Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Lần thứ 2:

Wooseok đổ gục trên sàn nhà. Trái tim đập ầm ầm trong lồng ngực như thể cậu vừa chạy marathon và toàn bộ cơ thể WS có cảm giác như đang bốc cháy.

Họ đã tập luyện hàng giờ. Trong bao lâu? Wooseok không có câu trả lời. Cứ như thể khái niệm thời gian trở thành xa lạ khi họ bước chân vào phòng tập. Thời gian trôi qua vừa quá nhanh cũng vừa quá chậm. Cơn đau âm ỉ trong cơ bắp bắt kịp Wooseok trong thời gian nghỉ ngơi ít ỏi giữa các buổi tập của họ.

Biên đạo múa cuối cùng cũng gọi hôm nay là ngày cuối và Wooseok cho phép mình đầu hàng. WS có thể nghe thấy những hơi thở nặng nhọc xung quanh mình, có thể tưởng tượng ra những lòng ngực đang thở dốc, những giọt mồ hôi phủ trên trán, trượt xuống hai bên mặt, cảm giác khó chịu của mồ hôi lăn trên da.

Wooseok nghĩ rằng mình sẽ không bất tỉnh ngay giữa phòng tập. Nhưng việc cảm nhận đôi chân bây giờ thật khó khăn. Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận là nhịp đập của trái tim, cảm thấy như nó sắp nổ tung ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.

"Wooseok, em ổn chứ?"

Wooseok không cần mở mắt vẫn biết ai đang hỏi, nhưng cậu vẫn mở to mắt ra khi thấy Seungwoo hyung đang nhìn mình. Khuôn mặt anh ấy lo lắng và Wooseok thấy mình ngồi dậy với chút năng lượng còn sót lại với hy vọng xua tan nỗi lo lắng khỏi khuôn mặt của Seungwoo.

"Em ổn," Wooseok nói, vẫn hơi khó thở. "Chỉ cảm thấy một chút khó chịu”

Seungwoo đưa tay ra phía sau Wooseok để vỗ lưng cậu.

Nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt WS khi cậu cảm thấy lưng mình đang ướt đẫm mồ hôi.

SW: “em nên thay áo sẽ đỡ hơn”

Wooseok đưa quạt thổi vào lưng áo. Cậu nói một cách buồn ngủ: “em quên mang thêm áo rồi”

Seungwoo đứng ngay dậy: “Đợi anh”

Đôi mắt của Wooseok dõi theo SW khi anh lấy chiếc túi từ phía bên kia căn phòng. Anh quay lại và ngồi phịch xuống bên cạnh Wooseok, đầu gối của họ chạm nhau trong khi Seungwoo mở túi của mình. SW lấy ra một chiếc áo thun đen, một chai nước và đưa chúng cho WS.

SW: “Thay cái này và uống cả cái này nữa”

Wooseok đồng ý mà không nói lời nào, mắt nhìn vào cổ áo đang đẫm mồ hôi của SW.

"Anh ổn. Em đi thay đi” Seungwoo trả lời như thể đọc được suy nghĩ của WS

Wooseok chỉ có thể cười với anh một cách yếu ớt.

"Cảm ơn, hyung."

Wooseok nhìn mình trước gương một lần nữa. Cái nhìn đã từng xuất hiện trên khuôn mặt anh. Chiếc áo to, đúng như dự đoán, nhưng thật kỳ lạ, đầu óc cậu trống rỗng không giống như lần đầu tiên cậu thấy mình mặc áo của Seungwoo. WS có thể ngửi thấy mùi hương tương tự - của vải lanh và đào tươi - và có thể cảm thấy cơ bắp của mình thư giãn ngay lập tức. Cậu đặt lòng bàn tay xuống ngực và cảm nhận cùng một chất liệu cotton, cùng độ mềm mại khiến WS nhớ đến người đã đưa cậu chiếc áo này.

Wooseok nhận ra sức nóng đang giảm dần nơi thắt lưng. Cậu nhìn lại mình, một ý nghĩ đọng lại sau gáy.

Wooseok trông ổn trong quần áo của Seungwoo.

=> Còn tiếp
Cre: Kmjinhhyunjr
Trans: Mei

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net