Năm ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi của tuổi mười tám chính là tôi đẹp nhất,

Em của tuổi mười lăm lẳng lặng đem cả bầu trời giấu trong đáy mắt đầy tâm sự.

Tuổi mười tám từng vì em mà yêu luôn cả thành phố nơi em,

Em không biết, cũng nào đâu hay ...

.

.

Joohyun vẫn còn nhớ rất rõ những điều mà Seungwan từng nói với chị.

Năm ấy nàng và chị lần đầu tiên gặp nhau là vào những ngày cuối xuân đầu hạ, lúc giữa sân trường rực nắng giòn tan, hoa gạo nở đỏ một góc chân trời.

Nàng đã nói một câu chào hỏi, giọng nàng mang đậm khẩu âm của trời tây, cũng khiến chị ấn tượng sâu sắc.

_Chào tiền bối, em là Son Wendy, em đến từ Toronto, là một nơi rất đẹp, cũng rất xa.

Sau đó mỗi ngày chị bước vào cửa lớp đều nghe thấy giọng nói trong vắt của nàng, Wendy nhỏ hơn Joohyun tận ba tuổi, nhưng vì thành tích xuất sắc khi nàng ở tại đất nước của nàng nên về đây được nhà trường cho nhảy tận ba lớp.

Còn có một điều trùng hợp nữa, nàng ngồi ngay cạnh chị, cùng bàn, cùng ghế, cùng chia sẻ luôn với chị những giọt nắng li ti tràn vào mặt bàn lúc hoàng hôn buông.

Chị rất thích cái cách mà Wendy cười, rạng rỡ chẳng kém ánh nắng chị yêu là bao. Chị cũng thích những lần nàng buộc miệng, thốt ra những câu tiếng anh khi mà nàng cảm thấy phấn khích.

Chị thích luôn cả mái tóc của Wendy, là màu của bình minh và hoàng hôn trộn lẫn, hoe vàng phát sáng dưới ánh mặt trời. Thường thì chị sẽ lấy tay che mắt mình lại cho đỡ chói, nhưng dạo gần đây chị đã học cách ti hí mắt ra để nhìn mái đầu nhỏ của nàng.

Wendy học thật sự rất giỏi, nếu không nói là kiệt xuất, thêm cả cái tính cách hướng ngoại của nàng thì người theo đuổi phải xếp từ cổng trường đến tận chỗ nàng ngồi, cho dù Wendy vừa mới chuyển về không được bao lâu.

Chị hay thấy những bức thư tình đủ màu sắc rơi tán loạn ra khi mà nàng mở tủ để giày của mình, nó thậm chí còn nhiều hơn cả những bức thư mà chị nhận được trước đây.

_Wow, my god !

Wendy thường sẽ trợn mắt và trầm trồ như vậy, giọng nàng vang vọng cả một dãy hành lang ấy chứ đùa, và Joohyun thì vẫn giật bắn mình quay qua lo lắng hỏi nàng.

_Em làm sao đấy, Wendy ?

_Joohyun xem này, giấy ở đâu mà nhiều quá !

Em luôn bảo những bức thư tình gửi tặng em là giấy, sau đó lại cười hì hì đem tất cả bỏ vào bọc nilon rồi đem quẳng vào thùng rác.

Năm ấy là lần đầu tiên Joohyun biết, Wendy cũng có những lúc tàn nhẫn đến thế.

.

.

_Nếu có cơ hội, em sẽ mang Joohyun đến Toronto, để chị cảm nhận được nắng trời tây có khác trời đông nhiều hay không.

Khi ngồi cùng Wendy dưới gốc cây hoa gạo râm mát, chia sẻ cho nhau chiếc tai nghe, nàng đã đưa bàn tay trắng nõn ra hứng nắng và nói thế với Joohyun.

Và lúc ấy Joohyun đã tin thật, tin rằng một ngày nào đó không xa, Wendy sẽ đem chị về vùng trời từng chở che cho nàng cả một khoảng thời gian dài.

Joohyun của năm mười tám tuổi luôn ngây thơ trong mắt của Wendy mười lăm tuổi, chị luôn tin rằng những điều mà nàng nói là sự thật.

Bởi vì đơn giản, nàng lừa chị để làm gì cơ chứ ?

Wendy rất thích những thứ lạnh lẽo, điển hình như là cappuccino đá. Joohyun thì lại yêu điên cuồng cappuccino nóng.

Đã nhiều lần Joohyun phàn nàn với nàng, cappuccino đá thì có gì là ngon đâu, vừa nhạt lại vừa lạnh gần chết, chẳng có gì thú vị cả.

Wendy những lúc ấy chỉ cười cho qua rồi nàng lại nhấp lấy vài ngụm thức uống lạnh đó, ngồi ngay bên cạnh vẫn là Joohyun vừa nhấm nháp vừa xuýt xoa đồ uống của chị vừa ấm áp vừa ngon lành biết bao nhiêu. Có cảm tình hơn thứ nhạt nhẽo lạnh lẽo của nàng nhiều.

_Nếu Joohyun thích cappuccino nóng, sau này ngày nào em cũng mua cho chị.

_Ừm, hứa là giữ lời đấy nhé ?

Năm Seungwan mười lăm tuổi, nàng đã hứa như thế đấy.

Wendy vào ngày trời đông lạnh lộng gió cũng không thích mang bao tay, nàng bảo nàng thích cảm nhận cái lạnh một cách chân thực. Đeo bao tay rồi cũng không bớt lạnh được bao nhiêu, thà rằng cứ thản nhiên đón nhận rồi tận hưởng.

Joohyun đã rất tức giận khi nghe nàng nói như vậy, chị vừa bực bội rì rầm mắng nàng, vừa tìm cách bao bọc lấy đôi tay đang đỏ tấy lên vì lạnh kia. Vì hết cách nên chị chỉ có thể kéo vạt áo của mình lên, rồi nắm lấy tay của Wendy cho vào trong áo chị.

Mặc dù cả đời Joohyun sợ nhất là lạnh, nhưng chị vẫn mím chặt môi cố gắng ủ ấm đôi tay cho Wendy.

.

.

Rồi vào một ngày bầu trời xanh một màu xanh rất khác, xanh như màu ánh mắt Wendy hay nhìn chị vậy.

Joohyun nhận ra một điều, chị đã vô tình đem trái tim mình trao trọn cho bầu trời trong mắt Wendy. Mà nàng thì vẫn dửng dưng chẳng hề hay biết.

Cũng vào một ngày Joohyun cứ tưởng bầu trời có thể mãi mãi xanh ngắt như vậy, chị phát hiện ra Wendy không còn được bình thường nữa.

Chị nhận ra nàng đang tránh mặt chị, hơn nữa còn tránh như tránh tà.

Ở trong lớp nàng xin giáo viên đổi chỗ ngồi bàn khác, ngoài giờ học cũng không cùng chị ngồi cạnh nhau nghe nhạc rồi uống cappuccino nữa.

Nàng biến đâu mất tích, rồi khi chị gặp nàng, ngày trôi qua ngày nàng trở nên xanh xao gầy gò hơn. Joohyun thì moi tim ra nghĩ cũng không biết nguyên nhân là vì sao.

Ngày trôi qua ngày, Joohyun cảm nhận được khoảng cách của chị và nàng đã cách nhau xa quá rồi.

Chắc hẳn là từ Toronto đến Daegu ...

.

.

Vào một ngày cả lớp đang khởi động trong sân thể dục, Joohyun đang ngơ ngẩn ngắm nhìn bầu trời đã phủ kín mây mù từ bao giờ, thì tiếng hét của bạn cùng lớp vang lên, đợi Joohyun hoàn hồn lại thì cả đám người đã tụm lại thành hình tròn quanh một ai đó.

Trong những khe hở của sự huyên náo, Joohyun rõ ràng đã nhìn thấy Wendy, chị sợ hãi điên cuồng rẽ đám đông để chen vào bên trong với nàng.

Joohyun thật sự đã bật khóc không dừng lại được khi thấy chất lỏng màu đỏ trong mũi Wendy tuôn ra không ngừng, làm thế nào cũng không thể cầm máu được. Chị không nhớ mình đã la hét tuyệt vọng thế nào.

_LÀM ƠN, AI ĐÓ GỌI XE CỨU THƯƠNG ĐI !

Joohyun vừa khóc như mưa vừa dùng vạt áo của mình cố gắng cầm máu cho Wendy, nhưng vô dụng, máu vẫn chảy không thể ngừng nổi.

Đôi mắt Wendy vô hồn đi hẳn, còn đâu màu trời xanh ngắt thuở nào. Nàng đờ đẫn nhìn chị, lưu luyến đôi chút rồi lịm đi hẳn.

Sau đó không lâu, xe cấp cứu đến mang Wendy lên cáng cứu thương, Joohyun một mực ở bên cạnh nàng không rời.

Cơn giông cuối cùng cũng kéo đến, trên đường tới bệnh viện mưa như trút nước, từng giọt nước mắt của Joohyun cùng mưa như hòa vào nhau, khóc đến thương tâm.

Máu chảy rất nhiều, nhuộm ướt cả chiếc gối trắng muốt mà Wendy đang nằm, tim Joohyun đập mạnh đến mức chị tưởng như nó đã vỡ ngàn lần. Chị sợ, sợ đến mức mất hết cả lí trí.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Joohyun cùng một giáo viên bị ngăn bên ngoài không thể vào.

Đôi chân rệu rã, Joohyun quỳ sụp xuống đất, trên vạt áo trắng tinh và đôi bàn tay hoàn toàn nhiễm đỏ bởi máu của Wendy. Tất cả đều trở thành đau đớn quật ngã Joohyun.

Mặc kệ giáo viên khuyên như thế nào chị đều không nghe lọt tai, vẫn ngồi ngơ ngẩn như bị ai bắt mất hồn.

Một y tá chạy đến, chìa ra trước mặt chị một chiếc điện thoại, nói là của bệnh nhân đánh rơi trên xe cứu thương. Joohyun nhìn qua liền biết đó chính xác là điện thoại của Wendy.

Mở màn hình lên, chính là hình ảnh chị và nàng tựa đầu vào nhau cười thật hạnh phúc, bên trái là Wendy khuôn mặt tươi cười không giấu nổi vui vẻ trong đáy mắt sáng xanh.

Joohyun thử mở khóa, sinh nhật Wendy không phải, Joohyun nghĩ thế nào lại nhập vào dãy số sinh nhật của chị, kinh ngạc hơn là màn hình thật sự đã mở khóa.

Mắt Joohyun mỏi nhừ, chị kìm lại nước mắt. Vào phần danh bạ nhưng không hề thấy cuộc gọi nào gần đây. Tất cả danh bạ chỉ có mỗi mình số của Joohyun, cả số của ba mẹ nàng cũng không hề có.

Đúng ngay lúc đó thì đèn phòng cấp cứu tắt. Bắc sĩ với đôi găng tay nhiễm đầy máu đi ra.

Joohyun loạng choạng chạy lại níu lấy tay bác sĩ.

_Em ấy ổn rồi chứ ạ ? Xin bác, bác cứu được em ấy rồi có phải không ?

Nước mắt Joohyun tràn mi, ngóng nhìn vị bác sĩ trước mắt.

Đáng tiếc, ông thế mà lại lắc đầu ...

_Bệnh nhân bị chứng khó đông máu, hơn nữa dạo gần đây còn sử dụng rất nhiều chất có cồn. Trên đường đến đây bệnh nhân đã mất quá nhiều máu, bệnh nhân còn nôn mửa ra máu, vậy nên ... tôi thành thật xin lỗi ... nếu cháu là người nhà bệnh nhân, thì hãy làm thủ tục để nhận xác ...

Lần đầu tiên trong đời Joohyun biết thế nào là cả thế giới đều vì một lời nói mà sụp đổ.

Trời có cao có rộng bao nhiêu, cũng không thể chống đỡ nổi sự thật bi ai này.

Những ngày sau đó, Joohyun đã không nhớ rằng chị như thế nào mà vượt qua khi mà không có nàng cạnh bên.

.

.

.

Bầu trời Toronto xanh ngắt không có lấy một gợn mây, như ánh mắt của ai đó lần đầu tiên chạm mắt chị giữa sân trường đầy nắng năm đó.

Joohyun ngồi ở chiếc bàn đặt ngoài trời, chiếc kính râm to che đi đôi mắt cất giấu quá nhiều tâm sự của chị.

Joohyun mân mê chiếc điện thoại đã qua nhiều năm nhưng vẫn mới tinh trên tay.

Nghĩ đi nghĩ lại, chị vẫn không thể hiểu năm đó Wendy từ bỏ Toronto về Daegu để làm gì, nàng không liên lạc với bất kỳ ai ngoài chị, năm đó nàng đã sống ở đâu khi học kỳ mới bắt đầu thì cả đời này cũng chẳng ai có thể biết.

Joohyun vẫn nhớ rất rõ những lời mà Wendy từng nói với chị, một chữ cũng không lãng quên.

Nàng nói sẽ đem chị đến Toronto để xem nắng trời tây và trời đông khác nhau chỗ nào.

Nàng cũng đã nói sau này ngày nào cũng sẽ mua cappuccino nóng cho chị.

Thế mà bây giờ đây, Joohyun đã ngồi giữa nắng trời tây tại Toronto thưởng thức cappuccino nóng mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu ...

Joohyun cười nhạt nhòa nhướn người về phía bàn bên kia, di di ngón tay lên thành ly cappuccino đá đã đặt ở đó từ bao giờ.

Giọt nước đá lẳng lặng thấm ướt ngón tay chị, có chút lạnh lẽo thấm vào trong lòng.

Cappuccino đã tan gần hết đá, chỉ còn chất lỏng màu nâu đặc sệt quyện lại với những tia sữa.

Trời tây nắng rất lạnh, lạnh hơn năm đó ở trời đông cùng nàng chia sẻ một khúc nhạc dưới tán hoa gạo.

.

Tôi ở tuổi hai tám cũng không còn đẹp như năm xưa nữa,

Cái thời mà vẫn còn bên em ngắm mây trời.

Nhưng em thì vẫn mãi mãi ở độ tuổi mười lăm trọn vẹn,

Năm ấy, tôi vì em mà yêu cả cơn nắng lạnh lẽo của trời tây,

Nàng thơ của tôi sẽ mãi đẹp đẽ cùng đôi mắt xanh biếc giấu đầy tâm sự ấy ...

___

2020/05/27.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net