khác.

Hahaha các cậu không đẹp bằng tôi nên không dám tự tin đồng ý nhiệm vụ gian nan này là đúng rồi!

Những người khác "..."  Lát đi tìm quản lý nói chuyện riêng còn kịp không?

Ở nhà hàng chỉ làm buổi tối, ban ngày Choi Shin Ji thật sự rảnh rỗi liền cố gắng vận dụng hết thời gian đi tiêu tốn cái voucher spa miễn phí kia.

Bước vào khu spa xa hoa lộng lẫy, đập vào mắt cậu chính là một lượt các cô/chị/em gái lũ lượt đi đi về về, khuôn mặt thoả mãn tươi vui hơn trăm hoa đua nở...

Cậu đi về quầy tiếp tân, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng đó cúi người thấp xuống tìm gì đấy trong hộc bàn, cậu phe phẩy tờ voucher đi tới.

"Anh bạn ơi~"

Người đàn ông khựng lại, từ từ ngẩng lên.

Choi Shin Ji hít một hơi lạnh, cha mẹ ơi người đâu mà vừa cơ bắp vừa đẹp trai quá vậy!

Có người này đứng đây bảo sao các chị em không kiềm chế được mà vào cái spa này! Chiến lược Marketing cũng quá là đẫm máu rồi á, hức hức trái tim thiếu nam của mình cũng muốn thổn thức luôn nè!

Người đàn ông sừng sững đứng đó, thấp giọng nói với cậu:

"Cậu đợi một lát, tiếp tân sẽ quay lại ngay thôi"

Choi Shin Ji vẫn đang bị vẻ đẹp của anh hút hồn, hi hi yes yes, chờ chút cũng được.

Anh cứ đứng đó cho tôi ngắm á!

Nhưng đời rất buồn, người đàn ông cầm một ít giấy tờ mới tìm được, sải chân bước ra ngoài.

Choi Shin Ji vô thức đi theo anh mấy bước, ngẩn tò te thèm muốn bóng lưng vừa rộng vừa dài.

Bản chất mê trai của mình càng ngày càng khó thu lại rồi! Rụt rè gì đó hoàn toàn không thể phát huy ra được.

Đúng lúc này có mấy chị gái hớn hở vừa đi vừa trò chuyện, không để ý bước qua liền ngáng  vào chân cậu một cái!

"Ui chao!" – Choi Shin Ji lập tức trượt ngã ôm lấy sàn nhà bóng loáng, chân tay xoè ra vô cùng ngu xuẩn và đau đớn.

Mấy chị gái hốt hoảng vây quanh:

"Ôi cậu bạn này không làm sao chứ?! Chúng tôi sơ ý quá!"

Nhưng vẫn là không có ai nguyện ý cúi xuống đỡ cậu ấy dậy, loài người thật độc ác!

Choi Shin Ji nước mắt lưng tròng ngoe nguẩy giẫy giẫy trên sàn, có phải là trai đẹp thấy bộ dạng ngu si này của tôi rồi hay không...

Làm thế nào để xuyên về 2 phút trước huhuhu T_T

Trời không phụ lòng người, cho một cú ngã liền giáng kèm một chút xoa nhẹ, Choi Shin Ji ngơ ngẩn nhìn người đàn ông lúc nãy quay lại, dịu dàng đỡ mình lên.

"Cảm ơn anh..."

Anh đẹp trai quá...chúng ta làm người yêu đi?

Trai đẹp dìu cậu dậy rồi nhưng vẫn đỡ lấy, căn bản cậu bạn này cứ ngả vào anh...không phải ngã đến chệch xương sống rồi chứ?

"Có đau lắm không? Cần đến bệnh viện không?"

Choi Shin Ji lắc lắc, rồi lại gật gật, dối trá rặn nước mắt:

"Hình như cả người đều hỏng mất rồi..."

Có mấy nhiên viên lúc này đã kịp lao tới, xum xoe hỏi han:

"Quản lý Park anh có sao không?!"

"Trời ơi! Ai lại vô ý thế này!"

"Quản lý có cần gọi cấp cứu hay không?!"

"Cơ bắp có phải rất đau cần xoa bóp một chút hay không?! Để anh chị em chúng tôi cùng tới..."

Park Byun đen mặt gằn giọng:

"Lại linh tinh cái gì! Người ngã là cậu ấy, không phải tôi!"

Choi Shin Ji tựa vào cơ ngực của anh mà vô lực thở dài, nhân viên ở đây bị điên phải không, chưa kể ai là người ngã ai là người nâng mà nhìn đống cơ bắp đồ sộ ở đây mà xem, căn bản không dễ cần đến cấp cứu có được không?!

Cơ bắp siêu cấp này tương lai sẽ thuộc về tôi đó! Đừng có mà mơ!

Nhân viên nước mắt lưng tròng nhìn sang cậu bạn nhỏ trong ngực quản lý, cũng sáng sủa đẹp trai yêu nghiệt dụ dỗ quá ha!

Làn da trắng mướt mượt mà như vậy còn vào spa làm chi!

Cố tình tới quyến rũ quản lý siêu cấp đẹp trai menly đô đô của đoàn thể chúng tôi sao?!

Park Byun mặc kệ mấy người thần kinh xung quanh, ân cần hỏi cậu:

"Vào văn phòng thôi xoa thuốc một chút?"

Choi Shin Ji yếu ớt gật đầu, trong lòng tràn trề nước miếng, mới đó mà đã có thể ở riêng với nhau!

Ông trời thật là có mắt sắp xếp các chi tiết tình thú á!

Park Byun dìu cậu bạn đang có vẻ bị thương khá nặng về phòng làm việc của mình, quá trình đi đường dính sát sàn sạt vào nhau. Anh cảm thấy buồn cười, người này cũng quá lộ liễu rồi đi?

Choi Shin Ji thì đặc biệt chim ưng mấy cái đường cong của quản lý Park, ui chao lưng rộng mông cong chắc khoẻ đặc biệt muốn bóp bóp rờ rờ một xíu!

Bôi thuốc gì đó rất dễ đưa đẩy đến tình huống vừa đẩy vừa đưa có được không?!

Hoàn toàn không chờ mong chút nào hết đó!

Văn phòng của Park Byun ở tầng trên cùng, cũng tốn một ít thời gian mới có thể đặt được cậu bạn kia xuống giường.

Ở đây là khu Spa cao cấp, giường chiếu tinh dầu xoa bóp đủ thứ căn bản là không hề thiếu thốn, Choi Shin Ji nằm thẳng cẳng hừng hực giới thiệu:

"Tôi là Choi Shin Ji, 22 tuổi, giới tính và tính hướng giống nhau"

Park Byun đang mở hộp thuốc: "..."

Lần đầu thấy có người giới thiệu mình là g.a.y như thế đó...

Anh đi tới, rất gây thất vọng mà chỉ cầm theo tuýp thuốc giảm đau nhẹ chứ không phải là mấy loại tinh dầu gì đó có các dụng bôi trơn...

"Đau ở chỗ nào? Cậu tự bôi được chứ?"

Choi Shin Ji hậm hực ngồi dậy, vén ra một mảng sườn có hơi tím đỏ:

"Tôi không có bị nhột, anh bôi cho tôi đi, tay tôi căn bản với không tới!"

Dưới mông cũng có chút ê ẩm, lát nữa nhất định phải bôi đó!

Park Byun kìm nén cảm xúc, cũng là lần đầu anh gặp một g.a.y mà dám hùng hồn dụ dỗ người khác như vậy...

Là một anh tuấn lực lưỡng công tiêu chuẩn, anh cũng ậm ờ mà hưởng thụ xúc cảm trên tay.

Da cậu ấy rất trắng, hơn nhiều các cô gái hay đi ra đi vào spa, cũng rất mềm, trơn trượt, như miếng thạch dừa, rất kích thích người khác muốn cắn một cái.

Choi Shin Ji chợt hỏi:

"Anh làm quản lý chắc biết không ít bí kíp chăm sóc cơ thể đi nhỉ? Anh cho tôi vài cách chăm sóc da đi, bây giờ còn trẻ da dẻ còn tươi mới chứ thêm vài tuổi nữa thì nhăn nheo hết thôi..."

Park Byun bình tĩnh đáp:

"Đàn ông cũng không cần thiết phải quá quan tâm vấn đề này...khoẻ mạnh là được"

Bởi vậy anh mới đi tập thể hình đó!

Choi Shin Ji lắc đầu nguầy nguậy:

"Không được đâu, công việc của tôi yêu cầu rất cao về hình thể đó!"

Park Byun âm thầm đánh giá cậu, với cái cơ thể này làm người mẫu là hoàn toàn không có cơ hội, cậu ấy không lùn nhưng cũng chỉ là chiều cao trung bình, khuôn mặt ưa nhìn nhưng rất sạch sẽ thành thật, khoé mắt hơi đưa tình chút chút nhưng không giống người trong giới giải trí.

Không phải người nổi tiếng mà cần có cơ thể nhẵn bóng đẹp đẽ?

Chả nhẽ...

"Cậu làm nghề gì?" – Park Byun hỏi.

Choi Shin Ji thành thật đáp:

"Phục vụ thôi...là mấy công việc giờ giấc chả cố định, cũng may là lương cao"

Park Byun chợt thấy nguội lạnh trong lòng, thiếu niên táo bạo này ra là làm nghề khó nói đó sao...thế mới phải tới đây chăm sóc thân thể?

Chợt Choi Shin Ji ngoe nguẩy cơ thể làm rơi ra tấm voucher trong túi áo, Park Byun sững sờ, bây giờ anh mới nhớ ra hình như vừa nãy đã thấy cậu ấy cầm nó rồi. Cái này là anh phát cho nhà hàng của mình mà, số lượng cũng có hạn, tuồn được ra ngoài sao?

"Cậu làm việc ở nhà hàng YY à?

Choi Shin Ji thấy anh dừng tay liền kéo tay anh tới lưng mình tiếp tục bôi thuốc, thật thà trả lời:

"Đúng đúng đúng, anh hay tới đó ăn hả? Có vào khu VVIP bao giờ chưa?"

Park Byun nghĩ xem nhà hàng của mình căn bản cũng lâu rồi chưa tới sát hạch qua, tự dưng lại đòi hỏi nhân viên có hình thể xuất sắc để làm gì? Cũng không phải là môi giới trai bao!

"Khu VVIP có gì đặc sắc sao?"

"Có á! Thỉnh thoảng sẽ có tiết mục cosplay nha! Quấn mỗi cái khố trắng bưng bê phục vụ, thật sự là có chút biến thái nhưng lương rất cao!"

Park Byun sững sờ! Nhà hàng nhỏ này thì là thuộc một chi nhánh trong tổng công ty thôi, từ khi nào rảnh mắt ra một chút liền có loại hoạt động không lành mạnh này rồi hả?!

Anh nén giận thu tay, vén kín áo cho cậu rồi hỏi:

"Cậu làm bao lâu rồi?"

Choi Shin Ji nhẩm tính:

"Cũng gần 1 tháng, nhưng vào khu VVIP kia cũng có 2 lần thôi, không phải lúc nào cũng có khách hàng trả tiền để nhìn loại phục vụ thị giác này"

"Tức là chỉ nhìn thôi phải không?" – Park Byun dịu xuống một chút, may mà không có trực tiếp có hành động mua bán thân thể! Nếu không anh phải bóp chết tên quản lý nhà hàng này!

Choi Shin Ji mừng thầm rằng hình như anh ấy rất quan tâm đến thân thể của mình à nha? Nếu mà anh đồng ý yêu em thì em liền nghỉ việc!

"Vì đang còn độc thân nên em mới làm loại công việc này đó! Nhưng thực sự là chả mất gì!"

Park Byun thở dài, anh phải thu xếp thời gian về đó kiểm tra một lượt xem sao.

"Được rồi, thuốc đã bôi xong"

Choi Shin Ji buồn bã bĩu môi, long lanh mắt lớn, chúng ta cứ như vậy đường ai nấy đi sao?

"Quản lý Park, anh có muốn kết bạn với tôi không?"

Park Byun sau khi cất thuốc xong thì quay lại nhìn cậu. Kết bạn với yêu nghiệt này? Đương nhiên là không muốn rồi,  bạn bè cái gì chớ!

"Cậu về cẩn thận, hết đau lại tới đây chăm sóc cơ thể sau nhé, còn có cả khu chăm sóc sức khoẻ nữa"

Choi Shin Ji buồn rười rượi trượt người xuống giường, làm sao làm sao làm sao đây?!

Park Byun buồn cười nhìn cậu:

"Vài ngày nữa tôi sẽ tới nhà hàng kia ăn tối, lúc đó có duyên sẽ gặp lại cậu"

Choi Shin Ji cảm thấy cuộc đời sáng sủa hơn đôi chút, trước khi ra về kì kèo mặc cả xin lễ tân xin được danh thiếp của quản lý Park, về nhà nhất định phải ép plastic rồi cất thật kĩ!

Vài ngày sau hai người quả thực có gặp lại nhưng mà ở một siêu thị, lúc đó Park Byun vừa thị sát siêu thị nhà mình xong thì gặp Choi Shin Ji đang uốn éo ở một bên chọn khăn tắm!

"Quản lý Park!" – hai mắt Choi Shin Ji sáng như sao, đây chính là loại nhãn lực dùng để nhìn tình yêu đích thực á!

Park Byun đi tới, cơ bắp ẩn hiện qua lớp áo vest khiến người kia lộ ra bộ mặt thèm khát không chút dấu diếm, anh nén cười chào hỏi cậu.

"Ừ, mà cậu đừng gọi tôi quản lý Park, tôi không phải sếp của cậu"

Choi Shin Ji cười thành hai mắt cong tít, hihihaha gọi:

"Vâng, anh Park Byun!"

Thực ra rất muốn gọi một câu "ông xã" á! Thiệt là ngượng ngùng quá đi!

Nhìn đống đồ ăn toàn bộ có lợi cho sức khoẻ trong xe đồ của cậu, Park Byun cảm thán trình độ đi chợ của Choi Shin Ji một phen, một bên anh 'lơ đãng' hỏi:

"Cậu nấu ăn rất tốt sao?"

Choi Shin Ji gật gật, cật lực khoe ra bản thân:

"Đúng vậy đó! Ở nhà ba mẹ em đều không thích vào bếp, cơm nhà đều là em làm, còn đặc biệt ngon!"

Anh nhất định phải mời em về anh nấu cơm một phen rồi thuận tiện liền đẩy nhau từ phòng bếp vào phòng ngủ á!

"Vậy sao? Tôi biết rất ít đàn ông có thể nấu ăn ngon. Đã có duyên như vậy hay hôm nay chúng ta về nhà tôi ăn một bữa đi, em nấu, tôi trợ giúp, thế nào?"

Í í í í í í í! Choi Shin Ji như bị thần may đánh trúng! Thiệt cmn là về nhà anh hả?!

Khoan khoan đã, Choi Shin Ji bần thần hồi tưởng hôm nay mình mặc quần nhỏ màu gì, hình như là loại tứ giác cổ hủ?! Biết vậy mặc quần chữ T màu đỏ đun gợi cảm á! Lưng quần dài vô tình thấp một chút liền lộ ra mông trắng roài!

Tuy rằng Choi Shin Ji là cái loại chả bao giờ tập thể hình nhưng mà động tác squat vẫn là rất chăm nhún có được không hả?! Đứng lên ngồi xuống, mở chân thít mông đặc biệt đúng với hướng dẫn nên mông rất là cong, rất là vểnh đó!

"Anh thích ăn món gì?" – Choi Shin Ji thẹn thùng hỏi.

Đừng có đáp là "ăn em" gì đó nha, người ta thật tình rất là dễ xấu hổ đó!

Park Byun thấy cậu cũng mua không ít đồ rồi, xung phong đẩy xe cho cậu:

"Em giỏi nấu món gì thì ăn món đó đi, còn định mua gì nữa không, anh cùng em"

Cảm giác làm người đàn ông có gia đình này thiệt là tốt đẹp quá đi à!

Choi Shin Ji hưng phấn phát rồ mà phải cố gắn kiềm chế lại, e thẹn đi song song với anh.

"Anh không thích ăn đồ có nhiều dầu mỡ quá phải không? Vậy hôm nay làm vài món cá nhé, mà em có mua dầu ăn tách béo đây rồi, làm một chút sườn xào chua ngọt với gà rim nữa nha?"

Choi Shin Ji tưởng tượng sau này khi yêu được quản lý Park nhất định phải làm một cái menu tình yêu, mỗi tháng đều sẽ đổi một lần để anh ấy không phải ăn những món cũ, thật là hết lòng vì chàng rồi mà!

Park Byun đẩy xe đồ, vừa đi vừa tư vấn cho cậu một chút đồ nào thì đặc biệt tốt mà giá cả hợp lý, hai người hoà hợp vô cùng về tới tận nhà.

Nhà quản lý Park to lớn doạ người, Choi Shin Ji nhìn lướt qua bể bơi phía dưới mà choáng váng, mình tưởng anh ấy chỉ là một quản lý Spa nho nhỏ bình thường nhưng tình hình này chắc còn có thể sở hữu mấy cái Spa ấy chứ!

"Em thích bơi sao?" – Park Byun thay đồ trong nhà ra đi tới hỏi cậu.

Choi Shin Ji nhanh chóng lắc lắc, cảm giác thật hơi sai sai, mình sao có thể tiến tới với người đàn ông hoàn hảo này chứ! Mình chỉ là một nhân viên part-time khoe thân nhỏ nhoi thôi à!

Buồn buồn bực bực mà tiến về khu bếp xa hoa phát rồ, Choi Shin Ji cảm thán đây chính là kiểu bếp chuyên gia xuất hiện trong phim đó, bếp của đại gia này nọ còn lớn hơn cả nhà mình, chả thiếu bất kì loại máy móc dụng cụ gì.

Park Byun khó hiểu nhìn tâm tình của cậu, mới đó mà đã ỉu xìu rồi? Căn nhà này có gì không tốt sao?

Park Byun chính là một người đa năng phát hờn, một mình anh đảm đương không ít công việc khủng bố, tuy rằng bận rộn nhưng rất biết thưởng thức và chiều lòng bản thân.

"Anh rửa rau giúp em nhé?" – Park Byun đứng cạnh cậu đề nghị.

Choi Shin Ji tiếc nuối nhìn cơ ngực của anh qua lớp áo phông, thực sự rất là muốn sụt sùi khóc lớn!

Mình đam mê sắc đẹp và tính cách trầm ổn của ảnh nhưng mà đôi ta không thuộc một thế giới rồi! Cơ ngực ơi tạm biệt mi! Ta sẽ làm một bữa cơm chăm sóc mi lần đầu cũng như lần cuối luôn!

"Anh không phải làm gì đâu, để đó cho em đi"

Anh đừng dịu dàng thân thiết với em nữa, chúng ta đúng là đôi uyên ương số khổ mà!

Park Byun thẳng thắn hỏi:

"Có vấn đề gì sao? Ở nhà anh khiến em không thoải mái vậy à?"

Trước khi về nhà còn hứa hẹn cùng nhau nấu cơm rửa bát, ăn xong còn cùng xem phim gì đó...

Choi Shin Ji cố gắng gượng cười nói:

"Không phải đâu, vậy anh rửa rau giúp em rồi gọt khoai tây luôn nhé?"

Hai người bận rộn trong bếp một hồi, trong lúc cắt thịt Choi Shin Ji do bị phân tán tư tưởng còn cắt phải ngón tay khiến cả hai rối rít băng gạc một phen, tới lúc ăn được cơm cả căn nhà đều tràn ngập ngượng ngùng.

"Em có còn đau không?" – Park Byun ngồi đối diện cậu trên bàn ăn hỏi.

Choi Shin Ji lắc lắc đầu, hai người trước một bàn đầy đồ ăn ngon mà tâm trạng không phấn khởi lắm.

Park Byun muốn hỏi cậu thật rõ ràng nhưng cũng không biết mở miệng ra sao, dù sao cũng mới biết nhau không bao lâu...hôm nay rủ cậu ấy về nhà hình như là một bước sai lầm rồi?

Bình thường quản lý Park là một người rất lạnh lùng ít nói, chủ động với ai tới mức này đã là kì tích rồi, cho nên cảm thấy sự xa cách liền không còn tâm tình tiến tới nữa. Có lẽ nên từ từ tìm hiểu cậu ấy thêm một thời gian.

Park Byun đưa Choi Shin Ji về nhà, cậu ủ rũ chào anh, trong lòng quyến luyến vô cùng nhưng mà vẫn phải rời đi.

Về sau thỉnh thoảng vô tình hoặc cố ý họ gặp lại nhau mấy lần ở Spa, siêu thị, nhà hàng.

Choi Shin Ji không thấy nhà hàng gọi mình làm dịch vụ thiếu vải kia nữa thì cũng mặc kệ, không có tâm tình tập trung làm việc tới nỗi bị quản lý nhà hàng quở trách vài lần.

Một ngày sau khi tan ca, quản lý lại gọi cậu tới mắng một trận:

"Tôi thấy cậu mấy lần nói chuyện với ông chủ Park, ra là cậu lựa cửa sau vào công ty sao? Có vậy nhưng đừng quá không cẩn thận khi đi làm chứ, tôi cũng khó ăn nói với anh ấy khi có khách hàng phản ánh không tốt về cậu!"

Choi Shin Ji tròn mắt ngạc nhiên:

"Ông chủ Park nào?"

Không phải là người mà mình đang nghĩ tới chứ?!

Anh ấy không phải là quản lý Spa sao?!

Êy khoan đã...với cái nhà lớn như vậy...

Quản lý dịu giọng đi không ít, bình tĩnh khuyên giải cậu:

"Cậu thật là kì lạ đó! Park Byun là ông chủ của chuỗi nhà hàng này đó, hoá ra là không biết sao? Thôi được rồi, cậu dạo gần đây tâm tình không tốt nên tôi sẽ tạm bỏ qua, từ mai cố gắng tập trung tinh thần hơn đi nhé!"

Choi Shin Ji vâng vâng dạ dạ, lại thấy quản lý đề nghị:

"Mai khu VVIP cần tiếp đón khách quý, cậu nhận việc được phải không?"

Lại làm cái việc mặc quần khố kia đó hả...Choi Shin Ji gật đầu, còn gì để phân vân nữa đâu nào! Mình càng ngày càng xa ÔNG CHỦ Park rồi!

Người ta là ông chủ đó, mình chỉ là nhân viên quèn thôi, đừng có ước ao vớ được người ta nữa, chăm chỉ kiếm tiền sống cuộc đời của mình thôi!

Tối hôm sau Choi Shin Ji đúng giờ vào khu VVIP phục vụ, cậu bất ngờ với khách hàng lần này vô cùng, không hề thưởng thức cậu chút nào mà có một người đàn ông đuổi cậu như đuổi tà đó! Nhìn cậu với ánh mắt dè chừng sợ sệt thật là buồn cười mà!

Cậu ra khỏi phòng đó, buồn bã với việc đã làm loại việc thấp kém này rồi mà còn bị xua đuổi nữa, thật là đau lòng mà.

Cậu đi qua hành lang vô tình thấy Park Byun đứng cạnh quản lý, trông anh rất tức giận mà mắng quản lý xối xả, quản lý rối rít xin lỗi nhưng cuối cùng xoay người tuyệt vọng bước đi.

Bị đuổi việc sao?

Park Byun thấy cậu ăn mặc như vậy đứng ở đằng xa, cơn giận càng lên cao tiến tới:

"Ai cho phép em làm loại việc như vậy?! Tôi hôm nay không tới thì em định làm tới mức nào?!"

Choi Shin Ji rung rinh trong gió, rất muốn trốn đi khi để anh bắt gặp.

"Em...em xin nghỉ việc!"

Phải trốn tránh đi thôi, còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net