19. Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này cô gái, cô đã uống rất nhiều rượu rồi. Cô đừng uống nữa!! - Cô chủ quán thấy Joohyun đã ngồi ở đây rất lâu rồi. Trên bàn thì la liệt vỏ lon rỗng, quần áo trên người Joohyun xộc xệch, ám nồng nạc mùi rượu.

Joohyun cứ nằm dài trên bàn, mắt nhắm nghiền, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó. Cô chủ quán nhìn thấy điện thoại của chị trên bàn, đành cầm lên bấm mở. May mà điện thoại chị không đặt mật khẩu nên có thể vào dễ dàng.

Vào phần danh bạ, cái tên Kang Seulgi được lưu ngay trên đầu. Không suy nghĩ nhiều, cô ấy bấm gọi ngay lập tức.

Điện thoại cứ đổ chuông nhưng không có ai nghe...

.
.
.

Seulgi ở bên này đang đấu tranh tâm lí dữ dội lắm không biết có nên nghe máy không. Nửa muốn nghe mà nửa không muốn nghe. Bây giờ cũng đã quá nửa đêm, Seulgi không biết chị gọi mình có chuyện gì nên thôi, đành nhấc máy.

- Alo?? - Seulgi lên tiếng, bên đó chỉ có tiếng xào xạc của gió.

- À..cô có phải là Kang Seulgi không? - Nghe giọng người bên đó không phải là Joohyun nhưng lại biết tên mình, Seulgi hơi bất ngờ.

- Đúng rồi, tôi là Kang Seulgi-

- Cô có thể tới đường XX, phố YY không? Có một cô gái cao cao đến đây uống nhiều quá nên gục ở đây, tôi dùng điện thoại cô ấy gọi cho cô - Cô chủ quán giải thích lại cho Seulgi nghe.

Thấy vậy, Seulgi đoán chừng đó là Joohyun, cô nhanh chóng mặc chiếc áo khoác mỏng vào rồi lấy xe rời khỏi nhà.

.
.
.

Đến nơi, Seulgi thấy chị đang nằm trên bàn thì liền chạy tới, cô nhanh chóng trả tiền cho cô chủ quán rồi vác chị đến phía chiếc xe đang đỗ gần đó của mình.

Seulgi vóc dáng người nhỏ bé, mong manh, bây giờ phải vác theo một con sâu rượu vừa to vừa cao bên cạnh có chút khó khăn.

Joohyun khi say rất ngoan ngoãn để Seulgi kéo mình đi. Chị không nôn cũng không lẩm bẩm gì khiến cho Seulgi cũng yên tâm hơn phần nào.

Seulgi thầm trách móc mình sao lại để xe xa như vậy, đi lại bình thường đã mệt nay còn vác thêm một cục thịt trên lưng, ai mà thích cho được.

Seulgi đang cõng Joohyun, trong không gian heo hút tĩnh lặng bỗng vọng lên tiếng khóc của chị. Joohyun bỗng khóc, chị cũng chẳng biết vì sao. Chị chỉ nghĩ mình rất đáng thương nên nước mắt cũng từ đó mà chảy ra.

- Tại sao chị khóc,.. đừng có khóc nữa mà, tôi không dỗ được đâu - Seulgi luống cuống nhìn con người 26 tuổi đầu nằm trên lưng mình ướt đẫm nước mắt.

- Hic..hic...tôi thương em nhiều như vây, tôi đã chờ em lâu đến như vậy..là tôi ngu ngốc khi hồi trước đã từ chối em,...bây giờ tôi hối hận rồi...tôi xin lỗi...em có thể cho tôi một cơ hội không? - Joohyun khóc lóc, hai tay đưa lên quẹt nước mắt. Chắc là chỉ khi say, người ta mới nói hết nỗi lòng mình. Nhìn chị bình thường băng lãnh như vậy ai nghĩ sẽ có ngày này chứ.

Trái tim nhỏ bé của Seulgi đang đập thình thịch, có ai bảo lâu ngày không gặp thì sẽ không còn thương nữa chứ, Seulgi thương thì vẫn thương nhưng chẳng dám hi vọng nhiều. Cô chỉ giữ trong lòng mình, ai ngờ có ngày Bae tổng cao cao tại thượng lại có ngày năn nỉ đòi cơ hội.

Seulgi có chút mềm lòng, chút tình yêu nhỏ bé này lại lớn thêm đôi chút. Nhưng mà Seulgi sợ, sợ mình sẽ bị chị tổn thương thêm một lần nữa. Cô rất muốn buông bỏ chị, nhưng một lần rồi lại vài lần, chị đến và reo rắc cho nó hi vọng. Seulgi mệt mỏi với tình cảnh hiện tại nhưng rồi nghĩ lại. Không phải là người ta đang khóc vì mình sao? Joohyun thương mình mà đúng chứ? Tình cảm này không nên cất đi..

- Thôi thôi, chị đừng khóc nữa, cho chị một cơ hội là được chứ gì!! - Seulgi gắt lên, nhảy một cái làm cho chị suýt cắm đầu xuống đất.

- Thật hả!! - Chị reo hò trên lưng cô, vui mừng như một đứa con nít được cho đồ chơi.

Joohyun như tỉnh rượu, rời khỏi lưng Seulgi. Chị ôm cô thật chặt, còn hôn mấy chục phát lên mặt cô. Vì mùi rượu nồng nặc từ miệng chị toả ra khiến cô khó chịu nên Seulgi ngay lập tức đẩy chị ra.

- Tránh ra, tỉnh rồi thì tự đi về đi, phí thời gian - Seulgi đi tới chiếc xe đang đỗ, Joohyun ngơ ngác chạy theo sau.

- Em đến đây để đón tôi à? - Joohyun chạy tới trước mặt cô, ríu rít hỏi.

- Không, tránh ra!! - Seulgi kiên quyết không lằng nhằng với tên nhiều chuyện này nữa, đi thẳng tới mở cửa xe ngồi vào.

Chị nhanh chân mở cửa ce rồi ngồi vào ghế phụ, bĩu môi nhìn Seulgi nói:

- Rõ ràng em còn thương tôi thế mà giả vờ -

- Chị trật tự chút không được à?? Nãy giờ cứ lải nhải bên tai tôi không biết mệt à!! Khôn hồn thì trật tự đi không thì tự đi bộ về nhà, bà đây không tiếc nhé!! - Seulgi quay sang Joohyun, nhìn từ thiện cái rồi khỏi động xe rời đi.

- ừm.. - Joohyun như con thỏ cụp đuôi, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn Seulgi, cả người ngồi nép lại cửa xe.

- Nhà ở đâu? - Seulgi nhìn Joohyun rầu rĩ ngồi nép ở cửa xe mà không khỏi buồn cười.

- Không biết- Joohyun lên tiếng, liếc nhìn Seulgi một cái rồi lại sợ hãi quay mặt đi.

Joohyun rất giỏi trong việc chọc tức người khác, Seulgi cố gắng đè nén cơn giận dữ của mình, cố rén nụ cười.

- Một ấy, là cút khỏi xe. Còn hai ấy, là nói địa chỉ nhà. Hyun cảm thấy nên chọn cái nào cho hợp lí nhất nhỉ? - Seulgi nói nhẹ nhàng nhưng cái trùng mắt khiến Joohyun lo sợ không thôi.

Từ khi nào mà Seulgi trở nên đáng sợ như vậy? Seulgi mà Joohyun nhớ là một đứa trẻ hồn nhiên, và đáng yêu. Một người nhát gan, chắc chắn sẽ không đáng sợ như thế này đi.

- Nhà của Seul cũng là nhà của tôi, còn không phải nữa sao - Joohyun bĩu môi, trưng ánh mắt uỷ khuất nhìn Seulgi.

- Được!! Về nhà tôi - Seulgi đạp chân ga, ánh mắt sắc lẹm nhìn Joohyun qua gương kính.

.
.
.
.

Về đến nhà, Seulgi đi trước, Joohyun lẽo đẽo theo sau. Hình ảnh một người cao ngươi cao kều khép nép đi theo sau một người thấp hơn khiến mấy người làm vườn không khỏi mắc cười.

Mở cửa nhà, thân ảnh cao lớn thu hút sự chú ý của hai vị phụ huynh, Seulgi đi thẳng lên phòng. Joohyun bước đến chào hai vị kia rồi cũng chạy theo Seulgi.

.
.
.
.

Seulgi nhảy vào chăn ấm đệm êm rồi yên giấc trong đó. Joohyun chỉ dám đứng ở trước cửa phòng nhìn Seulgi ngủ.

- Đứng đấy làm gì? Còn không mau đi ngủ!! - Seulgi ló đầu ra ngoài chăn nói.

- Nhưng mà ngủ ở đâu, chẳng lẽ ngủ cạnh nhau? - Joohyun ngẩng đầu lên nhìn Seulgi, hai ngón tay vân ve nhau.

Bộ dạng thục nữ này Seulgi lần đầu tiên nhìn thấy, vừa buồn cười mà cũng vừa thấy đáng thương.

- Lên ngủ nhanh đi, em mêt rồi - Seulgi trở lại trạng thái ban đầu, trùm chăn kín mít.

Joohyun lặng lẽ trèo lên giường rồi đi ngủ. Nửa đêm, mẹ Kang lên xem thế nào, nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ say thì mới gật đầu hài lòng trở ra.

——————-

23.19
4/10
Hà Nội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net