Chap 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước róc rách kì lạ trong nhà tắm đã liên tục suốt một tiếng đồng hồ. Tôi bỏ cuốn giáo trình xuống bàn, nâng sợi dây xích lên để hạn chế tiếng động và thật nhẹ nhàng tiến đến gần cửa phòng tắm. Joohyun mệt mỏi nằm trong bồn, gục đầu vào thành trong khi vòi nước đang mở, nước tràn xuống sàn, gấp rút chui xuống công thoát.

Tôi đứng nhìn cô như vậy một lúc. Cô không hay biết, chỉ nhắm mắt và nằm yên. Đôi mắt ngay cả khi mí mắt che lại vẫn còn ánh lên vẻ hờ hững đến lạnh lùng. Vết sẹo trên bả vai khiến tôi tiến thêm vài bước để gần bồn tắm, nhìn rõ nó hơn.

Cô mở mắt vì tiếng xích, cựa quậy để có tư thế khác dễ chịu hơn mà không thèm ngước nhìn tôi một lần. Cô hít sâu, tôi nghe trong từng luồng khí run rẩy. Lại có phi vụ làm ăn rơi vào thất bát sao? Đáng đời cô.

Cô ấy thật đẹp. Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại không tìm cho mình một gia đình, sinh ra những đứa con y hệt cô, sao cứ phải giữ tôi bên cạnh cô. Cô thích tôi ư....?

Nhảm nhí. Tôi cười nửa miệng tự chê bai bản thân mình ngu ngốc. Cô bỗng ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh mắt đầy suy tính của cô. Khi đủ can đảm ngước lên nhìn lần thứ 2 tôi vẫn thấy ánh mắt đó, nhìn tôi như toan tính điều gì đó.  Tôi rùng mình đi ra khỏi nhà tắm. Joohyun mất một lúc để tắm nốt, cô hong khô tóc, sau đó ghì tôi xuống, làm những gì mà tôi đã không làm trong nhà tắm.

Tôi không muốn mất thời gian để tìm hiểu hành động khác thường của cô mà có muốn cũng không được. Cô luôn chỉ tới phòng cùng tôi để ngủ vào mỗi đêm hoặc để những cuộc ân ái. Hoàn toàn tôi không cảm nhận được chút gì mình quan trọng với cô. Tôi là vật mua vui....vật mua vui....từ ấy lặp lại mỗi lần tôi bị chạm vào, khiến tim tôi đau như xát muối.

Tôi ước có 1 ngày, có thể tự giải thoát mình.

Tôi đã ước điều đó suốt 3 năm. Và thật kì diệu  là nó đã linh nghiệm ngay sau hôm nhìn thấy ánh mắt của Joohyun.

Cảnh sát! Cảnh sát chủ động liên lạc với tôi. Tôi không biết bằng cách nào họ có thể tìm tôi và qua mắt được Joohyun. Nhưng tôi vồ lấy cơ hội ấy ngay lập tức. Những trao đổi chỉ xảy ra khi tôi có mặt ở trường và khoảng thời gian tiếp xúc với họ luôn cực kì ngắn. Họ muốn những hồ sơ làm ăn của Joohyun và ông chủ cô. Tôi nói cô là người cho thuê nặng lãi, nhưng họ muốn hơn thế.

Người tiếp cận tôi tên Kim Sohye. Cô là cảnh sát nghiệp vụ, gương mặt búng ra sữa, tôi nghĩ đó là lý do cô được cải trang thành sinh viên. Hợp đồng buôn vũ khí  là thứ cô muốn tìm ở Joohyun.

Sợi xích trong nhà đủ làm tôi lê tới bàn làm việc của cô. Tôi cũng nhìn thấy cô cất rất nhiều giấy tờ trong ngăn kéo. Nhưng nó bị khóa. Tôi ngồi hàng giờ với dao lam trong nhà tắm để tìm cách mở ngăn kéo.

Ba ngày liền Joohyun không tới tìm tôi. Hoặc có thể cô ngủ phòng khác. Bản hợp đồng vũ khí mà cảnh sát nói đến càng hiện rõ, chắc chắn cô ấy bận với phi vụ to tác này. Tôi chợt nhớ cũng không ít lần cô biệt tăm thế này chỉ là tôi không muốn để ý hoặc tôi chỉ càng muốn cô lặn càng xa càng tốt. Vậy có lẽ không phải lần đầu tiên Joohyun làm ăn bất hợp pháp. Chết tiệt vậy cho thuê nặng lãi là chính đáng sao? Bae Joohyun là đối tượng xứng đáng ngồi tù.

Một buổi chiều, Joohyun bụi bặm trở về , chúng tôi chỉ nhìn nhau không nói câu nào. Joohyun có vẻ mệt, cô cởi áo choàng và đi tắm. Tôi hồi hộp phát hiện chìa khóa. Tôi rờ rẫm, mắt sáng rực. Joohyun bước ra, tôi giật mình đứng trời trồng.

- Làm gì vậy?

Tôi lắc đầu đến bên giường đợi Joohyun cùng ngồi xuống.

- Hôm nay tôi mệt, không có hứng. - Joohyun nói nhanh hong khô tóc và đi ngủ rất sớm.

Chìa khóa đang ở kìa. Tôi không thể kéo dài cuộc giam cầm này được. Tôi cần tự do, muốn tống cô vào tù.

Lần đầu tiên tôi tự lấy cho mình chai rượu, nóng rực, choáng váng.

Thật chậm, tôi đưa tay vén tóc Joohyun, cô lập tức mở mắt. Tôi liền cúi xuống hôn cô. Joohyun đẩy nhẹ, tôi càng cố gắng lao vào ghì chặt cô xuống giường. Một chút khó chịu vì bị quấy nhiễu của cô dần tan biến , tôi cởi áo ngủ, hôn lên cổ và ngực, bắt đầu thoát ra những tiếng rên.

Tôi cố gắng làm cô hài lòng nhất có thể. Một lần, hai lần tôi cứ yêu cô khiến cô tuôn trào rồi lại kích thích cô, người ướt đẫm.

Một nửa mục đích hoàn thành, tôi cẩn thận rời giường tận dụng ánh sáng lẻ loi để mở ngăn kéo. Tôi lật từng tờ giấy bằng cách gây ít tiếng động nhất.

Không đủ ánh sáng  tôi quay lưng về phía cô che đi flash điện thoại và tôi tìm thấy hợp đồng vũ khí của cô. Tôi mỉm cười sắp xếp lại gọn gàng và kéo khóa lại. Còn thứ quan trọng nhất, tôi rạch 1 ngăn nhỏ trong cặp sách, giấu kĩ càng.  Chỉ ngày mai thôi, Sohye sẽ có được nó, tôi sắp được tự do.

Joohyun nhắm tịt khi tôi rời phòng cùng 1 tên vệ sĩ. Tôi quay lại với cô, thì thầm câu chúc ngủ ngon.

Hợp đồng vũ khí được giao cho Sohye trót lọt, họ đúng là cảnh sát qua mặt được vệ sĩ của Joohyun không mấy khó khăn. Sohye dặn tôi trở về nhà với hành động bình thường, cô sẽ sớm bắt Joohyun sớm nhất có thể, và mau chóng giải thoát cho tôi, việc giam cầm trái phép cũng có thể tăng thêm tội cho Joohyun nhưng Sohye nói nó không cần thiết, Joohyun đã đủ tử hình với bản hợp đồng này.

- Bản hợp đồng không đứng tên cô ấy - Tôi không biết làm như vậy liệu họ có tống giam cô ấy không.

- Cô ấy chỉ là tay chân của 1 ông trùm lớn, như vậy càng tốt. - Sohye cười nhẹ, biến mất rất nhanh.

Tôi trở về nhà, cả ngày hôm đó không có động tĩnh gì. Tôi trở nên lo lắng và sợ sệt. Đến tối thì thình lình Joohyun xuất hiện. Tôi đứng trân trân nhìn cô. Cô đẩy mạnh, lao vào tôi, đẩy cả 2 xuống giường. Cô phát hiện ra tôi rồi sao?  Tôi nuốt khan. Lạy chúa, sao cảnh sát chậm vậy. Hãy tới và bắt Joohyun vào tù đi.

Joohyun xé quần áo tôi, vội vàng chiếm cơ thể tôi.

- A....Joohyun.... Em đau - Tôi kêu lên, đẩy cô xuống.

Nhưng cô không quan tâm, cô dày vò khuôn ngực tôi. Khi tôi bật lên những tiếng rên rỉ vì đau thì cô bỗng khóc nước mắt rơi xuống mặt tôi.

- Joohyun....? - Theo phản ứng tự nhiên, tôi ôm lấy vai cô nhẹ muốn biết chuyện gì xảy ra. Nếu biết hợp đồng bị lộ đáng lẽ cô phải chạy trốn chứ?

Nước mắt giàn dụa nhưng Joohyun không buông tha tôi cô vẫn tiếp tục hành động như kẻ ham muốn.

- A.....- Tôi giật mình, đau nhói ở hạ bộ, dừng mọi động tác trên người cô. Cô làm tôi đau. Tôi nâng người mình lên trượt khỏi người cô nhưng cô ghì tôi xuống cưỡng đoạt.

Chết tiệt, tôi thầm rủa căm hận Joohyun. Tôi sẽ chịu đựng nốt hôm nay đợi cảnh sát đến trả lại tự do cho tôi.

Cô đáng bị trừng phạt.

Tốt nhất là hãy nhận lấy tử hình.

Sau hồi lâu để tôi đau đớn, Joohyun cuối cùng cũng buông tha, cô nằm gục xuống bên cạnh đôi mắt ướt sẫm và đỏ hoe. Cô nấc lên. Đôi mắt ấy tê dại và đờ đẫn. Tôi quay người đối diện cô, chạm tay vào má cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net