Chap 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có chuyện gì thế?

Joohyun chỉ khóc. Tôi thấy lòng đau nhói. Tôi thực sự đau sau khi cơn hận bị đẩy lên đỉnh điểm. Tại sao lại thế.....tôi không hiểu....không hiểu tâm trạng của cô....không hiểu tâm trạng của bản thân....

Ngày hôm sau, cảnh sát ập đến. Căn phòng bị lục tung, họ không tìm thấy thứ gì phạm tội ở căn phòng này. Nhưng Joohyun vẫn bị giải đi. Sohye đến báo là tôi đã được tự do rồi. Tôi được tháo xích.

- Sohye, cô có biết gia đình tôi ở đâu không?

- Tôi sẽ đưa cô tới gặp họ nhé.

- Họ vẫn ổn chứ? - Tôi nín thở

- Ổn - Sohye vỗ nhẹ vào vai tôi và dẫn tôi vào xe.

- Mẹ, Yerim,...... - Tôi nghẹn ngào, xuất hiện trước cửa. Mẹ phải biết một lúc lâu mới nhận ra rằng không phải là mơ. Yerim đã lớn hơn rất nhiều, chúng tôi ôm nhau khóc.

- Unni..... - Yerim thút thít.

Tôi quay sang nhìn ngắm mẹ, thật lạ trông mẹ tươi trẻ hơn nhiều căn bệnh đau thận không khiến mẹ khó chịu chứ? Mẹ có đủ tiền điều trị không?

- Joohyun.... Thả con ra rồi à?

- Không....Cô ấy bị cảnh sát bắt - Tôi hướng mắt về Sohye, cô chỉ nhẹ gật đầu. Hình như mẹ và Yerim nhận ra Sohye.

Khi Sohye rời khỏi, tôi nhận ra trong nhà còn 1 người. Người đó chính là ba, ba đứng trong phòng ngủ nhìn tôi.

- Chuyện này là..... - Tôi ngẩn người nhìn ba.

- Unnie.... Joohyun xóa nợ cho chúng ta từ khi đưa unnie đi, cô ấy cũng trả viện phí để mẹ mổ thận và giúp ba tìm công việc.

- Cô ấy.....Không lấy nhà chúng ta sao?

Yerim lắc đầu, tôi hơi bối rối.

- Nhưng còn...... - Tôi nhớ tới lần cố giết cổ với vết thương trên bả vai.

- Cô ấy không có ý đồ lấy nhà lần nào nữa sao, không gây khó khăn gì cho ba mẹ chứ?

- Joohyun chỉ là không cho chúng ta gặp nhau thôi. Joohyun nói con là của cô ấy. Mẹ nói trong khi tay ôm chặt tôi như sợ Joohyun cướp mất. Tôi thẫn thờ không hiểu.

- Vậy còn Jinyoung?

- Cậu ấy đỗ thủ khoa trường quân đội và đi du học rồi.

Tôi chao đảo, vừa mừng vừa lo. Joohyun không giết cậu, nhưng có điều gì khó hiểu ở đây. Tại sao cô ấy lại hành động như kẻ ban phát ân huệ vậy? Không.... Cô ấy là con quỷ....

Tôi được Sohye dẫn tới trụ sở điều tra để lấy lời khai vào hôm sau. Họ hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy. Tôi không biết dùng từ nào cả, Sohye viết trong hồ sơ tôi là gái bao riêng của Joohyun. Tôi kể lịch trình làm việc của Joohyun cho cảnh sát. Họ thu lượm được chẳng là bao, bởi tôi chỉ là vật mua vui chứ không cùng làm ăn với Joohyun. Cuối cùng Sohye hỏi có muốn kiện Joohyun về tội xâm phạm cơ thể không. Tôi lắc đầu.....

Sohye dẫn tôi ra ngoài, mời tôi một bữa. Cô mỉm cười trấn an tôi nói cho tôi biết 1 sự thật là từ nay tôi hoàn toàn tự do. Lúc ăn xong, cô ấy đưa cho tôi 1 tập hồ sơ.

Tôi nhận lấy, giở ra xem. Đó là bệnh án của người tên Sooyoung. Tình trạng người thực vật.

- Là người thân duy nhất của Joohyun - Sohye nói khi tôi đã đọc xong.

- Cô không biết gì về cô ta sao? Cô ta không tâm sự gì với cô sao - Sohye hỏi.

- Tôi thực sự không biết Joohyun có em gái..... - Tôi nhìn vào năm sinh, cô gái này thua Joohyun 1 tuổi. Nhìn vào những tấm mà cảnh sát thu lượm về Sooyoung. Cô ấy y hệt tôi.

- Cô cũng thấy Sooyoung giống mình phải không ? - Sohye điềm tĩnh hỏi.

- Vì thế cô có vai trò rất quan trọng với Joohyun, có thể về tinh thần.... Tôi tưởng giữa cô và Joohyun có quan hệ khăng khít hơn.

Sohye cười khe khẽ. Cô ấy cúi đầu cảm ơn tôi.

- Sooyoung? Hiện giờ cô ấy ở đâu?

- Cô ấy được xác nhận là chết 2 ngày trước.

-........ - Đôi đồng tử tôi co lại, tôi lạnh toát người. Tôi đã hiểu vì sao đêm ấy Joohyun lại làm tôi đau đến vậy. Tạm biệt Sohye với mớ hỗn độn, tôi lang thang nhiều con phố để thỏa mãn sự giam cầm. Tôi cảm giác chân mình rời rã vì đi bộ. Tai inh ỏi tiếng còi xe muốn mỏi mắt vì đường đi tấp nập. Tôi hét lên dù điều đó khiến nhiều người nhìn. Và tự cười một mình. Tôi tự do rồi, Bae Joohyun cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời.

Thế nhưng nhiều đêm, cô ấy vẫn trở về trong từng giấc mơ. Vẫn thân thể nhỏ bé, đôi mắt hững hờ không nhìn về tôi nhưng lại biết hết mọi thứ.

- Cô chưa chết sao?

Tôi hỏi câu đó rất nhiều lần trong mơ.

- Cô thực sự vẫn sống sao?

Chỉ là mơ, tôi trấn an mình mỗi khi thức dậy. Không biết vì cô hay thực sự cô đã chết ngay cả trong mơ tôi vẫn run lên. Tôi phải gặp bác sĩ tâm lí trong nhiều tuần liền.

Tôi tiếp tục học ở trường, sung sướng khi được kết thân cùng những sinh viên khác. Ba tôi làm việc vất vả và bù đắp cho mẹ con tôi rất nhiều. Sức khỏe mẹ tôi khá hơn so với 3 năm trước, có lẽ vì khỏi bệnh và gia đình đoàn tụ. Yerim ngoan ngoãn và sắp tốt nghiệp phổ thông. Tình trạng khá lên, tôi cảm thấy cuộc sống tươi đẹp tìm về tôi. Tôi học tập và tham gia nghiên cứu nhiều dự án. Tôi muốn có công việc tốt, một vị trí đứng trong xã hội. Tôi ra trường sau ba năm sống vậy. Với tấm bằng loại ưu, nỗ lực làm việc vất vả tôi kí hợp đồng với mức lương khá. Tôi bắt đầu ra ở riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net