Em đã rất cô đơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi chị, Joohyun à

Em là Seungwan đây.

Ngày trước, mỗi lần giới thiệu tên của mình, em đều giới thiệu mình tên là "Wendy". Bởi vì "Seungwan" quá giống tên của một cậu nhóc, nên em cảm thấy hơi xấu hổ một chút khi nói về nó.

Lúc đó em hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ có một người gọi cái tên này bằng chất giọng ngọt ngào thấm vào tận tim, hoàn toàn làm em đổ gục.

Em về Hàn vào những năm 2010 hay 2011 gì đó, mọi thứ đều thật xa lạ, và em cũng không rành về tiếng Hàn cho lắm.

Joohyun à, em từng là một người rất đỗi cô đơn ...

Cô đơn trong mọi điều diễn ra quanh em.

Em thức dậy và sự cô đơn bủa vây lấy em, khi em ăn cũng cảm thấy cô đơn, khi vùi mình vào đám đông, những buổi luyện giọng và tập nhảy, tất cả đều cô đơn đến trống vánh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong khoảng không gian tối mịt trước mắt, em không biết tương lai mình sẽ đi về đâu.

Rồi em sẽ thật sự tỏa sáng như những vì sao xa kia chứ ?

Em đã từng là một người rất đỗi cô đơn ...

Nhưng Joohyun à, chị có biết gì không nào ?

Kể từ khi chị đến, như tia sáng bước vào đời em, chậm rãi thắp lên cho em một niềm đam mê cháy bỏng.

Em dần dần cảm nhận được một điều, hình như em không còn cô đơn nữa.

Không còn cô đơn mỗi khi thức dậy, vì em đã thấy bóng lưng của chị đeo chiếc tạp dề tím tất bật chuẩn bị bữa sáng cho nhóm nhỏ ấm áp của chúng ta.

Em không còn cô đơn khi ăn sáng nữa, bởi vì luôn có một chén canh ấm áp và những món ăn gia đình chị chuẩn bị. Park Sooyoung và Kim Yerim thì dành nhau món gà hầm mà chị không thể ăn được, Kang Seulgi thì ngái ngủ nhưng vì háu ăn nên cũng chen vô cuộc "giành giật" nảy lửa kia.

Còn em và Joohyun thì lại lắc đầu nhìn nhau cười thật tươi. Tiếng cười trên bàn ăn vào mỗi buổi sáng khiến em vui vẻ cả một ngày.

Những buổi tập luyện cũng không còn một mình em đơn côi trong phòng tập hát nữa, thay vào đó cả năm người chúng ta cùng luyện nhảy và thi nhau xem ai lên nốt cao hơn.

Biết rằng bao giờ chị cũng sẽ là người thắng nhưng chẳng ai chịu nhường ai cả.

Cuối buổi tập khi nào cũng là chai nước mát vừa đủ chị áp vào má em, bảo em nên cẩn thận khỏi tổn thương đến giọng.

Mỗi đêm về cả nhóm lại quây quần bên nhau, vì lười nấu ăn nên lại đặt đồ ăn ở ngoài. Chị và em thì luôn luôn thích ăn bánh gạo cay, mặc kệ đặt bao nhiêu đồ thì bánh gạo cay không bao giờ có thể thiếu.

Mọi người lại quây quần bên nhau giải quyết cho xong bữa tối, cho dù luyện tập cả ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Rồi nhóm chúng ta ra mắt công chúng, cùng cười, cùng khóc, cùng hạnh phúc nhận chiếc cup đầu tiên. Cùng fan của chúng ta tạo nên nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

Em biết, đã từ rất lâu rồi, em không còn là người cô đơn nữa.

Vì có Red Velvet, vì có Luvies,

Vì có chị, Joohyun à.

.

.

Seungwan có thói quen viết thư tay. Em viết thư không chỉ gửi riêng cho Joohyun mà còn gửi cho mấy đứa nhóc kia nữa.

Những dịp sinh nhật, những dịp lễ tết, Hay chỉ đơn giản là Seungwan thích viết thì sẽ viết thôi.

Joohyun thừa biết như vậy, bằng chứng là nàng có cả một hộc tủ để đựng những lá thư bìa xanh ngắt dán tim hồng của Seungwan gửi nàng.

Từ thời thực tập sinh đến giờ thì những lá thư Seungwan gửi nàng chất hơn nửa hộc tủ rồi. Những lời lẽ sến súa trong thư của em có khi chọc nàng cả ngày cũng không hết buồn cười, đứa trẻ đó vẫn luôn ngọt chảy nước như vậy.

Seungwan lại vừa gửi thư cho nàng, nhân dịp em nói là mấy nghìn ngày nàng và em quen nhau đấy Joohyun cũng chẳng nhớ rõ. Đứa trẻ ấy mỗi khi đưa thư cho nàng vẫn trăm lần như một, đưa xong lại ngại ngùng chạy tót về phòng riêng, để lại nàng đứng ngơ ngẩn.

Gấp lại lá thư vừa mới đọc xong, Joohyun trầm ngâm vuốt ve viền của lá thư đang cầm trong tay. Mắt của nàng hơi cay cay, những ngôn từ của Seungwan thấm vào lòng nàng, lần này không phải chỉ đơn giản là sự sến súa.

Lần này chính là những thổ lộ của Seungwan về những ngày khó khăn mà em đã tự mình vượt qua.

Seungwan à, thì ra em đã từng cảm thấy cô đơn đến vậy ...

Joohyun mở hộc tủ, xếp gọn bức thư vào trong. Nàng lặng lẽ kéo ghế đứng dậy bước tới phòng Seungwan.

Joohyun cẩn thận gõ cửa, nhưng đáp lại nàng là sự yên lặng của Seungwan. Joohyun cũng không thấy lạ, em chắc chắn là đang ngại ngùng nên mới không phản ứng.

Joohyun mở cửa, nương theo ánh tờ mờ của đèn ngủ thấy được Seungwan đang ngồi lặng lẽ trên giường. Mái tóc vàng ngắn rũ xuống một nửa khuôn mặt của em, trông Seungwan mỏng manh đến lạ.

_Seungwan ? Em ổn chứ ?

Joohyun nhỏ giọng hỏi, bước đến cẩn thận leo lên giường ngồi đối diện với Seungwan. Nàng vươn tay vén lọn tóc lòa xòa của em ra sau tai, sẵn tiện xoa nhẹ vành tai mềm của em.

_Chị đến rồi.

Seungwan thủ thỉ, cầm lấy bàn tay đang áp vào tai mình. Em quay mặt sang nhắm mắt đặt một cái hôn vào lòng bàn tay của nàng, sau đó lại dụi dụi như làm nũng.

_Có muốn chị ôm em không ?

Joohyun mỉm cười hỏi, cánh tay còn lại dang ra chờ đợi Seungwan.

Seungwan ngước mặt lên nhìn nàng, đôi mắt em dưới ánh đèn ngủ vàng rực rỡ như cả bầu trời sao.

Seungwan đã từng nói không nên nhìn vào mắt Joohyun quá lâu, bởi ai cũng sẽ chìm đắm trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Nhưng Joohyun thì lại chưa từng nói với ai, rằng là đôi mắt Seungwan còn hút hồn hơn, khi nhìn vào mắt em dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì Joohyun cũng tưởng mình lạc vào vũ trụ vô tận.

Seungwan mím môi lẳng lặng nhìn nàng, trong chốc lát em lặng im, nhưng sau đó lại nhích từng chút về phía nàng, sau cùng lại lọt thỏm vào cái ôm ấm của Joohyun.

Em gục mặt vào bả vai nàng hôn lên bờ vai Joohyun qua lớp áo mỏng, sau đó lại ngậm chặt áo nàng trong môi.

Joohyun mặc kệ Seungwan muốn làm gì thì làm, nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc xoa lưng cho em, lâu lâu còn thơm lên trên mái đầu của em vài cái để an ủi đứa trẻ tràn đầy tâm sự của nàng.

_Joohyunie ...

Seungwan khẽ gọi tên nàng.

_Chị đây.

Joohyun vừa xoa lưng cho em vừa đáp lời.

_Em đã từng cảm thấy cô đơn lắm, như lúc này đây, có chị ở ngay bên cạnh em nhưng em lại cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ. Em chỉ muốn ở gần bên chị, mãi mãi như thế này.

Joohyun lẳng lặng nghe em nói, Seungwan rất thích nói, em có thể luyên thuyên cả ngày với biết bao câu chuyện.

Seungwan rất thích nói, và Joohyun thì rất thích nghe em nói.

_Em rất kì lạ đúng không chị ? Em luôn cảm thấy cô đơn. Những lúc như vậy, em chỉ muốn gặp chị, em chỉ cần mỗi mình chị thôi. Em nghĩ, nếu thế giới này không cần em nữa, em cũng chỉ muốn mỗi mình Joohyunie.

Seungwan nói rất nhỏ, gần như là thì thầm bên tai nàng, môi em lúc có lúc không ngậm lấy lớp áo mỏng của nàng, khiến lòng Joohyun càng ngày càng mềm nhũn.

_Chị cũng vậy, chị chỉ cần mỗi Seungwanie. Nếu thế giới này không cần chị, chị cũng chỉ muốn gặp mỗi em thôi. Chị chỉ muốn ở bên cạnh em.

Joohyun dựa đầu vào vai Seugwan, nàng vòng tay ôm lấy lưng em thật chặt, cơ thể hai người vừa khít, nhìn qua không hề có khe hở.

_Có Joohyun bên em, em biết mình không còn cô đơn nữa rồi. Joohyun thật sự khiến em hạnh phúc, cảm ơn chị nhiều lắm.

Seungwan nói xong liền cười khúc khích, Joohyun biết tâm trạng của em đã trở nên tốt hơn. Đứa trẻ này hay vì những suy nghĩ lung tung mà buồn, nàng đều biết.

_Đừng cảm ơn, chỉ vì chị yêu em.

Joohyun học theo Seungwan, cũng hôn lấy bờ vai em qua lớp áo mỏng, rồi sau đó cắn cắn vai áo của em.

Seungwan mỉm cười, thỏ thẻ bên vành tai nàng.

_Em cũng yêu chị.

Ánh đèn vàng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Seungwan lúc ấy đã thầm nghĩ, cả đời này, cả kiếp sau và kiếp sau nữa nữa, em chỉ cần mỗi Joohyun bên cạnh mình.

___

2020/05/23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net