Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Lần đầu đó là một sự hiểu lầm nho nhỏ:

Wooseok lê bước vào phòng ngủ, bước chân nặng trĩu vì kiệt sức và đôi mắt đăm chiêu vì thiếu ngủ. WS không muốn gì ngoài việc nằm ngay xuống giường trong lớp chăn đệm êm ái nhưng trước tiên phải xử lý cái cơ thể đang ướt đẫm mồ hôi này đã.
WS gom đủ quần áo các thứ rồi vào phòng tắm. Bây giờ các thành viên X1 đang tập trung dưới bếp, hoặc nằm dài trong phòng khách vì mệt và đói. Wooseok vừa đi vừa ngân nga giai điệu bài hát mới của nhóm, dự định tắm thật lâu để gột rửa hết mệt mỏi.

Vừa trở về phòng, WS thấy Yohan đang lục tủ quần áo của Seungwoo hyung.

WS: “chú em đang làm gì đấy?"

YH: “hyung, em đang tìm cái gì đó để mặc”

WS: “Trong tủ của Seungwoo hyung ah?”Wooseok hỏi với đôi mắt mở to.

YH thì tiếp tục công cuộc tìm kiếm. WS tưởng tượng SW sẽ thở dài thế nào khi trông thấy hiện trạng tủ quần áo của mình bây giờ.

"Em phải mượn áo của anh ấy." Yohan trả lời, bước ra khỏi tủ. "Em phải ra ngoài một chút mà em không có gì để mặc."

WS không thể nhịn được cười và nói: “em thực sự nên giặt đồ, Yohan à”

Yohan rên rỉ và lục lọi lần nữa, quét qua những chiếc áo sơ mi và áo khoác treo ở góc. "Nó đâu rồi nhỉ?”

"Chính xác thì em cần chiếc áo nào?" Wooseok bước về phía trước, quyết định giúp đỡ cậu em thân thiết. "Và tại sao chú em phải  ra ngoài vào lúc này? Gần nửa đêm rồi”

“Em cần gặp Sihoon một chút” Yohan trả lời trong khi tay tiếp tục thực hiện nhiệm vụ biến tủ quần áo của Seungwoo thành mớ hỗn loạn. "Đó là chiếc áo màu đen có in hình”, Yohan quay qua nhìn WS và tự nhiên im lặng. Wooseok cũng dừng việc lướt qua những chiếc áo sơ mi, nhìn Yohan.
YH: "Hyung, đó là chiếc áo em đang tìm!"

Wooseok nhìn theo ánh mắt của YH và lần đầu tiên nhận ra rằng, mình đang mặc áo của Seungwoo hyung.

"Ah, hyung, em tìm nó gần 20 phút rồi ah” Yohan vỗ cánh tay và dậm chân như một đứa trẻ đang dỗi. WS cũng không hiểu tại sao mình lại nhầm lẫn như vậy.

"Xin lỗi! Anh không để ý!" WS vừa nói vừa gãi đầu. "Nó nằm trên giường và anh đang vội đi tắm. Anh thực sự không nhận ra nó không phải của anh nữa ah”.

Yohan thở ra, nhìn lại tủ quần áo của SW một lần nữa và chọn 1 chiếc áo khác.

"Hyung có thể cởi ra nếu chú em thực sự cần nó?" Wooseok nói với cảm giác tội lỗi.

"Omg không cần đâu hyung”. Một tiếng cười thoát ra khỏi miệng của Yohan và Wooseok cảm thấy bớt tội lỗi đi đôi chút. Yohan sau đó lấy một chiếc áo màu xám giữa đống bừa bộn và đi về phía cửa.

YH: “Seungwoo hyung, Wooseok hyung đang mặc cái áo đó nên em mượn một cái khác nhé!”

Yohan ra khỏi phòng và Wooseok nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Seungwoo từ trong bếp. WS nhìn chằm chằm vào đống quần áo bừa bộn và cảm thấy mệt thay cho Seungwoo hyung. Nhưng WS cũng biết nên tránh xa mớ hỗn độn của người khác. Đóng cửa với một trái tim hơi nặng nề. WS sẽ dành cho SW hyung một cái vỗ nhẹ thông cảm sau vậy.

Trước khi rời khỏi phòng để tụ tập cùng những thành viên khác, WS dán mắt vào gương và nhận ra rằng thật ngu ngốc khi mình không chú ý đến việc mặc áo của người khác. WS như chìm hẳn trong cái áo dài đến giữa đùi. Seungwoo hyung có một vóc dáng lớn hơn WS là sự thật. Và thực tế là Seungwoo luôn mua quần áo có kích thước lớn hơn so với size chính xác của mình. Nhìn thấy mình gần như bơi trong quần áo của Seungwoo hyung củng cố sự thật phũ phàng mà Wooseok từ chối thừa nhận: WS trông thật nhỏ bé. Bé nhỏ trong áo của Seungwoo hyung. WS khẽ nhăn mặt.

Nhưng sau đó, WS cảm nhận được một mùi hương quen thuộc khi áp mũi vào vải. Nó có mùi giống như vải lanh tự nhiên và một chút hương đào - hỗn hợp gợi nhớ cảm giác an toàn và thoải mái trên giường WS, mùi hương khiến WS đầu hàng vô điều kiện. WS vuốt nhẹ những nhón tay lên chất vải cotton mát lạnh.

Nhìn vào gương một lần nữa. Hương thơm của chiếc áo đột nhiên xọc thẳng vào mũi WS. Nét mặt nhăn nhó dần giãn ra, thật thư thái.

WS rời khỏi phòng ngủ.

Khi Wooseok vào bếp, WS thấy đôi mắt của Seungwoo đang mở to trên chiếc cốc mà SW đang áp vào môi. Có một nụ cười tô điểm trên môi SW khi anh ấy đặt cốc xuống, đôi mắt ánh lên một thứ ánh sáng lạ lẫm.

Wooseok cố gắng không nghĩ nhiều về nó và tự rót cho mình một ly sữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net